Yến Tam Hợp nghe được động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn, ánh mắt trợn tròn.
Không ngờ... Chiếc xe lại bị lật!
Nàng vội vàng quay đầu ngựa, chạy như bay tới.
Đến gần, mới phát hiện bánh xe bên trái bị lún ở trong mương, một con ngựa cũng rơi xuống, phát ra tiếng kêu rên.
Một con ngựa khác nghe thấy tiếng gọi của đồng bạn, bất an đá móng trước.
"Có chuyện gì vậy?" Nàng hỏi.
"Không biết."Tạ Tri Phi chật vật nhảy xuống xe: "Yến Tam Hợp, ngươi giúp ta trấn an một chút."
"Bùi Minh Đình, Lý Bất Ngôn, hai người các ngươi có sao không?"
"Còn sống."
Lý Bất Ngôn dùng cả tay lẫn chân, bò từ trong xe ra, thuận thế quỳ rạp trên mặt đất nhìn thử, cực kỳ giận dữ.
"Ta đệt tiên sư nhà nó, đứa chó nào mất dạy đào một con kênh ngầm ở nơi quỷ không ỉa này, đúng là thiếu đạo đức."
Trong xe, Bùi Tiếu bò được một nửa thì dừng lại.
Người này sao lại giống ta thế, mắng chửi giỏi ghê?
Tạ Tri Phi ngồi xổm xuống: "Thế nào, có bị thương không?"
Lý Bất Ngôn lắc đầu đứng dậy.
Quay người lại, nhìn thấy Bùi Tiếu gian nan bò như con rùa đen, đưa tay túm lấy cổ áo hắn, xách hắn như xách gà con ra khỏi xe ngựa.
"Bùi đại nhân có bị thương hay không?"
Tâm hồn ta bị tổn thương có thể nói không?
Sao ngươi lại xách giỏi như vậy?
Bùi đại nhân lảo đảo mấy cái mới đứng vững: "Bây giờ làm sao đây?"
Tạ Tri Phi lau nước mưa trên mặt: "Dù thế nào cũng phải đưa xe ngựa lên trước, Yến Tam Hợp, ngươi nói xem?"
Yến Tam Hợp vỗ lưng ngựa: "Không sai."
Tạ Tri Phi: "Minh Đình, hai chúng ta xuống dưới."
"Đứng im hết, để ta xem." Lý Bất Ngôn đi vòng quanh xe ngựa hai vòng, nói với Tạ Tri Phi: "Cắt đứt dây cương, đưa ngựa lên trước."
Tạ Tri Phi: "Ngươi chắc chứ?"
Lý Bất Ngôn rút nhuyễn kiếm trên người chém xuống: "Phải chắc ư."
Ngựa cởi bỏ gánh nặng trên người, cố nhúc nhích mấy cái trong mương, không nhảy ra.
"Kéo ngựa lên!"
Lý Bất Ngôn và Tạ Tri Phi nhìn nhau, một người kéo chân trước, một người kéo chân sau, cuối cùng cũng kéo ngựa lên.
"Tiểu thư dắt ngựa đi, đừng để nó chạy."
Lý Bất Ngôn lại nhảy xuống mương, lại chỉ huy nói: "Tam gia ở phía trước, ta ở cuối cùng, Bùi đại nhân ở chính giữa, ta kêu một hai ba, mọi người cùng nhau dùng sức."
Mưa to gió lớn, Bùi đại nhân vẫn còn tâm trạng hỏi: "Vì sao ta phải ở giữa?"
"Phía trước xe nặng nhất, chỗ này ngoại trừ Tạ tam gia thì không ai đỡ nổi; đuôi xe là mấu chốt, ta biết chút công phu tay chân; về phần giữa..." Lý Bất Ngôn cũng lười nói: "Tự nghĩ đi."
Bùi Tiếu tức đến mức muốn xông tới bóp chết nàng.
"Được rồi." Tạ Tri Phi ngồi xổm xuống: "Đừng nói nhảm nữa, làm việc đi!"
Bùi Tiếu nén giận đi tới giữa.
Lý Bất Ngôn hô: "Nghe ta chỉ huy, một hai ba."
"Đứng lên!"
"Một hai ba."
"Đứng lên!"
"Một hai ba."
"Đứng lên!"
Bánh xe rơi xuống đất, trái tim mọi người cũng rơi theo.
Mưa càng lúc càng xối xả, người ai nấy đều ướt đẫm.
Tạ Tri Phi vỗ vai Yến Tam Hợp: "Lên xe tránh mưa đi."
Yến Tam Hợp trong tay dắt hai con ngựa: "Vậy ngựa thì sao."
Tạ Tri Phi giật lấy dây cương: "Ngươi không cần lo, ta nghĩ cách, mau lên đi."
Yến Tam Hợp không khách khí với hắn, dùng ống tay áo lau nước mưa trên mặt, chui vào trong đầu tiên."
"Đỡ đã, chờ đã, cởi giày rồi hẵng lên." Bùi Tiếu sốt ruột đến độ hô to: "Chăn đệm của ta..."
Ôi chao, đám phá sản các ngươi!
......
Một lát sau.
Ké phá sản cuối cùng, Tạ tam gia chui vào trong xe, không gian vốn nhỏ hẹp trong xe lập tức chật chội.
Ba người kia yên lặng nhìn nhau, ôm chân cuộn tròn lại.
Yến Tam Hợp đặt đầu lên gối, rũ mí mắt, hỏi: "Sắp xếp ổn thỏa chưa?"
Tạ Tri Phi lắc đầu, hất nước mưa trên mặt ba người: "Không có chỗ sắp xếp, trên xe có hai cái áo tơi, dùng đỡ một chút đi."
Phì!
