Khi Triệu Ngu tỉnh lại từ trêи giường thì trời đã sáng choang. Đưa tay ra sờ điện thoại, màn hình đen kịt không mở lên được. Cô lúc này mới phản ứng lại chắc là điện thoại hết pin, cả chuông báo thức cũng không kêu.
Vừa rời giường thì thấy cha mẹ nuôi quả nhiên không ở nhà, chắc chắn là lại đến quán ăn rồi.
Bọn họ bây giờ không có gánh nặng sinh hoạt nào cả, lại có số tiền Triệu Ngu đưa lúc trước, cũng không cần vất vả đi kiếm tiền. Chỉ là không có việc gì làm, mỗi ngày trôi qua sẽ vô cùng buồn chán, tiếp tục trông coi hàng quán coi như là cuộc sống thêm chút sắc màu.
Triệu Ngu tương tự cũng không định để mình nhàn hạ, rửa mặt xong quyết định đến quán ăn phụ giúp. Chờ cô xuống tầng mới nhận ra, xe của Hứa Thừa Ngôn vẫn còn đỗ bên ngoài ŧıểυ khu.
Tối qua anh đưa cô về, cô cho anh một cái địa chỉ khách sạn, cũng không biết anh căn bản không đi hay là sáng sớm đã tới đây chờ.
Triệu Ngu không có ý định quan sát tình huống trong xe, chỉ liếc mắt qua kính chắn gió một chút. Anh không nhúc nhích mà tựa vào trêи tay lái, chắc là ngủ rồi.
Tối qua đã nói đến mức đó, cô không còn gì để nói với anh nữa, trực tiếp ngó lơ anh mà ra ngoài bắt một chiếc taxi.
Đợi chốc lát cũng không thấy xe nào còn chỗ trống, cô lấy điện thoại ra chuẩn bị đặt xe qua mạng thì sau lưng lại truyền đến tiếng còi. Cô quay đầu nhìn lại, Hứa Thừa Ngôn đã lái xe tới gần.
Cô nhàn nhạt liếc anh một cái, mặt không biểu tình quay lại tiếp tục chờ xe, anh chỉ có thể xuống xe đi bước tới gần: “Anh chở em đi.”
Triệu Ngu không định để ý tới anh, sau lưng lại có tiếng còi xe vang lên, chắc là xe Hứa Thừa Ngôn chặn đường một xe khác. Thấy anh không chịu trở về, cô chỉ có thể theo anh lên xe.
Cúi người giúp cô thắt kỹ đai an toàn, anh khởi động xe, hỏi: “Đi đến quán ăn à?”
“Ừ.”
Cả quãng đường sau đó không ai nói một câu, cũng không biết anh không quen đường hay là cố ý, vòng qua vòng lại mấy lần, Triệu Ngu rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Đi thẳng thêm hai ngã tư nữa rồi rẽ phải.”
Đúng lúc đèn rẽ trái sáng lên, anh thuận tay đánh sang, nói: “Chiều nay anh về.”
Khó hiểu ở chỗ, Triệu Ngu lại nghe hiểu ý của anh —— trước khi trở về, anh muốn dành thời gian với cô lâu hơn chút.
Nhìn quầng thâm dưới mắt anh, cô hỏi: “Cả đêm anh đều ở dưới tầng sao?”
“Ừm.” Dù sao anh tối qua cũng đã tháo xuống kiêu ngạo và tự tôn, hiện tại anh không còn cố kỵ điều gì nữa, nói thẳng không kiêng nể: “Là đang đợi em.”
Triệu Ngu giật giật môi, không biết nên nói gì.
Anh dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, không quay đầu nhìn cô mà chỉ tự nói: “Lúc trước, anh thực sự định đi tự thú, nhưng… Anh đã tìm người chăm sóc cho bà của Thôi Lam. Em còn nhớ em gái của anh không? Con bé vẫn luôn đi làm từ thiện, mấy hôm trước anh theo con bé tham gia vài lần, cảm giác khá tốt, anh chuẩn bị lập một cái quỹ từ thiện…”
“Nếu là vì tôi thì không cần đâu.”
Anh thấp giọng cười cười: “Vậy thì là vì bản thân anh đi.”
Xe dừng lại trước quán ăn, anh bỗng nhiên nói: “Triệu Ngu, cảm ơn em đã nói cho anh biết, trước đây anh là loại người gì.”
