Đến ngày cuối tuần, Triệu Ngu trở về Ngô Thành, Tiết Trạm đi cùng với cô.
Hiện tại thời gian của cô tự do, không cần phải đợi đến cuối tuần mới trở về, nhưng Tiết Trạm nói đi cùng cô, nên cô cũng chờ anh.
Lúc trước cha mẹ nuôi để cô trở lại Đông Hải là vì cảm thấy công việc của cô ở bên này có thể sẽ tốt hơn, hiện giờ dựa vào việc kinh doanh quán cà phê của Thương Lục, thực ra ở đâu cũng đều được, thậm chí hoàn toàn có thể trở về Ngô Thành, chỉ là trong lòng cô rõ ràng, cô cùng cha mẹ nuôi phải có khoảng cách nhất định.
Mà không hiểu tại sao, Tiết Trạm trở về cùng cô thì chung quy có thể làm cô càng an tâm hơn.
Sợ anh lái xe quá mệt mỏi, khi đến khu vực dịch vụ* cô liền nhẹ giọng nói: “Vào đó nghỉ ngơi một chút, để em lái xe cho.”
(*) Khu vực dịch vụ: trạm nghỉ đường cao tốc, là nơi người qua đường sử dụng nhà vệ sinh và nghỉ ngắn để tránh lái xe mệt mỏi.
Anh không cự tuyệt, rất nhanh chạy vào khu vực dịch vụ, cởi đai an toàn ra sau đó lại không xuống xe mà ngược lại hỏi cô: “Đang suy nghĩ cái gì?”
“Hả?” Triệu Ngu sửng sốt một chút, muốn lắc đầu, nhưng đón nhận ánh mắt thâm thúy của anh, cô chỉ có thể trầm mặc.
Từ trước đến nay anh đều dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cô, dọc đường đi khẳng định anh đã phát hiện tâm trạng của cô có chút không ổn, chỉ là cô nên trả lời như thế nào đây?
Suy nghĩ về nụ hôn triền miên với Kỷ Tùy ở trong mưa vào cuối tuần trước? Suy nghĩ về tin nhắn hỏi han ân cần vừa rồi của Tiết Tử Ngang? Suy nghĩ về chân của Thương Lục vào ngày mưa nhất định sẽ rất đau? Suy nghĩ về việc sáng nay trước khi cô xuất phát Lăng Kiến Vi có chạy tới chung cư của cô làm cho cô bữa ăn sáng?
Suy nghĩ của cô có chút hỗn loạn, cái gì cũng nghĩ tới, nhưng lại không nghĩ rõ được điều gì.
“Em đang lựa chọn?”
Lời Tiết Trạm nói làm cô lại sửng sốt lần nữa, sau đó cô theo bản năng lắc lắc đầu.
Cô còn đang nỗ lực làm cho cuộc sống của chính mình trở lại bình thường, cái gọi là lựa chọn, những thứ tình yêu đó, cô không hiểu rõ quá nhiều, cũng ích kỷ mà không muốn quan tâm, nhưng hiện tại càng lúc càng có nhiều người đang nhắc nhở cô, nên xử lý tốt những quan hệ không rõ ràng đó, đương nhiên khi cuộc sống của cô muốn trở lại bình thường, những quan hệ không rõ ràng đó cũng nên trở lại bình thường.
“So ra ai cũng đều thua kém Thương Lục, phải không?” Khuôn mặt của anh không chút thay đổi nhìn cảnh mưa phía trước xe, đôi tay gắt gao nắm chặt tay lái: “Anh ta ở trong lòng của em, là đặc biệt nhất.”
Bằng không vì sao đồ của người khác đều không chịu nhận, mà lại chỉ nhận lấy quán cà phê Thương Lục mua cho cô.
Anh cũng thay cô suy nghĩ rất nhiều, anh cũng có vô số thứ muốn cho cô, nhưng anh biết cô sẽ không chịu nhận, nhưng Thương Lục lại là nɠɵạı lệ.
Triệu Ngu nói: “Em không biết.”
Cô thật sự không biết, không xác định được.
Trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên Tiết Trạm lại cúi đầu cười cười, có chút tự giễu, có chút phiền muộn.
Rõ ràng trước kia khi biết cô một lòng muốn chết, anh chỉ có một hy vọng là cô có thể sống tốt, dù cho cô không muốn cùng anh ở bên nhau, nhưng chỉ cần cô sống.
