Thang Viên nghiến răng một cái, giậm chân nói: "Nô tỳ muốn đi theo Yến cô nương."
"Tốt!" Tạ Tri Phi dứt khoát nói: "Sau này đừng chạy vào viện Tam gia, phía bên Tạ tổng quản để ta nói."
Thang Viên trăm triệu lần không ngờ, chuyện này lại thuận lợi như vậy, vội vàng dập đầu với Tam gia.
Một cái dập đầu cực kỳ vang.
"Được, được, chủ tử nhà ngươi không thích làm như thế." Tạ Tri Phi che miệng ngáp một cái, ánh mắt ngấn nước: "Ngươi là ngươi hiểu bổn phận, hầu hạ nàng cho tốt, không nên có tâm tư khác."
"Nô tỳ cảm tạ đại ân của Tam gia." Thang Viên thức thời lui ra ngoài.
Tạ Tri Phi vểnh hai chân lên bàn, tay gối lên gáy, một lúc lâu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không.
Chu Thanh: "Gia cười cái gì thế?"
"Cười gì ư? Ta cười ta tự cho bản thân làm việc kín kẽ không chỗ hở, ai biết người ta đã nhìn thấu ra từ tám trăm năm trước rồi. Cái câu dùng mông quyết định kia, tám phần là nói cho Tam gia ta nghe."
Chu Thanh muốn cười, nhưng không dám.
Tạ Tri Phi lắc đầu: "Được rồi, phiền Chu gia vất vả một chút, đi nhắn với Tạ Tiểu Hoa một tiếng, bảo hắn sau này đừng xen vào chuyện của Tĩnh Tư Cư nữa."
Chu Thanh: "Vâng!"
"Khoan đã!" Tạ Tri Phi thu hồi hai chân dài, đứng lên, chắp tay: "Ngươi tiện đường quẹo qua Tĩnh Tư Cư một cái, nhận sai với hai ngươi kia giúp Tam gia."
"Có cần thiết không, thế mặt mũi của gia để ở đâu chứ?"
"Sao lại không cần thiết." Tam gia vừa ngáp một cái, vừa đi vào trong phòng: "Chút mặt mũi này, không dùng được ở chỗ Yến Tam Hợp."
Nha đầu kia, phải dỗ dành, phải dịu dàng, phải thuận theo, vuốt lông, nàng mới có thể cam tâm tình nguyện giúp ngươi điều tra vụ án.
Về phần nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào... Tạ Tri Phi nghiến răng, không vội, sớm muộn gì cũng biết rõ thôi!
......
Yến Tam Hợp lần đầu tiên mở mắt tỉnh dậy vào sáng sớm hai ngày sau.
Vừa mở mắt, nàng đã kêu đói, Lý Bất Ngôn vội vàng bảo Thang Viên đi chuẩn bị thức ăn.
Hai chén cơm, sáu món ăn, một chén canh, Yến Tam Hợp ăn sạch sẽ, ăn xong, vừa nhắm mắt, lại ngủ say.
Thang Viên kinh hồn bạt vía hỏi: "Hay là mời Bùi thái y tới bắt mạch?"
"Không cần, nàng là thiếu ngủ, cũng mệt mỏi quá thôi." Lý Bất Ngôn kéo Thang Viên ra gian ngoài, nhe răng cười: "Đúng rồi, Tam gia nhà các ngươi hai ngày nay bận rộn cái gì thế?"
Thang Viên vừa nghe lời này vội vàng quỳ xuống đất, dũng cảm nâng cằm lên.
"Tam gia đang bận cái gì, nô tỳ không dám hỏi thăm, nô tỳ chỉ biết từ nay về sau sẽ hầu hạ cô nương cẩn thận, những thứ khác đều không biết, cũng không muốn biết."
Ừ, cuối cùng cũng theo ý mình rồi!
Lý Bất Ngôn đỡ nàng đứng lên, thuận thế ôm lấy vai nàng: "Nhưng có một số việc nên hỏi thăm, thì phải hỏi thăm, nên biết, thì phải biết."
Thang Viên: "..." Hả?
Lý Bất Ngôn mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, nghiêng đầu nhìn Thang Viên: "Nhất là chuyện Tam gia, cô nương nhà chúng ta rất tò mò."
Thang Viên mở to hai mắt, cảm giác tim mình không nhảy nữa.
Ý ngươi là sao?
Là kêu nàng hỏi thăm nhiều chuyện của Tam gia, sau đó nói cho cô nương nghe sao?
"Đừng sợ, đừng sợ!" Lý Bất Ngôn hướng dẫn từng bước: "Để ý nhiều một chút là được, tỷ như Tam gia thích cái gì, không thích cái gì; thường làm cái gì, không thường làm cái gì..."
Thang Viên kinh sợ ngắt lời: "Cô nương chúng ta có phải để ý Tam gia rồi không?"
Lý Bất Ngôn gãi đầu.
Là để ý. Nhưng không phải ý cái này, mà để ý cái khác.
"Nhanh khuyên cô nương đừng để ý nữa, Tam gia là của Đỗ cô nương rồi, Đỗ cô nương nhìn thì hòa khí, thực ra rất ghê gớm, cô nương đấu không lại đâu!"
