Tuy rằng việc Kỷ Tùy hôn cô là kết quả của việc cô tìm mọi cách tính kế, nhưng nếu biểu hiện của cô lúc này quá chủ động hoặc tùy ý thì dáng vẻ cô diễn trước mặt anh sẽ liền vỡ nát.
Cho nên ngay cả Kỷ Tùy cũng rõ ràng cảm nhận được cơ thể của cô cứng đờ.
Đây là cái tín hiệu, nhắc nhở anh, vượt rào.
Đột nhiên rời khỏi môi cô và đứng dậy, nhìn đến cô vì khẩn trương mà chân tay luống cuống, anh cũng hoảng loạn tới mức không biết phải làm gì.
Mới vừa rồi anh bị làm sao vậy? Tại sao lại xúc động như vậy? Tại sao lại làm ra chuyện đó? Anh luôn miệng nói Tiết Tử Ngang khi dễ cô, nhưng hiện tại anh lại làm như vậy với cô, không phải cũng chính là trần trụi mà khi dễ cô sao?
Giờ phút này, anh thậm chí đã nghĩ, cho dù Triệu Ngu có cho anh một bạt tai cũng là đúng.
Nhưng anh lại không nhịn được mà suy nghĩ, đánh anh, mắng anh cũng đều được nhưng nếu từ đây mà cô không chịu để ý tới anh và không muốn gặp anh nữa… Một cảm giác khủng hoảng mãnh liệt đột nhiên sinh ra.
“Triệu Ngu…”
Không đợi anh nói xong, cô đã lắc lắc đầu: “Không cần… Không cần xin lỗi… Tôi…”
Cô cắn môi, trêи mặt là vẻ hoảng loạn giống như anh, còn có thêm vài phần thẹn thùng so với anh: “Tôi… Tôi không trách anh…”
Nói đến đây, cô lại như là sợ anh hiểu lầm nên liền vội vàng giải thích: “Ý của tôi là… là… tôi biết anh là người rất tốt, là chính nhân quân tử….”
Anh là chính nhân quân tử sao?
Nghe thấy bốn chữ này, Kỷ Tùy không khỏi hung hăng sỉ vả chính bản thân ở trong lòng.
Anh có gì mà là chính nhân quân tử chứ?
Nếu đúng, thì vừa rồi anh sẽ không đường đột mà hôn cô, huống chi cô căn bản không biết, vừa rồi khi anh bôi thuốc cho cô, trong đầu anh có hiện lên những ý nghĩ xấu xa.
“Thuốc… Thuốc đã bôi xong chưa?” Cô cúi đầu, không dám nhìn anh.
“Ừm, đã bôi xong.”
Triệu Ngu nhanh chóng kéo cổ áo lên, hoang mang rối loạn mà vội vội vàng vàng bật dậy khỏi sô pha rồi đi về hướng cửa: “Tôi đây… Tôi đi về trước.”
Kỷ Tùy cũng đứng dậy theo, nghĩ rằng sẽ giữ cô lại, nhưng lại không biết làm sao để mở miệng.
Ra tới cửa, Triệu Ngu lại nghĩ tới cái gì, xoay người cúi đầu chạy vào phòng dành cho khách mà mình đã ở nhiều ngày, rất mau liền xách theo cái túi chạy ra, nhưng vẫn không dám nhìn anh như cũ: “Tôi… Tôi quay lại lấy đồ, có vài thứ để quên ở đây, mấy ngày nay cảm ơn anh đã chăm sóc, tôi… Tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại.”
Nói xong cô cũng không quay đầu lại mà đi ra cửa, lúc này đây, là thật sự rời đi.
Kỷ Tùy ngơ ngác mà nhìn theo cô hoảng loạn rời đi, xem cô mở cửa rồi khép lại, nhìn căn nhà lập tức trở nên an tĩnh, trống vắng, anh chỉ cảm thấy sức lực toàn thân bỗng nhiên bị rút cạn.
Hoang mang, lo sợ mà ngã ngồi trêи ghế sô pha, nhìn thấy thuốc mỡ để ở một bên kia, anh lại lần nữa cảm nhận được tư vị của sự hối hận.
Vì sao lại càn rỡ như vậy? Cô về sau có phải sẽ không còn muốn gặp lại anh nữa không?
Nhưng mà, vừa rồi cô cũng có nói là không trách anh, hơn nữa trêи mặt cô là sự ngượng ngùng, phản ứng của cô cũng quả thật không giống như là trách anh, ngược lại càng giống như là…
Hay là, cô ấy quả thật cũng có cảm giác đặc biệt đối với anh? Bằng không vì sao lại tin tưởng anh như vậy, dám tới ở nhà anh? Vì sao lại đồng ý để anh bôi thuốc cho cô?
Vừa lo lắng vừa hối hận, anh lại không thể ngăn ngọn lửa hy vọng ở trong lòng mình cháy lên.
Mấy ngày kế tiếp, Triệu Ngu không co gặp lại Kỷ Tùy, cũng không nói chuyện với anh trêи Wechat, thậm chí cũng không có hoạt động trong vòng bạn bè của Thi Vũ, làm Kỷ Tùy nửa điểm cũng không biết hiện tại cô như thế nào.
Cô rất rõ ràng, theo như tiến độ phát triển trước mắt, cô muốn có được thân thể Kỷ Tùy thật ra rất đơn giản, nhưng cái mà cô muốn là trái tim của anh.
Nếu phát triển quá nhanh thì sẽ không tránh khỏi việc khiến anh nghi ngờ, cũng không phù hợp với dáng vẻ của cô trước mặt anh, mà cô càng rụt rè, càng như gần như xa, anh liền càng quan tâm.