Triệu Ngu ngẩn người, mở cửa xuống xe.
Lần này anh cũng không định ở lại quá lâu, quay xe lại định rời đi, Triệu Ngu đi rồi ngược lại không nhịn được quay về gõ lên cửa kính.
Anh mở cửa sổ xuống, Triệu Ngu nói: “Ra ngoài đi thẳng về bên phải có một chỗ khách sạn không tồi, đến đó nghỉ ngơi một ngày rồi hẵng trở về, không ngủ lái xe rất nguy hiểm.”
“Em quên là còn có Lư Bân sao? Tối qua chắc cậu ta cũng ngủ đủ rồi.” Anh cười cười: “Cảm ơn.”
Yên lặng hồi lâu, Triệu Ngu nói: “Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Sau câu “hẹn gặp lại” ngày đó, cô thật ra không gặp anh thêm lần nào nữa.
Cô ở lại Ngô thành, hàng ngày làm việc giúp đỡ cha mẹ nuôi xử lý các chuyện trong cửa hàng. Cuối tuần học sinh được nghỉ, cô lại cùng họ leo núi đi dạo. Chờ cổ tay cô dần hồi phục, một nhà ba người lại dành thời gian ra ngoài du lịch một chuyến.
Trong lúc đó, Tiết Trạm, Thương Lục, Lăng Kiến Vi đều tới thăm cô, đương nhiên là, có cả Kỷ Tùy.
Khác nhau ở chỗ ba người kia sẽ trực tiếp xuất hiện trước mặt cô, còn Kỷ Tùy chỉ đứng từ xa nhìn lại, cô phát hiện cũng coi như không biết gì mà tiếp tục tỉnh bơ làm việc của mình.
Cô nghĩ, có lẽ không chỉ có Kỷ Tùy, mà có thể Tiết Tử Ngang hay Trang Diệp, thậm chí là Hứa Thừa Ngôn, đều đã lén tới, chẳng qua là không bị cô phát hiện mà thôi.
Mà cô cũng thực ích kỷ, chưa từng nghĩ phải đáp lại ai cả. Nếu như cô có thể giả vờ như không biết thì cô thực sự sẽ coi như không thấy gì.
Khi lại thấy bọn họ một lần nữa, là ngày mở phiên tòa vụ án của Trang Diệc Tình.
Không chỉ những người đàn ông của cô đều đi dự thính, mà cô còn gặp Tống Huyền, vợ chồng Lăng Kiến Uyên, cũng gặp được cha mẹ Trang Diệp.
Chỉ mới ngắn ngủi mấy tháng, vị chủ tịch Trang trước giờ cực kỳ uy nghiêm bây giờ đã bạc trắng cả đầu, vẻ mặt tiều tụy. Vị Trang phu nhân trước giờ cao cao tại thượng cũng từ con cháu quý tộc biến thành một người đàn bà bình thường tinh thần chán nản. Giây phút nhìn thấy Triệu Ngu, bà ta thậm chí không tức giận hay oán hận, chỉ thờ ơ liếc cô một cái xong ngồi xuống cạnh chồng mình.
Trang Diệp tới một mình, gặp được Triệu Ngu ở cửa cũng chỉ nhìn cô lâu hơn một chút, sau đó ngồi xuống trước mặt Triệu Ngu, cùng hàng với cha mẹ anh, ở giữa có một ghế trống, hơn nữa cả quá trình ba người bọn họ cũng không nói chuyện với nhau câu nào.
Triệu Ngu ngồi ở hàng thứ hai, ngồi sát vào cha mẹ nuôi. Bên cạnh cha mẹ nuôi là Tống Huyền, phía sau ngồi một loạt là Thương Lục, Tiết Trạm, Tiết Tử Ngang cùng ba người nhà họ Lăng. Kỷ Tùy vào sau liếc về phía cô một cái rồi ngồi xuống bên cạnh Trang Diệp.
Hứa Thừa Ngôn tiến vào khá muộn. Chỗ ngồi đằng sau gần như không còn chỗ trống, nhìn qua bên cạnh Triệu Ngu một chút, đúng lúc đụng phải ánh mắt của cô đang liếc sang, anh dừng vài giây lại dời đi tầm mắt, đến chỗ ngồi ở phía trước.
