Trong lòng Tạ Tri Phi chợt nghẹn ngào: “Chẳng lẽ nha đầu này nhảy ra từ khe đá?”
“Ngươi nghĩ giống ta đấy.” Bùi Minh Đình “Chậc” một tiếng: “Còn cả Lý Bất Ngôn kia nữa, cũng không tra được gì, có đôi khi đêm nằm gác tay, ta chợt cảm thấy khiếp sợ, hai người bọn họ có phải là người không!”
Thế mà người cũng nghĩ ra được.
Tạ Tri Phi vừa muốn quát lớn, thì đã nghe bên ngoài có người hô: “Tiểu Bùi gia, Bùi lão gia, Bùi phu nhân phải về rồi.”
Bùi Minh Đình đáng thương nhìn Tạ Tri Phi: “Ta về trước đây, chuyện Am Thủy Nguyệt lát nữa ta nói sau.”
“Ta tiễn ngươi.”
Hai người vừa ra khỏi viện, Bùi Minh Đình đột nhiên dừng lại.
“Ngũ Thập, ngươi giúp ta truyền lời cho Yến Tam Hợp, chỉ cần nàng đồng ý, ta có thể đâm thủng trời vì nàng.”
“Ngươi cũng không sợ nàng là quỷ nữa hả?”
“Là quỷ ta cũng thích!” Bùi Minh Đình khinh bỉ nhìn hắn: “Quên đi, sao ngươi hiểu được cảm giác này.”
Tạ Tri Phi: “...”
“Đừng tiễn nữa, vết thương của ngươi còn chưa khỏi đâu!”
Tạ Tri Phi nhìn bóng lưng người này, vừa muốn đánh chết hắn, rồi lại buồn thay cho hắn.
Vì cái gọi là thỏ tử hồ bi(*), nên Minh Đình không làm chủ được, vậy hắn thì sao?
(*)nghĩa đen là con thỏ chết con cáo đau lòng, nghĩa bóng là bởi vì đồng loại không may gặp nạn nên cảm thấy đau lòng.
Hắn có thể không?
Đáp án có thể nhìn thấy từ đại ca đại tẩu.
Trước khi hai người thành hôn, thực ra đều có người mình thích rồi, nhưng chẳng ai chống lại được bốn chữ ý của phụ mẫu. Tuy rằng mấy năm nay hai người nhìn thì cử án tề mi, nhưng chỉ có người thân nhất như hắn biết, đại ca, đại tẩu thực ra đều sống rất ấm ức.
Chu Thanh nhìn Tam gia bất động, vội khuyên nhủ: “Gia, về đi.”
“Ừ.”
Tạ Tri Phi quay người lại, đột nhiên thấy mấy bà vú thò đầu ra, sắc mặt trầm xuống.
“Chu Thanh?”
“Gia.”
“Đi gọi Tạ tổng quản tới.”
“Vâng!”
Tạ tổng quản vừa nghe Tam gia tìm, bèn chạy như bay đi.
“Tam gia tìm lão nô, là có gì dặn dò sao?”
Tạ Tri Phi lạnh lùng nhìn hắn: “Nào, sờ vào tim ta thử.”
Tạ tổng quản nào dám đưa tay, nhìn sắc mặt chủ tử: “Tam gia đây là... ngực không thoải mái?”
“Đúng, tìm ngươi tới xoa bóp.”
Tạ Tiểu Hoa rất khôn khéo, vội ghé sát vào: “Gia không thoải mái, hẳn là do lão nô có gì không đúng, gia cứ nói đi, lão nô sẽ sửa ngay.”
Tạ Tri Phi ngoáy ngoáy lỗ tai, cố ý kéo dài giọng: “Con người ta ấy à, không nghe được mấy lời đồn đại tán gẫu.”
Tán gẫu?
Đồn đại?
Tạ Tiểu Hoa đảo mắt, nghĩ đến hành động của Bùi gia hôm nay: “Tam gia yên tâm, ai dám để lộ chuyện của Bùi gia ra ngoài, ta xé nát miệng hắn.”
“Chỉ tiểu Bùi gia không thôi ư?”
Tạ tổng quản hoảng hốt, ngoại trừ Tiểu Bùi gia còn có...
Đúng rồi!
Chủ nhân của Tĩnh Tư Cư kia!
“Tam gia yên một trăm cái tâm đi.” Tạ tổng quản vội nói: “Khuê danh của cô nương rất quan trọng, lão nô chắc chắn sẽ dặn người bên dưới, ai dám nói nửa điều không đúng với Yến cô nương thì ta sẽ đánh gãy chân của bọn họ.”
“Ngươi làm việc, ta là yên tâm.”
Tạ Tri Phi cười cực kỳ hòa ái dễ gần với Tạ tổng quản.
“Đi đi, dùng chút thủ đoạn đi. Nếu không, chỗ trống dọn phân trên trang viện chính là kết cục của Tạ Tiểu Hoa ngươi đó.”
Tạ Tiểu Hoa: “...”
......
Có một người đang bình tĩnh làm việc, lời đồn đãi bên ngoài đều không lọt vào tai.
Mấy trang giấy vừa được mô phỏng xong, Yến Tam Hợp lại gọi Lý Bất Ngôn bế nàng trở về giường trúc, thời gian chân bị thương, không thể thả xuống dưới lâu quá, mà phải để cho nó được nâng lên.
