Liễu di nương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rưng rưng nhìn nam nhân trước mặt.
“Phụ thân!”
Lòng Tạ Bất Hoặc nóng như lửa đốt, quỳ hai bước tiến lên: “Di nương tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy, nhi tử lấy đầu trên cổ mình ra cam đoan.”
Tạ Đạo Chi giận dữ cầm lấy chén trà trên bàn nện mạnh xuống đất: “Làm sao ngươi biết?”
“Bởi vì... bởi vì...” Tạ Bất Hoặc cắn răng một cái, bất chấp tất cả: “Bởi vì con đã nói với di nương, ta nguyện ý cưới Yến cô nương làm thê tử, người trước giờ rất thương con, không thể hại nàng sau lưng con được.”
“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Lão phu nhân chống quải trượng, run rẩy đứng lên.
Liễu di nương chậm rãi đứng lên.
“Mấy ngày trước thiếp có nhắc tới với lão gia về tâm tư của Nhị gia rồi, lão gia nói chờ suy nghĩ lại. Lão phu nhân, nếu như thiếp có tâm tư kia thì sẽ bị trời đánh, chết không được chết tử tế.”
Lão phu nhân giật mình, nhìn về phía nhi tử.
Tạ Đạo Chi quay lại nhìn nàng: “Mẫu thân, Liễu thị quả thực đã nói như vậy.”
......
Tĩnh Tư Cư.
Yến Tam Hợp uống một chén thuộc an thần mới ngủ say.
Lý Bất Ngôn vừa quạt, vừa thỉnh thoảng đẩy ống tay áo của nàng ra, nhìn xem mụn đỏ trên người nàng có giảm đi chút nào không.
Ngày mai phải đi miếu thắp hương thôi, nha đầu này gần đây gặp nhiều tai nạn, mọi chuyện đều không thuận lợi.
Rèm vén lên, Thang Viên thò nửa người vào vẫy tay với Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn đứng dậy đi tới: “Chuyện gì?”
Đôi mắt Thang Viên sưng đỏ, hiển nhiên là vừa khóc: “Chu Thanh nói có chuyện quan trọng tìm cô nương, để ta trông coi trong phòng cho!”
“Không đi!” Lý Bất Ngôn không chút suy nghĩ từ chối.
Thang Viên vừa nghe lời này, nước mắt lại rơi xuống, trong lòng tự trách!
Đều do nàng muốn làm người hòa giải, để cho cô nương ăn canh kia, nếu không thì làm gì có chuyện tối nay?
Cô nương tuy rằng không nói gì nàng nhưng cũng không cho nàng vào trong phòng hầu hạ, lúc này Lý Bất Ngôn cũng không cho nàng trông coi cô nương... Các nàng là hoài nghi nàng mình sao?
Lý Bất Ngôn vừa thấy nàng nước mắt lưng tròng, đã biết nha đầu kia suy nghĩ nhiều: “Vậy ngươi trông coi đi, không được rời khỏi phòng này.”
Vâng, nô tỳ sẽ không rời khỏi nửa bước.
Thang Viên mừng rỡ đến bật khóc, vội vàng ngồi xuống trước giường, cầm lấy quạt quạt cho cô nương, nước mắt lại nhịn không được lại trượt xuống, là trách nàng nói thêm câu kia.
Trong sự yên tĩnh, có tiếng bước chân tới gần.
“Lý cô nương, sao ngươi về nhanh thế?”
Thang Viên vội lau nước mắt đứng lên, bỗng nhiên sau gáy truyền đến cơn đau nhức, dưới tay nàng vô thức cầm lấy tấm rèm, lúc tấm nhẹ nhàng rơi xuống thì thân thể nàng cũng mềm nhũn nằm sấp xuống.
Một ngọn đèn như hạt đậu.
Tạ Tri Phi đứng trong ánh nến, nhìn tấm màn lắc lư, không nhúc nhích.
Thật lâu sau, hắn vươn tay, muốn xốc màn lên, nhưng chẳng biết vì sao trong lòng lại thấy hoảng loạn, bàn tay phút chốc rụt trở về.
Dường như thứ ngủ say sau tấm màn này không phải là mỹ nhân, mà là một con dã thú khổng lồ muốn cắn nuốt hắn.
Hắn bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều năm về trước ở Trịnh gia, trong một gian tây sương phòng nho nhỏ của ngôi viện Hải Đường tầm thường.
Tấm màn màu vàng phấn, gắn những sợi dây tua rua, gió đêm thổi qua, dây tua rua khẽ lay động.
Đó là khuê phòng của Hoài Hữu.
Hoài Hữu núp trong chăn, thò ra nửa cái đầu nho nhỏ.
“Ca, ca kể cho muội nghe câu chuyện về hảo hán tam quốc đi.”
“Mấy câu chuyện nghe được ở chỗ cha đều kể cho muội nghe hết rồi, hết hàng rồi.”
“Hay là kể chuyện yêu ma quỷ quái?”
“Tiểu tổ tông, buông tha ca ca có được hay không, ca ngươi trong bụng ta chỉ có chút mực nước, còn yêu ma quỷ quái cơ?”
“Cho nên, ca phải đọc nhiều sách, đừng cả ngày chỉ biết múa kiếm múa gậy.”
“Hờ, chắc ta cần muội dạy dỗ?”
Cô từ vươn một bàn tay ra khỏi chăn, cầm ngón trỏ của hắn: “Kể thêm một câu chuyện đi, một lần hôi, có được không?”
Có thể không được sao?
