Lão phu nhân mặc dù không rõ chí hướng gì, nhưng ba chữ “đi lệch hướng” lại rất rõ ràng.
“Là chúng ta đi lệch, hay bọn họ?”
“Bọn họ rẽ hướng.” Lão phu nhân không chút hàm hồ: “Vậy thì không đáng tiếc.”
Tạ Đạo Chi thở phào nhẹ nhõm, cầm đũa gắp thức ăn cho nương mình: “Chưa từng thấy ai thông suốt hơn nương.”
“Nhi tử, nương đây không phải là thông suốt, mà là biết điều.” Lão phu nhân cảm thán: “Nương không ra khỏi cửa, trời đất bên ngoài thế nào ta sao biết được? Con làm quan, ở trước nhà, nương không nghe con thì nghe ai? Nghe lời con trai là được rồi.”
Tạ Đạo Chi đứng lên: “Mẫu thân cứ từ từ dùng cơm, nhi tử vào phòng phu nhân ăn.”
“Đi đi, đi đi!” Lão phu nhân lo lắng, lại dặn dò một câu: “Nói chuyện với phu nhân đàng hoàng, mặc dù nó không thông minh, nhưng tâm địa tốt, những năm này sống cũng không dễ dàng.”
“Vâng!”
……
“Cái gì?”
Ngô thị giật mình, Tam Nhi mời Yến Tam Hợp ăn cơm?
Sao lại mời?
Không phải hôm qua mới cùng nhau dùng cơm sao?
Ngô thị nắm chặt khăn tay, cau mày, thế phải nói sao với Y Vân đây!
“Lão gia đến rồi.”
Ngô thị vội vàng đứng dậy nghênh đón, cười làm lành nói: “Lão gia đã dùng cơm chưa?”
Tạ Đạo Chi: “Còn chưa, vừa mới thỉnh an lão phu nhân xong.”
“Lão phu nhân đã dùng rồi chứ?”
“Đang dùng.”
Ngô thị vội bảo hạ nhân dọn cơm, lại tự mình lấy khăn ướt cho trượng phu rửa tay.
Sau một hồi bận rộn, hai phu thê ngồi mặt đối mặt, Ngô thị gắp thức ăn cho Tạ Đạo Chi, lại lấy xương của con cá ra cho hắn.
“Lão gia ăn nhiều một chút, nhìn ông có hơi gầy.”
“Đừng bận rộn nữa, nàng cũng ăn đi.”
Tạ Đạo Chi uống mấy chung rượu, thấy Ngô thị dùng không nhiều lắm, mới mở miệng nói: “Đỗ gia cô nương kia về sau sẽ không đến phủ nữa.”
Chiếc đũa trong tay Ngô thị rớt xuống bàn: “Lời này của lão gia là có ý gì?”
Tạ Đạo Chi nhặt đũa lên, nhét vào trong tay Ngô thị: “Sau này, chúng ta sẽ tìm cho Tam nhi người tốt hơn.”
“Còn có ai tốt hơn nữa!” Trong lòng Ngô thị chua xót: “Đỗ gia muốn dòng dõi có dòng dõi, Đỗ cô nương muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, đưa mắ nhìn khắp kinh thành, còn có ai có thể so được với nàng.”
Tạ Đạo Chi im lặng.
Ngô thị nhìn trượng phu: “Lão gia, chúng ta làm phu thê đã nhiều năm, ông nói thật với ta đi, rốt cuộc là vì sao thế?”
Tạ Đạo Chi vốn không muốn nhiều lời, nhưng nhìn mấy sợi tóc bạc bên thái dương Ngô thị, nhịn không được nói thật: “Không liên quan đến hai đứa nhỏ, là ta và Đỗ lão gia đã tách ra, hai người không chung chí hướng nữa.”
“Lão gia từ khi vào quan trường, đã đi theo Đỗ gia lão gia, mấy chục năm nay cho tới bây giờ chưa từng thay đổi. Đỗ lão gia là bậc đại nho đương thời, đức cao vọng trọng, lão gia không nên đâu!” Ngô thị tận tình khuyên bảo: “Cho dù Đỗ lão gia có làm không đúng, thì lão gia cũng nên nể tình quá khứ, nhịn một chút, nhường một chút.”
“Bốp!” Tạ Đạo Chi buông đũa xuống, tức giận nói: “Ta sống và làm việc thế nào, cần một nữ nhân như ngươi dạy dỗ à?”
Ngô thị sợ tới mức mặt trắng bệch.
Tạ Đạo Chi lạnh lùng nói: “Chuyện đã định rồi, trong lòng ngươi tự có tính toán, sau này hôn sự của Tam nhi ta sẽ tự lo.”
“Lão gia.” Ngô thị dùng sức gào lên một tiếng: “Nói một câu đau lòng, ông phản bội thầy tổ bỏ rơi bằng hữu, sau này sẽ bị người đời đâm ngang.”
Lời này đâm vào chỗ đau của Tạ Đạo Chi.
Hắn rốt cuộc nhịn không được, đứng phắt dậy, không nhìn Ngô thị một cái, đã phất tay áo rời đi.
Thứ nữ nhân ngu ngục vô tri!