“Lúc Tĩnh Trần viết mấy tờ kinh Phật này, tâm không tĩnh lắm.” Yến Tam Hợp xoa cổ tay mỏi nhừ: “Nàng đang dùng chữ viết để đè nén tâm trạng.”
Lý Bất Ngôn: “Giống như ngươi bây giờ sao?”
Yến Tam Hợp gật gật đầu: “Cho nên ngươi xem chữ viết của nàng, đều thu bút hơi gấp gáp, nếu tâm trạng nàng ổn định, thì tuyệt đối còn có thể viết tốt hơn nữa.”
Lý Bất Ngôn nghiêng đầu nhìn đi nhìn lại, cũng không hiểu thu bút hơi gấp nghĩa là gì.
Phán đoán của Tạ tam gia là đúng, nàng là người của cao môn đại hộ.
Yến Tam Hợp: “Lát nữa ngươi đi một chuyến, làm phiền hắn điều tra chuyện của mười tám năm trước, hỏi xem những cao môn đại hộ trong kinh thành, hoặc nhà quan lại, xem có nữ nhân nào xuất gia làm ni cô hay không.”
“Không cần làm phiền, có người ở đây rồi.”
Lý Bất Ngôn đẩy cửa sổ ra, cười với người đứng bên ngoài: “Tam gia, nghe lén dưới cửa sổ không phải việc mà quân tử nên làm đâu.”
Tạ Tri Phi hết sức bình tĩnh: “Lý cô nương nhìn ta có giống quân tử không?”
Lý Bất Ngôn: “...” Ngươi không giống quân tử, ngươi giống đăng đồ tử.
Tạ Tri Phi đón lấy ánh mắt Yến Tam Hợp: “Ta đã bảo người của Binh Mã ty đi điều tra rồi.”
Yến Tam Hợp không che giấu sự giật mình trên mặt, trong mắt đều là sự tán dương.
“Kinh thành không lớn, cao môn đại hộ cũng chỉ có mấy trăm nhà, không quá ba ngày, chắc chắn sẽ có kết quả.” Tạ Tri Phi: “Đáng tiếc không có bức họa của Tĩnh Trần, nếu không, có thể nhanh hơn một chút nữa.”
“Vất vả rồi, cám ơn.”
Yến Tam Hợp nói thật lòng thật dạ, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ: “Yến Tam Hợp, chỉ một câu nhẹ tênh hờ hững thế này thôi sao!”
Có quả táo xanh trước đó chứng mình, Yến Tam Hợp đoán hắn sẽ không quá đáng: “Nói đi, như thế nào mới không hờ hững!”
“Vậy thì...”
Khóe miệng Tạ Tri Phi nhếch lên, vẻ xấu xa lại nổi lên: “Nói xem vì sao lại từ chối Tiểu Bùi gia?”
Yến Tam Hợp cực kỳ bình tĩnh trả lời hắn: “Không thích, không trèo cao, không tủi thân.”
“Không tủi thân ai?”
“Chính mình.”
“Không thích ai?”
“Hắn!”
Yến Tam Hợp nhìn hắn, ánh chiều tà chiếu lên gương mặt hắn tuấn lãng mà dịu dàng: “Tam gia còn gì muốn hỏi không?”
Tam gia lấy tay xoa xoa mũi, mỉm cười.
Cười đến mức có hơi đứng không vững.
Giống như trong lòng vốn cất giữ một bảo bối, sau đó bị người ta thích, suýt nữa bị cướp đi. Kết quả náo loạn nửa ngày, bảo bối kia vẫn vừng vàng nằm trong lòng hắn.
“Hết lời rồi.”
Tạ Tri Phi cố ngừng cười, nghiêm trang nói: “Trên đường trở về, ta giúp ngươi suy nghĩ cách dùng thanh la, ngươi có muốn nghe thử không?”
Yến Tam Hợp còn chưa trả lời, Lý Bất Ngôn đã trừng mắt.
Trên đường trở về, nàng đã nghĩ đến chuyện của Yến Tam Hợp và Tiểu Bùi gia, Tạ Tam gia hắn lại còn có tâm tư những thứ này?
“Muốn nghe, ngươi nói đi!”
“Tang lễ, mai táng, gả, cưới, đều phải dùng đến nó. Ngoài ra, Hoàng đế tuần tra, đại quan xuất hành cũng cần la trống mở đường. Tú tài trúng cử, nhà có hồng bạch hỉ sự(*) đều sẽ gõ la. Ngay cả người bán nghệ bán quyền ở đầu đường, cũng có thể la đi trước.
(*)Hồng bạch hỷ sự là nam nữ kết hôn là hỷ sự, người già chết vì tuổi tác đã cao là cũng là hỷ sự, gọi là tang hỷ.
Tạ Tri Phi: “Đúng rồi, hát hí khúc dùng la nhỏ và trống, tiếng la tiếng trống cùng gõ là mở màn của một vở kịch. Chờ chân ngươi khỏi, ngày nào đó ta dẫn người đi nghe hí khúc.”
Câu nói cuối cùng, Yến Tam Hợp căn bản không nghe thấy, đầu óc nàng đang suy nghĩ.
Nơi có thể nghe được tiếng la quá nhiều, loại nào mới là thứ mà Tĩnh Trần nhớ mãi không quên, rồi thành tâm ma đây?
“Ôi, sao trùng hợp thế, tam đệ cũng ở đây à?”
Đây không phải là trùng hợp, đây là âm hồn bất tán.
Ánh mắt Tạ Tri Phi sắc bén, xoay người cười hòa khí: “Nhị ca đó à, đã lâu không gặp!”