“Yến Tam Hợp.” Giọng Tạ Tri Phi ép xuống rất thấp rất thấp.
“Chuyện buổi chiều, ta xin lỗi người thay nương, người nể mặt ta đừng so đo với bà.”
Yến Tam Hợp: “…” Sao hắn cũng biết?
Ngực Tạ Tri Phi chậm rãi phập phồng: “Sau này, Tam gia cũng chắn trước mặt ngươi, được không?”
Có một loại cảm xúc khó có thể diễn tả, giống như thủy triều, mãnh liệt va vào Yến Tam Hợp.
“Bất Ngôn, Bất Ngôn, bế ta về.” Trong giọng nói của nàng, có sự dồn dập mà bản thân nàng cũng không thể phát hiện, giống như binh lính bại trận, chỉ có một còn đường duy nhất đó là… Chạy trối chết!”
Lý Bất Ngôn buộc túi đồ lên người, bế Yến Tam Hợp lên, rồi liếc về phía nam tử trên giường La Hán.
Khuôn mặt nam nhân sưng đến chẳng ra hình dáng gì, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười.
Lão hồ ly tình trường!
Lý Bất Ngôn thầm giúp mắng Yến Tam Hợp một câu.
……
“Tam Hợp nhà ta sao lại đi nhanh như vậy?”
Chủ tớ hai người đi không thấy bóng dáng, Bùi Tiếu còn cúi đầu nhìn: “Ta đã nói được với nàng mấy câu đâu!”
Tạ Tri Phi không nói lời nào, đưa mắt ra hiệu với Chu Thanh.
Chu Thanh hiểu ý, đi tới trước phòng sát vách đang sáng đèn.
“Tiểu Hồng ngươi đi một chuyến, gia muốn ăn khuya, Lục Ỷ ngươi đi một chuyến đến chỗ của lão phu nhân, nói là thỉnh an giúp gia.”
“Vâng!” Hai tỳ nữ một trước một sau rời khỏi Thế An viện.
Chu Thanh đóng cửa thư phòng lại rồi tự mình canh giữ ở cửa.
Trong thư phòng, Mai Nương quy củ ngồi ở trên ghế tròn, đè thấp thanh âm, báo cáo lại mấy tin tức quan trọng mười mấy ngày gần đây tìm hiểu được cho Tam gia.
Mục đích của việc mở sòng bạc ngoài kiếm tiền cho Tam gia ra thì còn có một tác dụng khác: tìm hiểu tin tức.
Trên đời này có hai loại kinh doanh buôn bán, có thể biết được sự hưng thịnh của một gia tộc: một là thương nhân đồ cổ, hai là sòng bạc.
Thế gia suy tàn, sẽ không hiện ra ở bên ngoài, thường là bán bảo bối tổ tông lưu lại lấy tiền mặt, phá tường đông, đắp tường tây.
Mà gia đình hưng thịnh, thì sẽ âm thầm mua bảo bối.
Nhà ai vào, nhà ai ra, trong lòng thương nhân đồ cổ đều hiểu rõ.
Còn sòng bạc thì sao?
Bỏ qua những con quỷ đánh bạc bán con bán nhà không nói, ví dụ như Lưu công tử thành đông tháng trước tới tám chuyến, tháng này chỉ tới năm chuyến. Thiếu ba chuyến này nghĩa là trong tay Lưu công tử còn không nhiều bạc, nghĩa là Lưu gia đang đi xuống. Nếu như Lưu công tử tháng này đến mười chuyến, như thế thì nhiều thêm hai chuyến, chứng tỏ gần đây hắn có tiền phi nghĩa.
Tạ Tri Phi lợi dụng sòng bạc, lợi dụng binh mã ti Bắc thành, từng chút theo dõi hướng đi của các nhà quyền quý trong Tứ Cửu thành giúp Thái Tôn.
Mai Nương nói xong, Tạ Tri Phi bèn bảo nàng rời đi.
Người vừa đi, hắn đã nói với Bùi Tiếu một câu “Minh Đình, ta chịu hết nổi rồi.” Sau đó kêu Chu Thanh bế hắn về phòng.
Cỗ thân thể này tuy hắn có rèn luyện nhiều năm, nhưng nền tảng dù sao quá yếu, lúc nãy ăn nói ngông cuồng dọa Yến Tam Hợp chạy, là không muốn để cho nàng nhìn thấy hắn đã mệt đến nói không ra lời.
Chu Thanh đặt hắn lên giường, cầm khăn ướt lau mồ hôi giúp gia mình.
“Gia cố ý cho người đi tiết lộ tin tức Mai nương đến phải không.”
“Chỉ có ngươi hiểu ta.”
“Là vì Yến cô nương sao?”
“Ừ!” Mí mắt Tam gia hơi nâng lên, nhìn về phía người bên giường: “Ta chỉ muốn cho bà nhìn thấy, không phải cô nương người ta không đứng đắn, mà con trai bà mới là hạng không đứng đắn tốt lành gì.”
