“Mới mấy tháng không gặp mà sao chị đã gầy như thế này rồi?”
Nghe Hạ Nam kêu to một cách thái quá, Triệu Ngu không nhịn được cúi đầu nhìn lại mình. Cô chưa cân nhưng cũng không thấy mình gầy, đổi lại là dường như ai cũng nói vậy với cô.
Vương Kỷ giống như đang suy nghĩ gì đó nhìn cô: “Đừng nói là vì thất tình mà cô bị đả kϊƈɦ đến mức này đấy chứ?”
Triệu Ngu chỉ có thể lắc đầu và cười.
Các cô ấy cũng không biết những chuyện xảy ra dạo gần đây. Trong suy nghĩ của họ, cô là một người đáng thương bị hai chú cháu nhà họ Tiết vứt bỏ, sau khi nghỉ việc vẫn luôn trốn đi lặng lẽ ɭϊếʍ láp vết thương.
“Em nói chị nghe, đàn ông con mẹ nó đều không tốt, vì bọn họ mà đau lòng thì không đáng.” Tân Ý thở dài vỗ vai cô xong dừng lại mấy giây rồi lại nói: “Cũng chỉ có học trưởng Lăng là nɠɵạı lệ, may mà còn có anh ấy ở bên cạnh chị, có thể giúp chị nhanh chóng quên hai chú cháu nhà họ Tiết cặn bã kia đi.”
Thời gian thực tập của Tần Ý đã chấm dứt từ lâu rồi, bây giờ cô nàng không còn làm ở Hoa Xán nữa nên mắng ông chủ cũ đúng là không kiêng nể một ai, càng nói càng hăng. Triệu Ngu nhìn dáng vẻ cô nàng như hận không thể tự tay giúp cô xé nát hai chú cháu họ Tiết ra thì cảm thấy hơi chút không biết nên khóc hay nên cười.
Lúc mọi người đang cười đùa ầm ĩ thì điện thoại Triệu Ngu đặt trêи bàn bỗng đổ chuông, Vương Kỷ tùy tiện liếc một cái xong lập tức trợn trừng mắt, khó hiểu nhìn cô.
Là Tiết Trạm gọi tới, trêи màn hình rõ ràng viết tên của anh. Nhưng anh cũng không phải có chuyện quan trọng gì mà chỉ muốn nói cho cô biết ngày mai anh sẽ trở về sau chuyến công tác.
Triệu Ngu cúp điện thoại thì lại nhận được ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Vương Kỷ: “Quan hệ của cô với ông chủ vẫn tốt à?”
“Tôi với anh ấy… thật ra… không cãi nhau, trước giờ vẫn luôn như vậy.”
Nghe vậy Tần Ý càng trợn tròn mắt: “Vậy… Vậy chị với học trưởng của em là như thế nào? Hôm đó em thấy anh ấy chia sẻ một danh sách toàn những món súp lên Weibo rồi sau đó xóa ngay, em hỏi anh ấy, anh ấy rõ ràng nói là đang tìm hiểu để nấu cho chị mà.”
“Thì…” Triệu Ngu thật sự không biết nên mở miệng như thế nào, bởi vì tất cả mọi chuyện đang lâm vào một đống hỗn độn.
Cô ra ngoài gặp mặt với họ vốn chỉ định khôi phục mối quan hệ xã giao bình thường, giúp cuộc sống của mình dần đi vào quỹ đa͙σ, không ngờ thế mà cũng nhắc tới mấy chuyện rối não như vậy.
Hơn nữa, đến tận bây giờ cô mới phát hiện, ngay cả một người để cô bày tỏ hết nỗi lòng cũng không có.
Từ nhỏ đến lớn, ở từng giai đoạn trong quãng đời đi học của mình, cô cũng sẽ có vài người bạn tốt có quan hệ không tồi. Nhưng những chuyện xảy ra 4 năm trước đã tách cô khỏi họ. Dù cô đôi khi cũng sẽ nói chuyện qua lại vài câu với họ, nửa thật nửa giả nói về cuộc sống gần đây của bản thân nhưng cô không có cách nào để nói lời thật lòng với bất kỳ một ai.
