Nam nhân nhắm mắt, màu da vàng như nến, xương gò má gầy gộc nhô lên.
Nghe tiếng bước chân, hắn mở mắt ra, thấy Chu Dã thì yếu ớt khép lại.
Chu Dã đặt thuốc sang một bên, ngồi xuống bên giường: "Dậy uống thuốc thôi."
Người nọ không nhúc nhích, coi như không nghe thấy.
"Ta nếm rồi, không đắng lắm."
Chu Dã lấy trong ngực ra một gói giấy nhỏ: "Đây là kẹo ta nhờ người mang bên kia qua, uống xong người thử xem coi có phải vị năm nữa không."
"A Dã!" Người nọ hữu khí vô lực gọi nhũ danh của Chu Dã: "Ta đã nếm không ra mùi vị."
"Sao có thể chứ, không phải ngày nào ngươi cũng chê thuốc đắng sao?"
"Chính là bởi vì thuốc đắng, cho nên ăn cái gì cũng đắng." Người nọ mở to mắt, nhìn Chu Dã lâu một hồi: "Đừng cố kéo ta nữa, cái mạng này của ta bị ngươi kéo suốt ba năm, đủ lâu rồi."
"Ngươi uống xong chén thuốc này, ta sẽ từ bỏ, về sau không ép ngươi nữa." Chu Dã cười rộ lên.
Người nọ dường như không thể tin được, kinh ngạc nhìn Chu Dã: "Uống thuốc xong, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Chu Dã đưa tay xuyên qua sườn người nọ, khẽ đỡ y lên: "Là chuyện tốt."
Người nọ thở dài: "A Dã, ngươi luôn như vậy."
"Luôn như thế nào?"
"Lừa gạt ta."
Chu Dã bưng bát lên, dùng thìa múc ra một muỗng, thổi thổi, đưa đến bên miệng hắn: "Đúng là chuyện tốt mà, ngươi tin ta lần nữa đi."
Người nọ ngoài miệng nói không uống, nhưng lúc đưa thìa tới, vẫn ngoan ngoãn uống.
Uống hết một chén thuốc, Chu Dã bưng nước sạch tới cho hắn súc miệng, lại thuận thế giúp hắn sửa sang lại cổ áo. Cuối cùng mới xoắn lấy một miếng đường trong túi giấy nhỏ, tự mình cắn một nửa, một nửa còn lại bỏ vào trong miệng hắn.
"Ngọt không?"
Người nọ chép miệng vài cái, rồi gật đầu.
Chu Dã kéo chăn lên cho hắn, nhẹ giọng nói: "Lát nữa trong phủ chúng ta có khách đến, là khách ở kinh thành, ta từng nói với ngươi rồi đó."
Ánh mắt người nọ đột nhiên mở to.
Chu Dã nhìn dáng vẻ của hắn, khẽ nở nụ cười: "Ta không lừa ngươi chứ, về sau ta thật sự sẽ không ép ngươi uống thuốc nữa đâu."
......
Lúc xe ngựa xuất phát từ phủ nha, đột nhiên có một trận mưa.
Mưa đến rất nhanh, đi cũng nhanh.
Bùi Tiếu buông rèm xe xuống, lo lắng nói: "Không biết Tạ Ngũ Thập bây giờ ở đâu rồi, lão hòa thượng Trường Thanh bên kia có đàm phán thỏa đáng hay không."
Không ai để ý đến hắn.
Yến Tam Hợp dựa lưng vào vách xe ngựa, hơi nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Lý Bất Ngôn vẫn lau nhuyễn kiếm của nàng, động tác mềm mại như đang lau nước mắt của tình nhân.
Hoàng Kỳ lái xe bên ngoài cũng càng ngày càng sợ hãi.
Đường đường là phủ đệ của một tri phủ, đó là chức quan uy phong cỡ nào chứ, sao lại ở nơi hẻo lánh thế này chứ? Có khác gì chốn hoang dã đâu chứ.
Hoàng Kỳ không biết, Chu Thanh ở trên một con đường khác cũng đang nghi hoặc vấn đề này.
"Gia, núi Đại Minh sao lại hẻo lánh như vậy?"
Tạ Tri Phi cưỡi ngựa không nói một lời, sắc mặt nghiêm trọng.
Vấn đề hắn lo không phải là đường hẻo lánh mà là bên phía Yến Tam Hợp có biến cố gì hay không, có thuận lợi gặp lại hắn không?
"Tăng tốc đi!"
"Vâng!"
......
Màn đêm buông xuống.
Tạ Tri Phi xoay người xuống ngựa ở đầu ngõ.
Sâu trong hẻm nhỏ, xa xa có thể nhìn thấy hai ngọn đèn đơn độc, là đèn lồng treo trước cửa phủ Chu phủ.
Tầm nhìn hướng lên trên, chính là núi Đại Minh khí thế bức người.
Nhà được xây ngay dưới chân núi?
Trong lòng Tạ Tri Phi lộp bộp: Nếu như không biết Chu Dã là một trong những người áo đen, Tạ tam gia hắn sẽ khen một tiếng: Hay cho một sơn cư an tĩnh lánh đời.
