Trong tiếng ve kêu khô nóng, chợt một luồng gió mát thổi vào mặt.
Yến Tam Hợp nhìn Tạ Tri Phi, chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy Tam gia hôm nay hình như dễ thương hơn lúc trước rất nhiều.
“Trên đời này người đẹp có rất nhiều; người đẹp lại thông minh thì không nhiều; người đẹp, thông minh, bên miệng còn có hai lúm đồng tiền, lại càng hiếm như lá mùa thu.”
“Yến Tam Hợp, quần áo còn phải thay từng ngày, ngươi...”
“Tam gia, ngươi cho người khác một con đường sống đi... Đừng quá xuất chúng nữa.”
(Chị ra đây cho em lạy phát ạ)
Tạ Tri Phi: “...”
Nàng chẳng qua chỉ nói thêm nửa câu thôi mà Tam gia ta đã chẳng thể chịu nổi nữa rồi.
“Yến Tam Hợp, biệt danh miệng ngọt này xin tặng cho ngươi.
Yến Tam Hợp: “...” Ta không xứng!
Tĩnh Trần trước khi xuất gia chia làm hai giai đoạn, Thệ Thủy, ở giáo phường ti tổng cộng tám năm. Đường Chi Vị, ở Đường gia, tổng cộng mười chín năm.
Trong thời gian ngắn, Yến Tam Hợp đã thoát khỏi sự suy sụp: “Ta định bắt đầu từ giáo phường ti.”
Tạ tam gia miễn cưỡng dựa về phía sau: “Ta cảm thấy khả năng giáo phường ti nhỏ hơn một chút, khả năng Đường gia lớn hơn một chút.”
Yến Tam Hợp: “Nghe nói lúc đoạt hoa khôi, chiêng trống vang trời?”
“Đúng vậy.”
“Tam gia đã từng ngủ với nữ nhân chưa?”
Tam gia giật mình, không hề nghĩ ngợi: “Tam gia chỉ thấy heo chạy, chứ chưa ăn thịt heo, Yến Tam Hợp, ngươi yên tâm đi.”
Ta yêm tâm quái gì?
Cho dù ngươi là chày sắt mài thành kim thì cũng chẳng liên quan gì đến ta.
Yến Tam Hợp trong lòng xem thường liếc hắn một cái.
“Nam nhân các ngươi cả đời ngủ với rất nhiều nữ nhân, nhưng khó quên nhất hẳn là lần đầu tiên. Nữ nhân càng khó quên với lần đầu tiên cùng nam nhân, điều này rất có thể sẽ trở thành tâm ma của Tĩnh Trần, cho nên chắc chắn phải điều tra giáo phường ti.”
“Tâm ma hay không chúng ta nói sau, ta chỉ muốn hỏi Yến cô nương một câu.” Tạ Tri Phi không nhanh không chậm chớp chớp mắt: “Có thể nào đừng có nam nhân này nọ không, nói như chúng ta giống với mấy tên nam nhân cặn bã vậy, ta ấm ức đó?”
Yến Tam Hợp lờ hắn: “Chân ta còn nửa tháng nữa là có thể đi được, ta tính tự đến giáo phường ti.”
Tạ Tri Phi khẽ cười nói: “Nói như vậy, Tam gia ta là bị người ta vứt bỏ rồi?”
Yến Tam Hợp: “...”
“Yến Tam Hợp, sao ngươi có thể như vậy, nói ta là cặn bã còn chưa tính, còn coi ta là khăn lau, dùng xong thì ném.”
Tạ tam gia bày ra vẻ mặt lưu manh: “Tốt xấu gì cũng dùng thêm vài lần rồi hẵng ném chứ!”
“Người này? Nam nhân này!” Yến Tam Hợp máu nóng xộc lên não, nhưng miệng vẫn cứng như vịt.
“Khăn lau tốt như vậy, tại sao ta phải ném?”
“À, hóa ra... Yến cô nương cũng có lúc không nỡ?”
Tạ Tri Phi xoa ngực, liếng thoắng nói: “... Là vinh hạnh của tại hạ.”
Đây rồi.
Không chỉ có mặt nóng, lòng bàn tay cũng bắt đầu nóng lên, tim lại đập nhanh hơn.
Yến Tam Hợp theo bản năng ưỡn lưng ra, thua người chứ không thua khí thế: “Nếu là vinh hạnh, vậy đừng phụ hy vọng của ta.”
“Tam Hợp cô nương hi vọng ta...”
“Hi vọng Tam gia có thể sớm lấy được hồ sơ vụ khoa thi Xuân năm Nguyên Phong hai mươi ba.”
“Thêm một câu dễ nghe nữa, trong vòng ba ngày nhất định sẽ tới tay.”
Hắn nghiêng đầu, sau giờ ngọ ánh mặt trời lười biếng chiếu lên người hắn, phác họa khuôn mặt ông trời tỉ mỉ tạo thành.
Gió ấm, từ từ thổi vào nơi nào đó trong đáy lòng Yến Tam Hợp, cô thốt lên: “Tạ Tri Phi, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt, ngươi cố lên.”
(chị ấy nói gì á, em dịch hong nổi)
Tạ Tri Phi: “...”
“Sớm giải xong tâm ma này, vụ án Trịnh gia cũng có thể bắt đầu sớm một chút, hồ sơ vụ án mà cứ để mãi như thế sẽ bị bám bụi đó.”