……
Trong Tĩnh Tư Cư.
Yến Tam Hợp nằm thẳng trên giường, đầu óc còn đang suy nghĩ đến chuyện của Tĩnh Trần.
“Việc cấp bách trước tiên là tìm ra thân phận của Tĩnh Trần lúc còn sống, chỉ dựa vào túi đồ này e là rất khó. Bất Ngôn, ngươi ngày mai lại đến am Thủy Nguyệt một chuyến, giúp ta…”
“Tiểu thư tốt của ta ơi, ngươi kêu ta đánh nhau thì được, để cho ta hỏi thì…”
Lý Bất Ngôn sợ đụng phải chân bị thương của Yến Tam Hợp, nền đến ngủ trên giường trúc dưới cửa sổ: “Ta có đầu óc này lúc nào hả? Tìm Tam gia đi.”
Yến Tam Hợp bây giờ không muốn nghe tên người này.
Trên đời này có rất nhiều người sinh ra một bộ túi da tốt, nhưng bên trong đều là vỏ rỗng.
Tam gia không phải.
Tam gia sinh ra một bộ túi da tốt, bên trong lột ra một tầng, lại lộ ra một tầng da không muốn người khác biết.
Lại lột ra, lại lộ ra một tầng… Rốt cuộc có bao nhiêu tầng, ngoại trừ chính hắn thì không ai biết cả.
Càng nguy hiểm hơn là, người này thỉnh thoảng lại khẽ vẫy tay với nàng, hấp dẫn nàng đi tìm tòi nghiên cứu những thứ không biết là nguy hiểm hay kho báu bên trong.
“Tìm hắn làm gì?” Giọng nàng tức giận.
“Mấy chuyện thẩm vấn phạm nhân, hắn hay làm, chắc chắc sẽ lanh hơn ta.”
“Lanh chỗ nào, ta không nhìn ra, vẫn là ta tự…”.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
“Yến Tam Hợp, lời Bùi thái y nói tốt nhất là người nghe cho ta, bị thương đến gân cốt thì không thể động đậy được, phải dưỡng, còn phải tĩnh dưỡng.” Lý Bất Ngôn biết tâm tư của nàng: “Đừng ngại, không phải hắn nói muốn chắn trước mặt ngươi sao?”
“Ai cần hắn chắn?” Yến Tam Hợp vừa nghe lời này thì tức giận: “Hắn tưởng mình là cây ô chắc!”
Lý Bất Ngôn hiếm khi thấy Yến Tam Hợp đùa giỡn, bật cười: “Ô có gì không tốt, có thể che gió, có thể che mưa, nắng thì còn có thể che mặt trời.”
Yến Tam Hợp chống người cúi đầu nhìn Lý Bất Ngôn.
“Lúc trước ngươi không nói với ta như vậy, ngươi nói nữ tử dựa vào cái gì cũng không đáng tin, phải dựa vào chính mình.”
“Không sai, nhưng bây giờ chân người đang bị thương đó sao?”
Lý Bất Ngôn từ trên sạp bò dậy, nhét cái khăn dưới gối vào trong tay Yến Tam Hợp, lại khẽ đè người nàng xuống.
“Tâm ma của Tĩnh Trần vừa chôn xuống, trong am đã phát hiện ra điều không ổn. Tam gia bị thương sáu bảy ngày thì ta thấy cũng sắp khỏi rồi đó, ngươi thì cần phải dưỡng chân.”
Lý Bất Ngôn nhìn nàng dịu dàng: “Nếu như hắn nói được làm được thì chúng ta hãy nhờ hắn giúp đỡ, đến lúc cần cảm ơn thế nào thì cảm ơn như thế đó. Nếu như hắn chỉ buộc miệng nói thôi, về sau chúng ta đừng tin hắn.”
Yến Tam Hợp: “…” Hình như cũng có lý.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa, ngủ đi, vết thương của ngươi kỵ nhất là nghĩ nhiều.”
“Ta bị thương ở chân, không phải ở đâu.”
“Đều giống nhau cả thôi, ngủ ngủ ngủ!”
Yến Tam Hợp nắm chặt khăn, nhắm mắt lại.
Không biết là mệt mỏi thật hay có Lý Bất Ngôn bên cạnh mà hô hấp của nàng dần dần trở nên đều đặn.
Phải nắm khăn trong tay mới ngủ được, cũng không biết trước đây ai chiều cái tật xấu này của ngươi.
Lý Bất Ngôn trở lại giường trúc, đầu gối lên cánh tay, nàng thì lại chẳng hề buồn ngủ.
Nguyên nhân nàng không chịu đi am Thủy Nguyệt, ngoại trừ đầu óc không đủ dùng ra, thì nàng thực sự chẳng dám rời khỏi Yến Tam Hợp nửa bước.
Ngô thị hôm nay ngoài miệng đâm vài câu nói, ngày mai lỡ như muốn động thủ thì làm sao bây giờ? Nha đầu này bị thương một chân, chỉ có thể mặc cho người ta đánh chửi.