Lòng bàn tay của tiểu nha đầu kia mềm nhũn, làm hắn cảm thấy lòng mình cũng mềm nhũn, giống như ngâm nước ấm vậy.
Lại kể một câu chuyện tài tử giai nhân, nàng ngáp một cái, hai mắt ngập nước.
“Ca, câu chuyện ca vừa kể không đúng.”
“Có chỗ nào không đúng.”
“Thư sinh nghèo không lấy được quý tiểu thư đâu.”
“Ai nói không cưới được, trên thoại bản viết đầy đó!”
“Gạt người, tường viện nhà chúng ta cao như vậy, thư sinh nghèo mà trèo lên thì chỉ có thể là ngã chết, hoặc là bị người phát hiện rồi bị đánh chết mà thôi.”
Hắn tức cười: “Trong cái đầu nhỏ nhắn này của muội chứa gì thế?”
“Trí tuệ.” Lông mi dài của nàng chậm rãi khép lại.
Nương ta ơi, cuối cùng cũng dỗ tiểu tổ tông này ngủ được rồi.
Hắn đưa tay kia sờ dưới xuống gối cô, lấy ra một cái khăn vuông, từ từ nhét vào tay cô, sau đó chậm rãi rút ngón tay của mình ra, thổi tắt nến, rón rén đi ra khỏi khuê phòng này.
Đây chính là chuyện hắn phải làm mỗi đêm.
Nghe cha nói, nha đầu kia từ khi ra khỏi trong bụng mẫu thân đã bị kinh hãi, mỗi tối đều phải nắm lấy ngón tay cha mới chịu đi vào giấc ngủ.
Mấy năm đầu đều là cha dỗ dành, sau đó tiểu nha đầu tuổi tác dần dần lớn, cha không tiện vào khuê phòng của nàng, cho nên người dỗ bèn biến thành hắn.
Hắn lại không có kiên nhẫn như vậy.
Nàng chân trước mắt nhắm lại, chân sau hắn đã nhét khăn vào tay nàng để thay thế ngón tay của hắn.
Về sau, nàng phải cầm một tấm khăn mới có thể ngủ.
Đây là bí mật chỉ có hai huynh muội họ mới biết.
Mấy năm nay hắn không dám nghĩ lại nữa, bởi vì vừa nghĩ lại thì khóe mắt hắn đã cay lên, đốt nóng trái tim hắm, vết thương trong lòng chưa bao giờ khép lại kìa lại ồ ạt chảy máu ra.
Nhưng hôm nay, hắn đem lại để lộ vết thương này ra, nguyên nhân chỉ có một: Hoài Hữu cũng không thể ăn nấm, nhẹ thì dị ứng, nặng thì cũng sẽ lấy mạng của nàng.
Trên đời này, không có quá nhiều sự trùng hợp như thế được.
Ăn cơm còn dư lại một miếng, là trùng hợp.
Biết trèo cây, cũng là trùng hợp.
Vì nấm mà mất mạng, vẫn trùng hợp?
Vậy cái thói quen túm một cái khăn đi ngủ của nha đầu kia chẳng phải là trùng hợp nữa rồi.
Tạ Tri Phi nghe tiếng tim mình đập, tay nhấc rèm lên.
Nếu giờ phút này Yến Tam Hợp tỉnh lại, chắc chắn có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn thay đổi liên tục, có căng thẳng, có sợ hãi, có chờ mong...
Giống như đang đứng ở bên cạnh vách núi, đi về phía trước một bước có thể là vực sâu vạn trượng, nhưng cũng có thể là một vùng đất bằng phẳng.
Trong nháy mắt cúi đầu cuối cùng, tất cả biểu cảm của hắn đều ngưng lại.
Trong màn lụa mờ tối, thiếu nữ cuộn mình lại, mái tóc đen thật dài tản ra bên tai, khuôn mặt nho nhỏ càng ngày càng tái nhợt.
Lông mi thon dài như cánh bướm che đi đôi mắt lạnh lẽo thâm thúy kia.
Một đoạn cổ tay áo đặt ở trước ngực, từ cổ tay nhìn xuống nữa, là xương ngón tay thon dài mảnh khảnh của thiếu nữ.
Khăn thêu lá trúc màu trắng, một nửa lộ ra bên ngoài, một nửa bị năm ngón tay năm chặt.
Cả người Tạ Tri Phi run rẩy không ngừng, đầu óc trắng bệch sương mù.
Trong ánh sáng trắng, hắn run rẩy vén chăn lên, cúi đầu nhìn ngón chân cái bên trái của cô... hai nốt ruồi màu nâu một trên một dưới.
“Cha, sao con lại có hai nốt ruồi ở đây vậy?”
“Đó là dấu hiệu mà Bồ Tát đã làm trên con vì sợ con đi lạc.”
“Sao ca lại không có?”
“Ca? Ai có thể làm lạc mất nó chứ?”
Tạ Tri Phi liều mạng đè nén cảm giác ẩm ướt trong hốc mắt, nhưng cảm giác ẩm ướt kia lại chực phun ra, khiến trước mắt hắn trở nên mơ hồ, khiến hắn không thể không há to miệng ra để hô hấp.
Nhưng vô dụng, như một con sóng lớn trào lên, cuốn hắn vào trong, lúc hắn cảm thấy mình thở không nổi nữa thì nâng cả người hắn lên.
Hai chân Tạ Tri Phi mềm nhũn, ngã ngồi bên cạnh giường.
Hắn muốn vươn tay ra chạm vào người kia, lại phát hiện mình chẳng có chút sức lực nào, chỉ có thể nghẹn ngào, trong lòng thầm hỏi một câu: Hoài Hữu, là muội sao?