"Tổ mẫu yên tâm." Tạ Nhi Lập biết khúc mắc của lão thái thái, nắm lấy tay bà: "Cứ giao cho con, con sẽ sắp xếp thỏa đáng."
Hai vị lão nhân gần như là được khiêng đi, trong khách điếm chỉ còn lại có huynh đệ hai người.
Huynh đệ hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nửa ngày đều không nói gì.
Có thể nói cái gì đây? Cho dù làm sai đi nữa, thì họ cũng là trưởng bối của mình.
Người làm ca ca rốt cuộc mở miệng trước: "Nói đi, Quý gia đã xảy ra chuyện gì?
"Chuyện này còn cần đệ nói sao, không phải đại ca đã biết rồi sao."
"Ta hỏi chuyện này sao?" Tạ Nhi Lập trầm mặt xuống: "Cái gì gọi là vết xe đổ?"
Ngày đó ta ra khỏi thành, có đến Bách Thảo Đường Bùi gia mua thuốc giảm đau cho các huynh đệ, thì gặp cô nương này." Tạ lão tam vỗ trán một cái: "Đúng rồi, là để chỉ cho nàng đường đến nhà chúng ta đó."
"Bốn con hẻm ư?" Tạ Nhi Lập tức giận: "Ngươi chỉ con đường tốt quá nhỉ."
Ánh mắt Tạ lão tam chợt lóe lên, tiếp tục kiên trì nói bừa: "Không phải là bởi vì nàng nói cái gì mà quan tài nứt gì đó, đệ cảm thấy cô nương này lá gan rất lớn, muốn hù dọa nàng thứ thôi!"
Vẻ mặt Tạ Nhi Lập khẩn trương: "Nứt quan tài lại là chuyện gì nữa?"
Tạ lão tam sờ sờ mũi: "Tiểu nhị trong tiệm đang nói chuyện xui xẻo của Quý gia, cô nương kia nghe thấy thì nói mời cao nhân đến xem có phải quan tài bị nứt hay không."
Lông mày Tạ Nhi Lập giật giật: "Chẳng lẽ Quý gia cũng..."
"Đệ cũng không biết." Ngực Tạ lão tam phập phồng vài cái: "Dù sao nàng ấy nói là vết xe đổ, chúng ta cứ nghe vết xe đổ trước mắt đã."
Chuyện xui xẻo của Quý gia, Tạ Nhi Lập rất rõ ràng, cau mày thầm nghĩ chuyện này quả thật không ổn.
"Đại ca!" Tạ lão tam ngồi xuống ghế, vẻ mặt nghiêm túc: "Những thứ khác đều có thể để sau, nhưng việc cấp bách trước tiên phải tìm ra tâm ma của tổ phụ nàng đã, việc này liên quan đến Tạ gia chúng ta, ta phải đi giúp nàng."
Tạ Nhi Lập căng thẳng, không nói lời nào.
"Nha môn có ta hay không cũng không sao, với lại đệ là Tạ tam gia đó, có đi làm hay không thì cũng chẳng có gì đâu." Gương mặt Tạ tam gia hiếm khi trở nên đứng đắn.
"Huynh không nghe nàng nói sao, Yến gia chỉ còn lại một mình nàng, một cô nương đi điều tra cái này cái kia rất bất tiện, hơn nữa thời gian cũng gấp."
Tạ Nhi Lập vẫn không nói lời nào.
"Với tình hình hiện tại, nếu nàng gặp phải xui xẻo thì cả lão tổ tông và phụ thân, không phải sẽ xấu hổ mà đâm đầu chết sao."
Lông mi Tạ tam gia khẽ động: "Đúng rồi, nàng nói tâm ma của tổ phụ nàng là một phong thư, đây là cao nhân nào nói? Cao nhân này làm sao biết được?"
Người thì chẳng phải người đứng đắn gì, thế mà lời nói ra lời nào cũng rất đứng đắn.
Lòng Tạ Nhi Lập buông lỏng.
"Chuyện lớn như vậy, ta với phụ thân..."
"Thương lượng gì nữa chữ? Phụ thân giữ mình không nhảy sông đã là tốt lắm rồi."
Tạ tam gia đứng lên: "Cô nương kia biết chút quyền cước công phu đấy, phải nhân lúc nàng còn đi chưa xa, thì mới đuổi kịp, nếu muộn..." Hắn thở dài: "Thì đến góc áo cũng nàng cũng chẳng níu được đâu."
"Được rồi, đệ mang theo nhiều người, thuốc và tiền đều phải mang đủ, chú ý sức khỏe, đừng để bị mệt, có chuyện gì thì gửi thư về nhà."
"Ý là huynh đồng ý rồi hả?" Tạ Tri Phi đi tới, vỗ vỗ vai đại ca nhà mình, mắt hoa đào cười nghiêng vào thái dương.
"Lại luyến tiếc đệ chứ gì!"
"......" Tạ Nhi Lập nghẹn họng.
Tiểu tử này đúng là ba ngày không mắng thì lại ngứa da mà.
......
Tạ tam gia ngứa da nhìn theo đại ca rời đi, quay người lại, mặt mày lạnh lẽo.
"Chu Thanh thấy thế thì bước lên phía trước: "Gia?"
Tạ tam gia: "Lúc này cửa thành chưa mở, nàng sẽ không ra khỏi được."
Chu Thanh: "Ta sẽ phái người đi trông coi."