“Kêu cơm hộp hay là đi ra ngoài ăn?” Chưa tới 12 giờ, Hạ Nam đã nhịn không được mà dò hỏi.
Từ khi Tiết Tử Ngang chuyển văn phòng lên tầng này, cô cũng dọn lên theo anh. Tuy ba người ngồi cùng nhau nhưng về phương diện công việc là mỗi người một việc riêng.
“Đi ra ngoài ăn đi, kêu cơm hộp hơi phiền, cũng không biết kêu ở đâu.” Vương Kỷ giơ giơ phiếu ăn trong tay lên: “Lần trước còn dư, không nên lãng phí.”
“Tôi nhớ rõ ở đây cũng còn hai tờ.” Triệu Ngu kéo ngăn kéo ra tìm kiếm ở bên trong, phiếu ăn chưa tìm thấy thì lại thấy một đôi giày da bóng loáng ngừng trước mặt mình.
Rõ ràng vẫn luôn mang theo ý cười nhợt nhạt, nhưng khi nhìn thấy đôi giày da, sắc mặt cô trong nháy mắt liền lạnh xuống: “Xin hỏi Tiết tổng có gì phân phó?”
“Hẹn em cùng ăn cơm.”
“Không rảnh.”
Vương Kỷ cùng Hạ Nam không hề có phản ứng đối với việc này, tiết mục này không biết là đã diễn ra bao nhiêu lần ở trước mặt bọn họ, một cái mặt nóng dán tới và một cái mặt lạnh chào đón, rất có phong vị “Tổng tài bá đa͙σ cùng tiểu kiều thê tùy hứng.”
Quả thật ngay từ đầu xem Triệu Ngu cư ngược Tiết Tử Ngang – tra nam tìm người thế thân như thế, các cô còn cảm thấy rất sung sướиɠ, nhưng xem nhiều quá cũng chán, hiện giờ càng là muốn xem “Bí mật không muốn người biết của chú nhỏ bá đạo cùng cháu dâu trước.”
Đáng tiếc là người chú kia bận tối mặt tối mày, hình như cũng không tiếp xúc gì nhiều với cháu dâu trước của mình.
Vương Kỷ và Hạ Nam đang tám chuyện đến sôi nổi trêи QQ thì đột nhiên nghe được điện thoại trêи bàn Triệu Ngu vang lên. Sau khi nhận điện thoại, Triệu Ngu chỉ mỉm cười đáp: “Vâng thưa phó chủ tịch Tiết, tôi lập tức vào ngay.”
Sau đó hoàn toàn không cho Tiết Tử Ngang cơ hội lên tiếng, cô đứng dậy đi nhanh về hướng văn phòng của Tiết Trạm, tiếng giày cao gót vang lên đều đều, khi cô tiến vào văn phòng còn đóng cửa lại.
Triệu Ngu ngoan ngoãn ngồi xuống, liền thấy Tiết trạm đẩy một tấm thẻ ngân hàng đến trước mặt mình: “Đây là bồi thường cho cô, Vu Phỉ cũng đã đồng ý, sẽ tự cô ta đến tìm cô để xin lỗi.”
Sau sự việc dị ứng lần trước, cô đã nói là để Tiết Trạm làm chủ, Tiết Trạm cũng không hỏi qua ý cô, không nghĩ tới kết quả xử lý lại như thế này.
Thấy cô nhất thời không có phản ứng, Tiết Trạm lại nói tiếp: “Hay là, cô muốn phương thức bồi thường khác?”
Triệu Ngu cười cười, quyết đoán nhận lấy thẻ ngân hàng: “Không cần, tôi rất vừa lòng, trêи đời này không có đồ vật nào có thể so với tiền. Ngay cả lời xin lỗi của vị tiểu thư kia, tôi cũng không cần, người giống như cô ấy, mặc dù là đồng ý đến gặp tôi để xin lỗi thì cũng là bị người ta ép, chứ không phải là cô ấy thật sự cảm thấy cần phải xin lỗi tôi. Trêи thực tế, từ đầu tới cuối cô ấy chỉ cảm thấy, người có thân phận như chúng tôi, cho dù bị người ta tùy ý trêu đùa hay giẫm đạp cũng đều xứng đáng, xin lỗi như vậy chỉ là hình thức dối trá, vẫn là thôi đi.”
Lời nói của cô nghe qua thì là đang nói tới Vu Phỉ, nhưng Tiết Trạm nghe vào trong tai lại là đang châm chọc Tiết Tử Ngang.
Yên lặng nhìn cô vài giây, Tiết Trạm đột nhiên hỏi: “Cô đã nghĩ kỹ chưa? Sẽ không cho nó cơ hội sao?”
Triệu Ngu không trả lời, nhưng lại lớn mật mà hỏi lại: “Nếu có một ngày, phó chủ tịch Tiết bị một người phụ nữ coi là thế thân, năm lần bảy lượt bị coi như một công cụ để tiết ɖu͙ƈ, thì liệu phó chủ tịch Tiết có tha thứ cho cô ấy không? Sẽ vẫn tốt đẹp lại như cũ với cô ấy được sao?”
Tiết Trạm trầm mặc, đáp án quá rõ ràng.
Triệu Ngu tự giễu mà cười cười: “Tôi biết, phó chủ tịch Tiết là chú của anh ấy, khẳng định sẽ đứng về phía của anh ấy, nhưng tôi… Thực xin lỗi, đã làm cho anh thất vọng rồi.”
Tiết Trạm cũng nhẹ nhàng mà mỉm cười: “Cô dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ như vậy, từ bao giờ mà tôi lại nói chuyện thay nó?”