Lý Bất Ngôn khẽ cười một tiếng.
Bùi Tiếu nhìn đệm chăn ướt đẫm dưới mông, tim cũng đang rỉ máu: "Đã như vậy rồi mà ngươi còn cười được?"
Lý Bất Ngôn không để ý tới hắn, dùng cánh tay hích vào Yến Tam Hợp: "Xem kia, hai người bọn họ có giống hai con gà lột không?"
Yến Tam Hợp khẽ nâng cằm, bất ngờ không kịp đề phòng ánh mắt Tạ Tri Phi, đôi mắt kia ướt sũng, trên lông mi cũng dính nước mưa.
Khóe môi người nọ cong lên, cũng cười rộ lên theo.
"Lý Bất Ngôn, mắt ngươi không tốt rồi, ba chúng ta vừa lăn khỏi đống bùn, phải gọi là gà hoa, tiểu thư nhà ngươi sạch sẽ một chút, mới là con gà luộc."
Bùi Tiếu đảo mắt một vòng, lắc đầu: "Tạ Ngũ Thập, mắt ngươi cũng không tốt, rõ ràng là hai con gà trống và hai con gà mái."
"Mắt Bùi đại nhân càng không tốt." Lý Bất Ngôn không khép miệng lại được: "Rõ ràng hai con gà con, hai con không phải gà con."
Tạ Tri Phi: "Ai là gà con hả?"
Bùi Tiếu: "Ai không phải gà con?
Phì!
Yến Tam Hợp lại nhịn không được, khẽ cười.
Lúc này...
Bên ngoài xe, mưa to như trút nước, màn đêm tối sầm.
Trong xe, Dạ Minh Châu đặt ở một góc, tản ra ánh sáng âm u.
Thiếu nữ cả người ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, tóc còn đang nhỏ giọt, đôi mắt đen nhánh sáng ngời lên theo nụ cười của nàng.
Giống như giếng cạn đột nhiên có tia sáng chiếu vào.
Giống như trong rừng rậm sương mù dày đặc có trận gió mát thổi qua.
Tạ Tam gia nhìn đến choáng váng.
Có vô số giọng nói tràn vào lỗ tai của hắn, nhưng hắn chỉ có thể nghe thấy một câu: Nàng cười rộ lên, cũng rất đẹp.
Bùi Tiếu im lặng quay mặt sang một bên.
Bà đồng này mà cũng biết cười nữa?
Trong xe ngựa, có một khoảnh khắc yên tĩnh.
Sự yên tĩnh này khiến Yến Tam Hợp đột nhiên ý thức được, bản thân chưa từng cười như vậy trước mặt người ngoài, cảm giác không được tự nhiên trong lòng còn chưa trào lên thì một ý niệm khác đã xuất hiện trước.
Không đúng, trên quan đạo(*) vì sao lại có kênh ngầm?
(*)Theo từ điển Nguyễn Quốc Hùng thì quan đạo có nghĩa là đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi — Đường sá do triều đình, nhà nước cho lập ra để dân chúng dùng.
Nàng trầm mặc một lát: "Mưa này tránh không nổi nữa, chúng ta phải đi nhanh lên, đi ngay lập tức."
Không khí trong xe ngựa từ yên tĩnh bỗng biến thành căng thẳng.
Mọi người đều biến sắc.
Ngoại trừ Bùi Tiếu.
Bùi Tiếu khó hiểu: "Yến Tam Hợp, tại sao phải đi nhanh?"
Yến Tam Hợp lại làm như không nghe thấy, ánh mắt vừa nâng lên nhìn thẳng về phía Tạ Tri Phi: "Trên quan đạo đào kênh ngầm, chắc chắn là do con người."
Phản ứng của Tạ Tri Phi có thể nói là nhanh nhẹn: "Có thể dùng được xe ngựa thì không phải là hộ gia đình nhỏ."
"Chốn hoang vu dã ngoại, xem ra có người muốn cướp tiền." Lý Bất Ngôn vừa nói, vừa sờ lên thắt lưng.
Bùi Tiếu vừa định nói, Yến Tam Hợp đã nói tiếp: "Lúc này mưa to, bọn họ cũng bị vây khốn, mưa vừa tạnh sẽ lập tức hành động."
Tạ Tri Phi: "Cho nên, chúng ta phải nhân lúc này trốn trước một bước."
Lý Bất Ngôn nhướng mày: "Không muốn trốn cũng được, dù sao một mình ta đánh mười mấy Cẩm Y Vệ cũng không sao, mấy tên vặt vãnh trên núi thì càng không cần sợ."
Yến Tam Hợp: "Tình hình địch không rõ, chúng ta không đánh được, trốn đi."
Tạ Tri Phi: "Chỉ sợ phía trước còn có kênh ngầm, xe không thể được."
Lý Bất Ngôn: "Ba con ngựa, bốn người, chia thế nào?"
Yến Tam Hợp: "Ta và Bất Ngôn cưỡi một con."
Tạ Tri Phi: "Minh Đình cưỡi ngựa không được, ta và hắn cưỡi con ngựa cường tráng kia."
"Cái gì gọi là ta không được?"
"Nam nhân có thể nói không được sao?"
Bùi đại nhân định mở miệng lần nữa, thì bị Lý Bất Ngôn đoạt trước: "Ta đi đầu, gặp nguy hiểm ta sẽ kêu lên cảnh báo."
Yến Tam Hợp: "Chuyện này không được do dự, lập tức hành động đi."
"Chờ đã!" Tạ Tri Phi: "Giảm bớt hành lý, mang theo ngân phiếu lương khô là được, những thứ khác thì bỏ hết, có thể chống đỡ hai ngày, Chu Thanh sẽ đuổi kịp chúng ta."