Tạ tam gia: "Tiện đường mang theo bạc và thuốc, sau hừng đông chúng ta gặp nhau ở cửa thành nam."
"Gia!" Chu Thanh chấn động: "Gia muốn đi đâu?"
"Không đi đâu hết!" Tạ tam gia chậm rãi nói: "Có một số chuyện chấn động quá lớn, gia của ngươi phải tiêu hóa thật tốt, muốn một mình... yên tĩnh đã..."
Chu Thanh: "..."
Gia xưa nay thích náo nhiệt, hận nhất là ở một mình, lúc này phải yên tĩnh sao?
"Còn đứng đực ra đó làm gì, còn không mau đi đi!"
Tạ tam gia giơ chân định đạp, Chu Thanh vội vàng tránh xa mấy trượng, vừa định lên ngựa thì lại nghe một tiếng "Quay lại."
"Vâng thưa gia?"
"Nàng ấy đi vào ngõ nào?"
"Đinh Nhất đi theo rồi, đi về phía bên kia."
Tạ tam gia nhướng mày suy nghĩ một lát, lại nói với Chu Thanh: "Ngươi chờ một chút, còn có chuyện ngươi giúp ta đi làm."
"Xin gia cứ nói!"
......
Yến Tam Hợp đi chưa được mấy bước đã phát hiện phía sau có người đi theo.
Là người Tạ gia.
Nàng không để ý tới.
Còn hai canh giờ nửa mới mở cửa thành, nàng cũng lười tìm khách điếm, trực tiếp lên cửa nam thành chờ luôn.
Đêm khuya đường phố tối đen như mực, giống như không nhìn thấy điểm cuối vậy.
Nàng đi rất nhanh. Bỗng nhiên có hai cái bóng đen đối diện đi tới, so vai đi ngang qua Yến Tam Hợp, một người trong đó đột nhiên đụng nàng một cái.
"Ngại quá, huynh đệ ta uống hơi quá chén!"
Uống quá chén ư? Sao không có mùi rượu?
Yến Tam Hợp vừa nhíu mày thì hai người kia đã chạy như điên.
Lương khô bị rơi xuống đất, lúc này Yến Tam Hợp mới phát hiện tay nải của mình chẳng biết lúc nào bị người ta rạch một cái lỗ, ngân phiếu bên trong không thấy bóng dáng đâu nữa.
Yến Tam Hợp thầm mắng trong lòng một tiếng, vội đuổi theo.
Còn chưa đuổi theo được mấy bước thì đã thấy người đi theo phía sau đột nhiên vươn một chân ra, một người trong đó bị vấp ngã.
Người kia quay đầu lại nhìn đồng bọn một cái, đang suy nghĩ có nên cứu hắn hay tự rút lui trước thì chợt thấy sau lưng đau nhức, cả người đã bị đạp ngã trên mặt đất.
"Muốn chạy ư?" Tạ Tri Phi ngồi xổm xuống, lấy ngân phiếu từ trong lòng người nọ ra, đếm thử thì tặc lưỡi một tiếng.
"Không ngỡ Yến cô nương mang theo nhiều lộ phí như thế, giàu quá ha!"
Yến Tam Hợp trầm mặc tại chỗ rất lâu mới đi lên phía trước, vươn tay về phía hắn.
Tạ Tri Phi không đưa mà ôm trước ngực như cười như không.
Yến Tam Hợp không nhìn biểu cảm trên mặt hắn, đồng tử lạnh đi, ánh mắt trầm xuống.
Này! Đến câu cảm ơn cũng không nói mà muốn lấy đồ từ trong tay Tam gia ta sao?
Ánh mắt Tạ Tri Phi khinh thường, thầm nghĩ: Ta cũng muốn xem thử coi ai lì hơn ai!
Một lát sau, hắn tự nhiên thấy chột dạ trước dôi mắt đen nhánh kia.
Nghĩ thầm, hay là ta cúi đầu trước?
Khóe môi hắn nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, cực kỳ không biết xấu hổ nói: "Yến cô nương à, Tam gia tuy rằng da dày nhưng ngươi nhìn ta như thế thì ta không chịu nổi đâu, ôi ta đỏ mặt mất thôi!"
"Đa tạ!" Yến Tam Hợp nói ngắn gọn biểu đạt lòng biết ơn, ý sâu xa là... Tránh xa ta ra!
Ý cười Tạ tam gia không giảm, chân vừa nhấc lên thì người dưới chân đã nhân cơ hội nhào về phía trước, vừa lăn vừa bò vừa chạy.
Đinh Nhất thấy gia nhà mình thả người thì cũng quát một tiếng: "Cút!"
Đời đám người đi xa, Tạ tam gia mới cười khẽ một tiếng: "Đưa cho ngươi cũng được, nhưng ta có điều kiện, chúng ta nói chuyện đi."
Yến Tam Hợp mặt không chút thay đổi: "Tạ tam gia hình như không hiểu cái gì gọi là tẻ nhạt nhỉ."
"Ngươi xem này, ngươi còn chưa ra khỏi kinh thành mà đã phải gặp cướp bóc rồi, như vậy thì nguy hiểm quá, chi bằng..."
Hắn đột nhiên cúi đầu: "Ta về cùng cô nương?"
(về nhà ngoại hửm anh, hahaha, cái nết anh này tui ưng nè, trong nhà phải có ngươi cứng người mềm nó mí zui)