Trong lúc không khí đang yên tĩnh thì hai tiếng "ùng ục ùng ục" vang lên không đúng lúc.
"Chuyện đó..." Tạ Tri Phi ngoài mạnh trong yếu nói: "Nó muốn kháng nghị, ta có ném thêm ba thanh kiếm thì nó cũng kháng nghị như thường à."
Bùi Tiếu vội vàng phụ họa: "Ta cũng đói bụng."
Yến Tam Hợp nhìn về phía Hồ Dũng: "Làm phiền chuẩn bị đồ ăn cho."
Hồ Dũng dập đầu nói: "Ta có thể hỏi một câu không, các vị rốt cuộc là người gì của Quý gia thế?"
Loại chuyện này không do Yến Tam Hợp lo.
Nàng ho khan, ý bảo người nên lo nhanh nói một tiếng.
Vì thế, Bùi đại nhân sửa sang lại xiêm y, thu vẻ kinh hãi trên mặt lại.
"Ta tên là Bùi Tiếu, hữu thiện thế của Tăng Lục Ti ở kinh thành, chính lục phẩm, lão phu nhân là bà ngoại ta, cuối năm nay bà ngoại ta không bệnh mà chết."
"A." Hồ Dũng muốn gào vài tiếng, nhưng lại gào không nổi, miệng há to, khuôn mặt đen gầy đỏ bừng.
Sao lại chết chứ!
"Sinh lão bệnh tử, chuyện thường tình trên đời thôi." Bùi Tiếu nhẫn nại: "Ngươi đi chuẩn bị cơm nước trước, có một số việc ta sẽ nói với ngươi sau."
"Vâng, vâng, vâng!"
Hồ Dũng làm bộ lau nước mắt, bò từ trên mặt đất dậy.
Chờ hắn rời đi, Tạ Tri Phi lúc này mới bắt chéo chân, quay đầu nhìn Yến Tam Hợp nói: "Chuyện dường như đã rõ ràng."
Yến Tam Hợp đối diện với hắn, sau đó khẽ gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.
"Con chó đen này hơn phân nửa là của người thương bà ấy tặng, không chừng còn là tín vật đính ước, cho nên bà đi đâu cũng mang theo."
"Về sau, lão phu nhân bị người trong nhà ép vào kinh, uyên ương lìa cành, lại nghe nói Hắc Đản vì nàng tuyệt thực mà chết, rồi biến thành niệm tưởng lâu dài trong lòng không hóa giải được."
Bùi Tiếu cảm thấy Tạ Ngũ Thập phân tích cực kỳ có lý, nhưng vẫn nói thêm mấy câu: "Bà ngoại không cho trong phủ nuôi chó, là bởi vì sợ nhìn thấy sẽ nghĩ đến Hắc Đản, nghĩ đến Hắc Đản sẽ nghĩ đến người thương trước kia."
"Yến Tam Hợp, ngươi xem chuyện này đã thông suốt chưa?"
Trong phòng, Yến Tam Hợp đã đứng thẳng dậy, có lẽ là bởi vì quá mệt mỏi nên nàng hơi cúi thấp đầu, có chút phờ phạc.
Tạ Tri Phi: "Mệt à?"
Yến Tam Hợp đưa tay vuốt mặt: "Không sao."
Tạ Tri Phi: "Mệt thì nghỉ một lát, mấy người Chu Thanh còn chưa về."
"Ta về rồi nè." Bùi Tiếu vui vẻ chạy tới.
"Yến Tam Hợp, hai bên bờ có thể thông hôn. Còn nữa, nhà cũ ở bờ sông Bắc Thương, đi nhanh cũng mất hai ba canh giờ, trong thôn cũng chỉ còn lại một hai người lớn tuổi."
"Hai ba canh giờ?"
Vậy xem ra hôm nay không kịp rồi.
Yến Tam Hợp đang thầm tính toán, thì Lý Bất Ngôn và Chu Thanh đã một trước một sau trở lại.
"Tiểu thư, đã hỏi rồi, người Hồ gia không có tật xấu gì, chỉ là thích khoác lác, luôn nói kinh thành có một thân thích làm quan lớn."
Chu Thanh: "Yến cô nương, ta còn có tin tức, Hồ gia nhiều năm như vậy không có chia nhà, nghe nói là đang chờ cô tổ mẫu ở kinh thành đưa tiền tới."
"Đưa tiền?"
Bùi Tiếu kinh ngạc: "Bà ngoại ta âm thầm giúp nhà ngoại sao?"
"Ăn cơm trước đi." Yến Tam Hợp cũng đói bụng: "Ăn cơm xong rồi nói.
Năm ngày này lên đường, tất cả mọi người đều ăn lương khô lạnh như băng, trong bụng chẳng có chút dầu mỡ nào.
Cơm canh nóng hổi bưng lên tay, ngay cả Tạ tam gia xưa nay cử chỉ ưu nhã cũng ăn như hổ đói, cho dù hương vị không ngon gì.
Yến Tam Hợp vẫn không nhanh không chậm, ăn từng miếng.
Tạ Tri Phi đã quen với sự chậm chạp của cô, không thúc giục gì, dùng cơm xong thì bắt chéo chân, vừa uống trà vừa chờ cô.
Yến Tam Hợp uống xong ngụm canh cuối cùng, dùng nước trà súc miệng, nói: "Gọi cháu trai lớn tới đi."
Cháu trai lớn đã sớm ở bên ngoài thò đầu ra, nghe được có người gọi hắn thì vội chạy vào.
"Cô nương còn có lời gì muốn hỏi."
"Bất Ngôn, đưa tiền cơm trước."
"Sao, sao... sao có thể thu bạc của các ngươi, đều là bữa cơm thường ngày thôi, không đáng tiền, không đáng tiền..."
Lý Bất Ngôn đặt một trăm lượng bạc lên bàn: "Tiểu thư nhà ta bảo ngươi nhận thì cứ nhận đi, bớt nói nhảm lại."
Một trăm lượng?
Điên à?
Bữa cơm này còn chưa tới hai lượng bạc.
Bùi Tiếu vừa muốn trừng mắt, thì đột nhiên đầu gối đau nhức.
Hắn trừng mắt nhìn Tạ Ngũ Thập: Sao đá ta?
Tạ Ngũ Thập nhếch môi: Dọc đường ngươi có từng thấy Yến Tam Hợp ra tay hào phóng như vậy chưa? Nhìn thấy chưa, tên cháu trai lớn không có dễ dàng cất bạc vào túi đâu.
Tên cháu trai lớn vừa thấy bạc thì trên mặt đã hưng phấn khó giấu, thế nhưng lại làm ra vẻ như rất khó xử.