Kể cả xét trường hợp của ba cô gái đang ngồi cùng cô ngay lúc này, thì thời gian họ quen biết nhau chưa lâu, tuổi cũng khác nhau, trải qua cuộc sống khác nhau, và họ vẫn có thể cùng nhau nói chuyện cùng quan tâm đến nhau. Nhưng dù vậy thì cô cũng không thể bộc lộ hết những chuyện cũ đã qua cho các cô ấy biết, không cần thiết, cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Mẹ không còn nữa, ŧıểυ Cẩn mà cô chưa từng giấu bất cứ điều gì cũng đã không còn. Cha mẹ nuôi và cô ngoài cách biệt về tuổi tác thì còn có một vệt rạn dù đôi bên cố ngó lơ nhưng vẫn sẽ luôn tồn tại.
Chỉ còn bản thân cô, vẫn đơn độc và lẻ loi như cũ.
Không, có lẽ cũng không thể nói như vậy. Dường như vẫn còn có vài người biết rõ quá khứ của cô, thấu hiểu nỗi thống khổ trong cô, không sợ bị cô lừa, bị cô lợi dụng, bị cô vô tình tổn thương, họ vẫn tình nguyện bao dung che chở cô và tình nguyện ở bên cạnh cô như cũ.
Tiếng thông báo WeChat vang lên, là Tiết Trạm gửi tin chuyến bay trở về ngày mai cho cô. Cô trước giờ chưa từng thắc mắc hành tung cũng như lịch trình của anh, nhưng anh tựa như đã thành thói quen, dù làm cái gì cũng sẽ nói với cô một tiếng.
Đầu ngón tay lướt xuống, có hình ảnh nửa tiếng trước Tiết Tử Ngang gửi qua. Bị cô từ chối hai lần, nên anh không nhắc lại việc hẹn cô đi ăn nữa, nhưng sẽ luôn tìm vài lý do nhắn tin cho cô. Ví dụ như hoa anh đào ở một trường đại học nào đó nở vô cùng đẹp, nói cô nếu rảnh thì có thể đến xem.
Tin nhắn của Lăng Kiến Vi thì khỏi phải nói, ngày nào cũng đúng giờ hỏi han ân cần.
Ngay cả Kỷ Tùy sớm đã xóa bạn bè với cô cũng lấy lý do sợ cô phát sốt lần nữa mà thêm WeChat của cô, lâu lâu sẽ hỏi thăm tình trạng cơ thể cô. Nếu so sánh với người khác, anh nói ít nhất, nhưng cũng không cách nào khiến người khác lãng quên.
Nghe tiếng cười của Hạ Nam và Tần Ý, nhìn danh sách bạn bè trêи WeChat chả có bao nhiêu, Triệu Ngu đột nhiên rất muốn có ai đó đến bên cạnh cô. Không phải mấy người bạn như 3 người trước mặt, tuy có thể đùa giỡn, vui cười nhưng không thể tâm sự cùng nhau, mà là một tri kỉ khiến cô không cần kiêng kỵ điều gì, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được cô.
Có lẽ, cái cách gọi “tri kỷ” này cũng không đúng lắm, nhưng khi cô một lần nữa thử hòa mình vào đám đông, đối mặt với hoan thanh tiếu ngữ* càng ngày càng nhiều mà mình thì vẫn đơn côi một mình, cô mới thấy bọn anh thật đặc biệt và quý báu.
(*) Hoan thanh tiếu ngữ: tiếng nói tiếng cười, thể hiện bầu không khí vui vẻ ấm áp.
Trong tiếng vui đùa, điện thoại lại vang lên, lần này là Thương Lục gọi tới, anh hỏi cô: “Đang ở nhà à? Tối nay hai chúng mình cùng nhau ăn cơm nhé?”
Triệu Ngu đã hẹn với bọn Vương Kỷ là uống xong trà chiều sẽ đi dạo phố, đến tối cùng nhau ăn cơm xem phim. Nhưng lúc này nghe được giọng nói của anh, cô lại không kiểm soát được mà đáp “ừm”.
Không phải bạn bè không quan trọng, nhưng Thương Lục tóm lại vẫn không giống bọn họ. Lúc này, cô không hiểu vì sao muốn gặp anh vô cùng.
Lái xe tới chỗ ăn cơm, nhìn thấy Thương Lục đã chờ được một lúc ở bãi đậu xe, Triệu Ngu xuống xe đến gần, không đợi anh mở miệng đã ôm chầm lấy anh.
Tựa như là người cả ngày một mình giãy giụa trêи biển đột nhiên vớ được một khúc gỗ.