Nhưng giờ phút này hắn chỉ muốn nói: người này tâm cơ rất sâu, đã sớm chuẩn bị đường lui rồi.
Người đã chui vào núi, thì dù là Cẩm Y Vệ giỏi nhất đuổi bắt phạm nhân tới đây thì cũng chẳng có cách nào với hắn đâu.
Tạ Tri Phi xoa xoa sống mũi, cố gắng đè nén nỗi lo âu trong lòng, lúc này chỉ nghe Chu Thanh mừng rỡ nói: "Gia mau nhìn, xe ngựa tới rồi."
Tạ Tri Phi lúc này mới yên tâm lại.
Hắn ném dây cương vào trong tay Chu Thanh, bước nhanh qua rồi nhảy lên xe.
Trong xe, tâm trạng Bùi Tiếu cũng như có viên đá rơi xuống đất, vội hỏi: "Thế nào? Đều ổn cả chưa."
Tạ Tri Phi móc ra một quả đạn tín hiệu: "Đám người Trí Thông đã mai phục ở ngoài nửa dặm, có việc thì dùng nó làm tin thôi."
Bùi Tiếu: "Có bao nhiêu người thế?"
Tạ Tri Phi: "Ta đưa cha ta ra, còn đáp ứng mỗi năm cho chùa thêm mười danh ngạch, Trường Thanh bèn phái tất cả võ tăng tới."
"Làm tốt lắm!" Bùi Tiếu kích động vỗ tay: "Yến Tam Hợp, ngươi còn dặn dò gì không?"
Yến Tam Hợp mở mắt: "Tạ Tri Phi, có cầu Bồ Tát cho ta không?"
Tạ Tri Phi không nghĩ tới nàng sẽ hỏi cái này, giật mình mới nói: "Có!"
"Bồ Tát nói như thế nào?"
"Bồ Tát nói, chắc chắn sẽ được chết tử tế."
"Vậy ta hết câu hỏi rồi." Yến Tam Hợp cong miệng, khẽ nở nụ cười.
Nụ cười này giống như cơn gió đêm, thổi tới rất chậm nhưng biến mất lại rất nhanh.
......
Gõ cửa.
Chờ đợi;
Cửa mở.
Chu Dã mặc một thân trường sam màu xám đi ra, trên mặt bình tĩnh không có biểu cảm gì.
Làm phiền Chu đại nhân tự mình mở cửa, có tội có tội.
Bùi Tiếu ôm quyền, cười còn chân thành hơn cả nhìn thấy mẹ ruột: "Quấy rầy rồi."
Ánh mắt Chu Dã đảo qua sáu người, làm tư thế mời.
"Nhà ta đơn sơ, mời Bùi đại nhân vào trong." Bùi Tiếu chắp tay đi lên bậc thang, một cước vượt qua ngưỡng cửa, ánh mắt vội nhìn thoáng qua tòa nhà.
Trong sân tối như mực, bóng cây mảnh khảnh, đến ánh đèn cũng không có, trong không khí tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng.
Mùi thuốc này rất quen thuộc, hình như đã ngửi được ở đâu đó.
Bùi Tiếu ngửi thử, trong lòng đột nhiên trầm xuống.
Nếu như hắn không ngửi lầm thì đây là Hoàn Hồn đan tổ truyền Bùi gia bọn họ, bởi vì trong này có một vị thảo dược đặc thù, tên là Hoàn Hồn thảo.
Sao lại có Hoàn Hồn Đan ở đây?
Tên họ Chu này chẳng lẽ còn từng đến Bách Dược Đường của bọn họ sao?
Bùi Tiếu nhìn Chu Dã trước mặt, lại quay đầu nhìn Yến Tam Hợp sau lưng, một bụng kinh hồn bạt vía phải liều mạng đè xuống.
Hắn nào biết Yến Tam Hợp giờ phút này cũng không ngừng kinh hãi.
Khu viện tối như mực, bốn phía không có ai.
Điều này khiến cô nghĩ đến cảnh tượng mấy tháng trước trong đêm mưa, lúc che ô đi theo sau Tạ tổng quản.
Điều khác biệt là khi đó Tạ gia đèn đuốc sáng ngời.
Sao lại không thắp đèn?
Đằng sau những bóng cây đó là gì?
Trong bóng cây có ngươi đang núp, đây là kết luận mà Lý Bất Ngôn, Chu Thanh, Hoàng Kỳ cùng đưa ra.
Hô hấp rất nông, đều là cao thủ, hơn nữa không chỉ một người. Ba người không hẹn mà cùng nảy ra một ý: Lần này, e là gặp nguy hiểm rồi!
Đoạn đường này, họ đi trong im lặng, đến hô hấp cũng thấy thật khó khăn.
Sau khi viện là một đoạn hành lang dài.
Cuối hành lang rẽ phải là một cái sân bình thường, lúc này mới nhìn thấy nội đường sáng đèn.
Hai lão người hầu đứng ở cửa nội đường, lưng cũng đã còng xuống, thấy có người đi tới, hai người tránh sang bên cạnh.
Mọi người đi theo Chu Dã vào viện.
Cái sân trống rỗng, đến một cây cỏ cũng không trồng, trên bãi đất trống trong sân đặt một cái vại nước lớn.