……
Trong Phương Châu viện.
“Đại phu nhân, đại phu nhân!”
Chu thị vội vàng buông sổ sách, ngẩng đầu nhìn Xuân Đào gần như là xông vào, nói: “Ngươi làm gì mà hét lớn thế!”
Xuân Đào vươn hai ngón tay, thở hồng hộc nói: “Đại thiếu phu nhân, có hai chuyện.”
“Nói mau.”
“Vừa rồi Tam gia bảo gã sai vặt đến đưa tin, nói mời Yến cô nương ra ngoài ăn cơm tối, thuận tiện dẫn nàng đi xem cảnh đêm kinh thành.”
Chu thị sửng sốt, mỉm cười: “Lão tam là đang đối nghịch với nhị phòng ư!”
“Còn không phải sao!” Xuân Đào: “Buổi sáng Yến cô nương mới được Nhị gia mời ra ngoài, buổi tối Tam gia cũng mời người ăn cơm, đây không phải là đánh vào mặt Nhị gia sao!”
Chu thị nhíu mày: “Kỳ quái, tính tình lão tam rất ít khi trực tiếp như vậy?”
“Cái này phải nói đến chuyện thứ hai.” Xuân Đào thấp giọng nói: “Tin tức trong phòng lão phu nhân vừa truyền ra, hôn sự của Đỗ cô nương và Tam gia không thành.”
“Cái gì?” Đôi mắt đẹp của Chu thị đối diện với ánh mắt Xuân Đào.
Chủ tớ hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, Chu thị phì cười nói: “Chết mất, lại bị ta đoán trúng rồi.”
“Còn không phải sao?” Xuân Đào cũng cười nói: “Sau này đại thiếu phu nhân không cần dỗ dành Đỗ Y Vân nữa, dỗ dành chẳng khác gì dỗ dành tổ tông, nô tỳ ở bên cạnh nhìn thôi cũng mệt.”
Chu thị bị nàng nói như vậy, ý cười thoáng cái nhạt xuống: “Chuyện này không đúng, Đỗ gia và Tạ gia...”
“Đại gia đến rồi!”
Rèm vén lên, Tạ Nhi Lập đi vào, liếc Xuân Đào một cái.
“Ta và phu nhân có chuyện muốn nói, ngươi ra ngoài trông coi đi.”
“Vâng!”
Tạ Nhi Lập ngồi xuống bên cạnh nàng, ngay một câu hàn huyên cũng không nói: “Ta vừa về phủ, đã nghe nói phụ thân nổi giận đùng đùng từ trong phòng mẫu thân đi ra.”
Chu thị giật mình: “Vì chuyện gì?”
“Hơn phân nửa là vì chuyện của lão Tam và Đỗ Y Vân.” Tạ Nhi Lập tức cầm ấm lên rót cho mình chung trà ấm, nhấp một ngụm: “Hôn sự này không thành, không liên quan gì đến hai đứa nhỏ.
Chu thị có hơi kinh ngạc.
Không liên quan đến hai đứa nhỏ, vậy thì là có liên quan đến Tạ, Đỗ hai nhà.
Có liên quan đến hai lão gia, cũng là có liên quan đến triều đình.
Đầu óc Chu thị xoay chuyển vài cái, không có hỏi tiếp nữa, mà là nói chuyện khác: “Về sau nên giữ lễ tiết với Đỗ gia thế nào?”
“Cứ làm theo quy củ cũ là được.” Tạ Nhi Lập nói xong, lại thêm một câu: “Giữ lễ hay không là chuyện của chúng ta, có chấp nhận hay không là chuyện của bọn họ, không làm trái lương tâm của mình là được rồi.”
Lời này vừa nói ra, Chu thị chợt thấy hiểu ra một đạo lý.
Lão gia và Đỗ lão gia âm thầm đối lập, tuy thế, việc nên làm vẫn phải làm, miễn cho người bên ngoài nói lão gia vong ân phụ nghĩa.
“Đại gia yên tâm, việc này ta tự có chừng mực.”
Ánh mắt Tạ Nhi Lập nhìn thê tử cực kỳ tán thưởng, trong lòng nghĩ rằng mẫu thân phải có một nửa thông minh của nàng thôi cũng cũng không đến mức bị Liễu di nương đè đầu cưỡi cổ như thế.
“Bên phía mẫu thân, hai chúng ta chọn thời cơ qua khuyên nhủ một chút.”
“Mẫu thân rất hài lòng với Đỗ cô nương, một lòng một dạ thúc đẩy hai người.” Chu thị ngừng một lát: “Bây giờ có vẻ hơi khó.”
“Nàng có hài lòng với cô nương Đỗ gia không?”
“Ta?”
Chu thị xác định hôn sự hai nhà không thành, mới dám lộ ra một chút tâm tư của mình: “Tính tình của cô nương Đỗ gia, vẫn là chiều chuộng quá sinh hư.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên không có gì đáng tiếc.” Tạ Nhi Lập nghĩ đến lời nói buổi sáng của phụ thân, lại hỏi: “Nàng cảm thấy Yến Tam Hợp thế nào?”
Chu thị không hiểu dụng ý thật sự của trượng phu mình khi hỏi câu này.