Thương Lục ngẩn ra đôi chút, rồi cũng đưa tay ra ôm cô một cách tự nhiên: “Sao vậy em?”
Cô không đáp, chỉ dính sát vào ngực anh, nhắm mắt lại tựa đầu lên vai anh, hấp thụ từng chút hơi ấm từ anh.
Ăn xong bữa tối, Thương Lục nắm tay cô đi dạo ở gần đó, vô thức tới gần một quán cà phê cổ xưa trang nhã trước mặt.
Thấy anh cất bước muốn vào, cô khó hiểu kéo nhẹ tay anh: “Mới vừa ăn cơm xong mà anh đã muốn uống cà phê sao?”
“Vào trong ngồi chút đi, muộn là họ đóng cửa đó.” Anh nhìn cô cười cười, chào hỏi với phục vụ bên trong rồi lên tầng hai.
Quán cà phê có diện tích rất lớn, giờ này cũng chẳng có ai, anh cũng không sốt ruột tìm chỗ ngồi mà dắt tay cô đi một vòng quanh chỗ này và hỏi: “Em thấy sao?”
Cô không phản ứng kịp: “Cái gì?”
Anh mỉm cười nhìn cô: “Khi còn ở Mỹ, có lần em đi uống cà phê với anh, anh hỏi em, nếu có một cơ hội làm lại thì em muốn sống một cuộc sống như thế nào. Anh nhớ rõ lúc ấy em vẻ mặt hâm mộ nhìn cô chủ quán, nói cuộc sống bình dị nhưng hạnh phúc như vậy là đủ rồi.”
Triệu Ngu thấp giọng cười: “Em quên mất mình đã từng nói lời như vậy đấy.”
“Bởi vì khi đó, chúng ta đều biết sẽ không thể làm lại, cũng không biết có tương lai hay không, nên không dám mơ tưởng, không dám tin là thật.” Anh nhẹ nhàng ôm vai Triệu Ngu rồi bình tĩnh nhìn cô: “Bây giờ, mọi thứ đã bắt đầu lại một lần nữa, em có còn muốn một cuộc sống như vậy nữa hay không?”
Cô nói: “Em không biết.”
Không biết thực sự có thể bắt đầu lại một lần nữa hay không, không biết còn có thể hưởng thụ cảm giác bình dị hạnh phúc mà cô đã từng vô cùng hâm mộ hay không.
“Vậy chúng ta thử xem.” Anh đưa tay vén tóc cô ra sau tai, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thon gầy của cô: “Lúc trước em kiên trì muốn làm việc, anh không phản đối. Anh biết em cần bước ra ngoài, em muốn dùng công việc bận rộn để làm tê liệt bản thân. Nhưng nhìn em mệt mỏi đến mức này, anh đau lòng lắm. Bây giờ đã qua lâu rồi, em có thể thử buông tha chính mình, chúng ta đổi một cách sống khác, có được không em?”
Anh quay đầu lại nhìn quán cà phê đã được dọn dẹp sạch sẽ một lần nữa: “Em thấy chỗ này cùng quán ở Mỹ kia có giống nhau không? Có ghế dựa em thích, có loại đèn em khen đẹp, có suối phun nước, có tượng đá, có hoa mai, hơn nữa không phải em còn thích con chó kia sao? Chúng ta cũng có thể nuôi một con, đương nhiên quan trọng nhất chính là, em đồng ý nhận chức bà chủ này.”
Thấy cô nhìn mình chằm chằm không lên tiếng, anh không nhịn được cười: “Em yên tâm, anh sẽ không làm ông chủ. Anh không phải đang ép hôn, đừng nhìn anh như vậy. Nếu em cảm thấy áy náy trong lòng, không muốn mắc nợ anh, anh cho em ghi nợ, sau này từ từ trả, em thấy sao?”
Cô cũng không nhịn được cười: “Anh đừng có mà xem thường người ta. Em không nghèo đến mức vậy, em còn có tiền tiết kiệm mấy chục vạn đấy, đủ mua nhà vệ sinh ở đây đó.”
“Vậy… nhà vệ sinh thì coi như là của em, những chỗ khác đều của anh.”
Nhìn anh mặt đầy ý cười, Triệu Ngu dừng lại xong đột ngột nhón chân dựa sát vào anh rồi chậm rãi đặt môi mình lên môi anh.