Thì ra là nàng biết hết.
Tạ Tri Phi cười từ tận đáy lòng: “Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ ta thương ngươi!”
Chứng tỏ ngươi có thể cút đi rồi!
Càng ngày càng không có quy củ.
Yến Tam Hợp vừa thẹn vừa bực, quay mặt đi, không thèm liếc người này một cái.
“Đại thiếu phu nhân tới rồi.”
Chu Thanh hô một câu, giải vây cho Yến Tam Hợp: “Mau mời vào, Tạ Tri Phi, ngươi đi trước đi!”
“Có niềm vui mới, thì vứt bỏ tình yêu cũ ngay.” Tạ Tri Phi giả vờ cả giận: “Yến Tam Hợp, ngươi mới là cặn bã.”
Bất Ngôn, mau tới đây, Tạ phong lưu này hết thuốc chữa rồi.
Hắn thành tinh rồi!
Lúc này Chu thị đi tới, nhìn thấy lão tam cũng ở đây thì cười nói: “Vì chuyện của ngươi mà tới đó.”
Mông Tạ Tri Phi không nhúc nhích nữa: “Tẩu tẩu, tẩu có chuyện gì vậy?”
Chu thị không để ý tới hắn, đi tới bên người Yến Tam Hợp, ngồi xuống.
“Tháng bảy hàng năm, trong phủ sẽ có hai buổi lễ, mười bốn tháng bảy và mười lăm tháng bảy, sợ làm cô nương kinh hãi, cố ý tới nói với cô nương một tiếng.”
Tháng 7 là tháng ma.
Yến Tam Hợp hỏi: “Là vì đuổi quỷ à?”
“Cô nương nghĩ gì thế?”
Chu thị cười cười trừng mắt nhìn người nào đó: “Sinh nhật Tam gia là ngày mười bốn tháng bảy, hai buổi lễ này đều là tổ chức cho Tam gia.”
Yến Tam Hợp cũng trừng mắt liếc người nào đó: “Vì sao lại làm pháp sự cho người sống?”
“Cô nương tuổi còn trẻ, sợlà không biết những chuyện thần thần quỷ quỷ này, truyền thuyết nói con cái sinh ra vào mười bốn tháng bảy, là quỷ thai.”
“Quỷ thai?”
“Mười bốn tháng bảy quỷ môn mở rộng, quỷ to quỷ nhỏ đều đi ra ngoài du đãng, nghe nói đứa bé sinh vào hôm đó, rất có thể là tiểu quỷ lang thang biến thành.”
Chu thị thở dài: “Lão gia cố ý tìm cao nhân tính rồi, Tam gia mặc dù không phải quỷ thai, nhưng ngày sinh không tốt, đám tiểu quỷ kia dọa hồn phách Tam gia, cần phải làm lễ mới có thể trấn trụ hồn phách.”
“Còn cách này nữa sao?” Yến Tam Hợp: “Tìm ai tính?”
Chu thị: “Cao tăng.”
Yến Tam Hợp: “Cao tăng nào?“. Ngôn Tình Cổ Đại
“Lúc ta gả tới, đã có quy củ này, về phần là cao tăng nào thì cũng chỉ là nghe nói thôi chứ chưa từng thấy.” Chu thị thấy nàng không tin, cười cười: “Dù sao sức khỏe Tam gia từ nhỏ đã không tốt, lão phu nhân nói thà tin còn hơn không.”
Yến Tam Hợp lại liếc người này một cái.
“Không nhìn ra sức khỏe người nọ có chỗ nào không tốt, giả bộ đáng thương, lúc bắt người khác dỗ dành ghê gớm lắm mà.”
Tạ Tri Phi lại chớp chớp mắt, tỏ vẻ mình rất vô tội.
“Đúng rồi, đến bây giờ vẫn chưa biết sinh nhật của cô nương.”
Chu thị: “Sinh nhật cô nương là khi nào vậy? Sợ bỏ lỡ lại để cô nương tủi thân.”
Dứt lời, vẻ mặt và động tác của hai người trên bàn hoàn toàn khác nhau.
Một người nhíu mày, một người mắt sáng như sao.
Một người vắt hết óc khổ sở suy nghĩ đối sách, một người dựng thẳng hai lỗ tai quang minh chính đại nghe lén.
Yến Tam Hợp hơi nâng cằm, làm ra dáng vẻ bí hiểm.
“Đại phu nhân, lúc ta sinh ra, hòa thượng đạo sĩ cũng phê mệnh cho ta. Đời này ta không thể mừng thọ, cũng không thể nhắc tới, nhắc tới sẽ có tai họa.”
Chu thị: “...”
Ngươi cứ bịa đi!
Tạ Tri Phi hừ một tiếng: “Tẩu tẩu, thế gian rộng lớn, không thiếu chuyện lạ, tẩu tin Yến cô nương chắc không sai đâu.”
Chu thị hơi mơ hồ: “Ta thì không sao, quan trọng là phía lão phu nhân...”
“Phía bên lão tổ tông thì chỉ cần nói y hệt lời này là được, ta cam đoan người còn tin hơn chúng ta!” Tạ Tri Phi bất động thanh sắc nhíu mày: “Đúng không, Yến cô nương?”
“......”
Yến cô nương vừa muốn cảm kích hắn, lại muốn bóp chết hắn.