Hiện giờ cô thật sự vẫn tiếp tục sống, trạng thái còn dần dần chuyển biến tốt đẹp, anh đã sớm nên cảm thấy đủ, nhưng dã tâm trong đáy lòng lại không ngừng phát sinh mà vẫn cảm thấy chưa đủ, lại còn sợ hãi sẽ mất đi.
“Triệu Ngu.” Anh bình tĩnh nhìn cô: “Đáp án của anh, em đã biết rồi.”
Đương nhiên Triệu Ngu nhớ rõ, lúc còn ở Ngô Thành, đi cùng cô trở về nhà, cùng cô bước qua nơi ác mộng kia, sau khi cùng cô tạm biệt nơi đó, anh từng kiên định cầm tay cô và nói với cô anh sẽ vĩnh viễn không buông tay.
Chỉ là, thật sự có thể vĩnh viễn như vậy sao?
“Tiết Trạm…”
Hai chữ này vừa nói ra, anh đã nghiêng người qua, nâng đầu Triệu Ngu rồi giữ chặt thân mình cô xong sau đó hôn lên môi cô.
Khác với nụ hôn bức thiết cùng mạnh mẽ của Kỷ Tùy lần trước ở trong mưa, Tiết Trạm chỉ ôn nhu mà mυ"t̼ một chút xong lại rất nhanh buông ra, sau đó cứ nhìn cô gần như vậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cằm cùng cánh môi của cô.
Tiết Trạm nói: “Anh vậy mà lại sợ hãi Thương Lục.”
Hơi nóng phun lên mặt của cô một chút, nhìn con ngươi sâu thẳm của anh, Triệu Ngu chỉ cảm thấy tim bỗng nhiên đập lỡ một nhịp.
Giống như vài lần trước, cha mẹ nuôi đã chuẩn bị bữa cơm trưa phong phú chờ cô và anh về, bởi vì trước đó Tiết Trạm đã gọi điện thoại báo cho bọn họ.
Ở phương diện này, lúc nào anh cũng cẩn thận săn sóc, vẫn luôn duy trì liên hệ với cha mẹ nuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể quan tâm tình trạng thân thể cùng tâm lý của bọn họ, thậm chí Triệu Ngu còn cảm thấy, anh là đang thay cô ra sức hiếu thảo với cha mẹ nuôi.
Ăn cơm trưa xong, Triệu Ngu cùng mẹ nuôi tranh nhau rửa chén, không nghĩ tới cuối cùng lại là Tiết Trạm vào phòng bếp, một mình ôm đồm hết việc nhà.
Triệu Ngu rất ít khi nhìn thấy anh như vậy, âu phục giày da dáng người cao lớn, lại mặc tạp dề lưu loát mà làm việc nhà, nhìn qua cũng không cảm thấy có gì không ổn, chỉ là có nhiều hơn vài phần năng nổ hơn so với ngày thường.
“Đứa nhỏ này thật không tệ.” Xa xa nhìn vào bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, mẹ nuôi mỉm cười hạ giọng khen một câu, bà quay đầu nhìn Triệu Ngu, giống như muốn mở miệng nói gì đó, nhưng dừng một chút, cuối cùng lại không nói gì.
Triệu Ngu biết, từ lần trước đến Đông Hải nhìn thấy nhiều người đàn ông canh giữ bên giường cô như vậy, cha mẹ nuôi đã có rất nhiều nghi vấn, chỉ là lúc ấy không có tâm tình để ý tới những việc đó, mà hiện tại bọn họ sợ mở miệng dò hỏi sẽ gây áp lực cho cô.
Kỳ thật không cần phải nói cô cũng biết, cha mẹ nuôi vẫn hy vọng cô có thể giống như người bình thường, thành gia lập thất, an ổn sống đến già.
Nhưng cha mẹ nuôi đồng thời cũng lo lắng, ngoài cảm giác áy náy ở trong lòng, việc cô không thể sinh con sẽ biến thành trở ngại, đặc biệt Tiết Trạm lại là người ưu tú như vậy.
“Con không thích trẻ con, nhà của con cũng không có tư tưởng phải sinh con để nối dõi tông đường.”
Buổi chiều khi nhặt rau cùng mẹ nuôi, Triệu Ngu từ trong phòng bếp đi ra lại vừa vặn nghe được Tiết Trạm nói như vậy với cha nuôi lúc xem tin tức. Nghĩ là cha nuôi thừa dịp có cơ hội ở cùng Tiết Trạm nên liền khéo léo dò hỏi anh.