Lý Bất Ngôn lại gãi đầu.
Thật sao?
Còn có người Yến Tam hợp đấu không lại sao?
(đúng ó chị, bữa suýt đi bán muối đó, chị đó hơi bị ghê)
......
Người Yến Tam Hợp đấu không lại ngày hôm sau đã tới Tạ phủ, đáng tiếc lại mất công, trời còn chưa sáng Tam gia đã đi nha môn rồi.
Nhớ thương suốt ba tháng, lại không thấy người, Đỗ cô nương nhào vào trong lòng đại nãi nãi Chu thị khóc không ngừng.
Trong lòng Chu thị rất rõ ràng lão tam đang trốn tránh Đỗ Y Vân, lại không thể nói rõ, chỉ có thể khuyên nhủ.
Sau khi khuyên xong, Đỗ Y Vân càng khóc dữ dội hơn.
Lúc Chu thị đang không biết làm gì, thì phu nhân đã phái người tới đón Đỗ Y Vân.
Mẹ chồng tương lai cho mời, Đỗ Y Vân lau nước mắt rồi đi theo, Chu thị nhìn bóng lưng nàng, khóe miệng nhếch nụ cười lạnh lẽo.
Xuân Đào bưng chung trà lên, nhẹ giọng nói: "Nô tỳ nhìn không thấu, Tam gia và Đỗ cô nương bây giờ rốt cuộc là sao?" Một người đuổi, một người trốn.
Chu thị khuyên đến miệng khô lưỡi khô, nhận lấy chung trà uống hai ngụm.
"Còn nhìn không rõ sao, lão phu nhân, phu nhân thích Đỗ cô nương, nhưng lão gia sống chết không nhả ra, không liên quan đến hai đứa nhỏ kia."
"Môn đệ Đỗ gia, lão gia còn chướng mắt sao? Huống chi Tam gia cũng không phải là người sống lâu?"
"Nữ nhân trong nội trạch chúng ta nhìn không rõ chuyện bên ngoài." Chu thị đặt chung trà xuống: "Chỉ sợ còn có liên quan đến triều đình."
Xuân Đào vừa nghe hai chữ "triều đình", sợ tới mức vội ngậm miệng lại, không dám hỏi thêm một chữ nữa, lại nghe Chu thị nói: "Yến cô nương đang làm gì vậy?"
"Nghe nói còn chưa dậy."
Chu thị chợt nở nụ cười thật đẹp.
Ngày ngày ngủ vùi, không quan tâm người khác nhìn nàng như thế nào, lễ nghĩa quy củ gì đều vứt hết sang bên. Tính cách đúng là chân thật.
"Năm nay nàng mười bảy rồi nhỉ?"
"Nghe nói là mười bảy rồi."
"Sinh nhật lúc nào?"
"Không nghe nói đến chuyện này."
"Tìm cơ hội hỏi thăm một chút, đừng bỏ lỡ ngày tháng, tránh cho cô nương người ta tủi thân."
Xuân Đào vừa nghe lời này, vội cười nói: "Xem ra phu nhân có ấn tượng rất tốt với Yến cô nương?"
Sao lại không tốt được chứ!
Nàng gả vào Tạ phủ nhiều năm như vậy, cho dù đến tháng, bụng dưới đau muốn chết, cũng phải nghiến răng hầu hạ lão phu nhân, phu nhân dùng cơm.
Có ai nói giúp nàng một câu chưa?
"Nàng mặc dù lạnh, nhưng có lòng, Đỗ cô nương mặc dù nóng..." Chu thị lạnh lùng cười: "Ta khuyên nàng nửa ngày, đến cả một tiếng cảm ơn cũng không có, có thể thấy được là không có lòng. Ta nếu là lão Tam, thà rằng cưới Yến cô nương, cũng sẽ không cưới Đỗ cô nương."
Chỉ tiếc, rất nhiều người cứ nhìn không rõ.
......
Tạ lão tam căn bản không biết những khúc khuỷu trong lòng các nữ tử này.
Dưỡng bệnh ba tháng, bao nhiêu công vụ ở binh mã ty Bắc thành chất thành đống, hắn bận đến mức chân không chạm đất, mấy ngày nay dứt khoát nghỉ ngơi ở trong nha môn.
Đinh Nhất phỏng đoán tâm tư chủ nhân không được, công việc lại làm rất lưu loát, hơn nữa còn có thêm Chu Thanh, chủ tớ ba người bận rộn suốt ba ngày ba đêm, mới xử lý xong hết mọi chuyện.
Trưa ngày thứ tư, mới nhàn rỗi một chút thì Bùi đại nhân lại mặc một thân quan bào vui vẻ đi tới.
Tạ Tri Phi đang uống trà, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, còn chưa kịp nuốt nước trà xuống, thì đã nghe Bùi Minh Đình la lên một câu.
"Tạ Ngũ Thập, bà mối ta mời xong rồi, cũng không biết nên tìm ai để nói, cha ngươi có thể làm chủ cho Yến Tam Hợp, hay là lão phu nhân nhà ngươi đây?"
"Phụt!" Nước trà trực tiếp phun ra khỏi miệng Tạ Ngũ Thập.