Cô không xen vào câu chuyện mà chỉ cầm đồ trở vào phòng bếp, mẹ nuôi vừa rửa rau vừa cười nói: “Mẹ và cha nuôi của con định đổi chiếc xe, muốn mua chiếc xe đắt một chút và thoải mái hơn, vừa vặn con cùng Tiết Trạm có thể giúp cha mẹ nuôi tham khảo một chút, cha mẹ nuôi còn muốn tìm vài nơi để đi du lịch, con cảm thấy thế nào? Con nói đúng, hiện tại mẹ và cha nuôi của con nên hưởng thụ cuộc sống.”
Sửng sốt một lát, Triệu Ngu cười cười: “Được a, đợi lát nữa để Tiết Trạm giúp hai người chọn, anh ấy rất am hiểu về xe.”
Cô biết, cha mẹ nuôi là muốn làm cho cô an tâm.
Sau khi tất cả chân tướng đã sáng tỏ, cha mẹ nuôi cũng đoán được 3 triệu tệ kia không phải là tiền bảo hiểm, mà là cô cố ý bồi thường cho bọn họ.
Trước kia cha mẹ nuôi vẫn luôn nhắc mãi muốn đem số tiền còn dư trả lại cho cô, nhưng hiện tại cha mẹ nuôi lại không hề nói ra, bọn họ lựa chọn cách này, tiếp nhận sự bồi thường của cô, dùng tiền của cô, coi như là để cô chuộc tội.
Có lẽ cô cũng xem như là được ông trời thiên vị đi, tuy rằng đã từng trắng tay, nhưng bây giờ còn có rất nhiều người thiệt tình yêu quý cô.
Cũng giống như mọi khi, Tiết Trạm vẫn một mình ngủ trêи sô pha, khi Triệu Ngu dậy đi toilet thì nghe được giọng nói trầm thấp của anh truyền đến: “Không ngủ được sao?”
Nhẹ nhàng đi qua mở đèn tường, Triệu Ngu nhìn người đã ngồi dậy trêи sô pha: “Anh cũng không ngủ sao?”
Cảnh tượng như thế, thật sự rất giống lần đầu tiên khi anh đi theo cô đến nơi này, chỉ là khi đó, anh đối với cô còn có một tia hoài nghi cuối cùng, cô ở trước mặt anh lại nửa thật nửa giả.
“Hi Hi.” Cũng giống như khi đó, anh cũng có thói quen gọi cái tên này của cô, nhưng lần này anh còn nhẹ giọng bổ sung một câu: “Xin lỗi.”
Triệu Ngu cười cười: “Sao lại nói với em như vậy?”
Anh vươn tay về phía cô, cô theo bản năng bước qua, thì bị anh dùng sức lôi kéo ngã vào trong lòng ngực của anh.
Anh thấp giọng nói bên tai cô: “Hôm nay anh quá xúc động, mới có thể nói những lời đó với em, em không cần cảm thấy áp lực, còn có những lời anh nói với cha nuôi, chỉ là không muốn làm cho bọn họ lo lắng, em đừng để ở trong lòng.”
Ngữ khí của anh rất ôn nhu, thậm chí Triệu Ngu nghe ra được cảm giác thật cẩn thận.
Đây không phải là Tiết Trạm, người như anh, vốn không cần phải hèn mọn như thế.
Nói xong lại ý thức được không có tác dụng gì, Tiết Trạm bất đắc dĩ mà cười cười, anh vươn tay giúp cô vuốt thẳng sợi tóc rối rồi ôn nhu nói: “Mau đi ngủ đi, đừng nghĩ nhiều quá, ngủ ngon.”
Cũng là một câu chúc ngủ ngon quen thuộc, nhưng Triệu Ngu lại có thể cảm nhận rõ ràng như thế, lần này cùng với lần đầu tiên khi anh đến nơi này không giống nhau, khi đó giữa cô và anh rõ ràng có thứ gì đó cách trở, nhưng hiện tại khoảng cách của cả 2 thật sự rất gần, giống như hai trái tim dính sát vào nhau.
Cô ngẩng đầu, cằm khẽ chạm vào cằm của anh, chậm rãi dán lên môi anh một nụ hôn, giống như ban ngày anh đã làm, mềm nhẹ mà mυ"t̼ lấy: “Ngủ ngon.”