Chỗ đó cũng là vị trí gần bị cáo nhất, không biết có phải là do trùng hợp hay không, anh ngồi cùng với những người suýt chút nữa trở thành người nhà, ngồi ở nơi gần Trang Diệc Tình nhất kia.
Khi bị cáo bước ra, Triệu Ngu tự cho là mình mình thật bình tĩnh, trái lại cha mẹ nuôi có chút kϊƈɦ động, chỉ có thể nắm chặt tay tiếp thêm sức mạnh cho nhau.
Nhiều ngày không gặp, trạng thái Trang Diệc Tình không ngoài dự đoán mà có chút hỗn loạn. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được cô ta gầy rộc đi, cũng già cỗi đi rất nhiều, cả người là dáng vẻ không bận tâm đến sống chết. Chỉ khi nhìn đến hàng ghế dự thính của người nhà, ánh mắt mới le lói vài tia sáng, sau đó tầm mắt từ từ dừng lại trêи người Triệu Ngu.
Mọi thứ trong tay cô tay tất cả đều bị đảo ngược. Cô gái trước đây bị cô ta coi thường dẫm đạp hiện giờ vẻ mặt tỏa sáng, xoay quanh bởi đủ loại đàn ông, cũng bao gồm cả những người thân và vị hôn phu đáng ra phải thuộc về cô ta.
Mà bản thân cô ta, hai bàn tay trắng, giống như một cái cây chết khô cằn cỗi.
Vụ án liên quan rất rộng, tòa án thẩm vấn rất lâu, chờ khi mọi thứ đều kết thúc, Triệu Ngu cảm giác hai chân mình đã chết lặng.
Thuê người đả thương người khác dẫn đến tử vong, đút lót, đe dọa, gây hấn… hành vi phạm tội chồng chất đầy người, tổng cộng thời hạn tù giam là 19 năm, không khác lắm với phán đoán trước đây của luật sư.
Triệu Ngu lẳng lặng nhìn một loạt người ở phía trước. Hai vai Trang Chấn run run, Ông Nhược Hoa ôm mặt thấp giọng khóc, nhưng Trang Diệp và Kỷ Tùy cả quá trình thực ra đều vô cùng bình tĩnh.
Khi Trang Diệc Tình bị mang đi, nhìn qua người thân ở phía trước, cuối cùng ánh mắt lại rơi xuống trêи người Triệu Ngu, cô ta hướng về cô nở nụ cười, ánh mắt tựa hồ như đang nói “Cô thắng rồi”.
Mình thắng thật rồi sao? Triệu Ngu cũng không thấy thế, cô đã sớm hai bàn tay trắng rồi.
Nhưng Trang Diệc Tình muốn thua có tự trọng, giây phút cuối cùng còn dùng ánh mắt ra vẻ kiêu ngạo. Nhưng dù vậy thì càng nực cười, sinh hoạt trong ngục tù không thấy ánh mặt trời sẽ không cho cô ta có cơ hội để kiêu ngạo nữa. Cô ta chẳng qua chỉ là ở trước mặt Triệu Ngu lừa mình dối người thôi.
Triệu Ngu đoán rằng, cô ta chắc sẽ còn kháng án, nhưng mà điều đó cũng chả quan trọng, bởi vì cuối cùng cũng chẳng thay đổi được gì.
Bước ra khỏi tòa án, chân mẹ nuôi mềm nhũn, dựa vào người cha nuôi khóc lớn, Tống Huyền cùng Tiết Trạm chạy đến đỡ bà.
Triệu Ngu ngơ ngác đứng trêи cầu thang, ngẩng đầu nhìn bầu trời, muốn khóc nhưng không có nước mắt, muốn cười nhưng lại không cười nổi.
Tới bây giờ, cô vẫn cảm thấy lòng mình trống rỗng.
Một bàn tay đặt lên vai cô và vỗ nhẹ, cô quay đầu lại, Thương Lục cười với cô: “Kết thúc rồi.”
Đúng vậy, mọi chuyện đã kết thúc.
Mặc kệ kết quả cuối cùng đạt được có giống với mong muốn của cô hay không, kẻ thù bị tống vào tù, nhà họ Trang rớt đài, toàn bộ ân oán và thống khổ, nên dừng lại ở đây.
Cô cũng cười lại với Thương Lục, dư quang vừa vặn liếc thấy Trang Diệp đang đứng cạnh cầu thang.
Anh đi rất chậm, cách bọn họ bên này rất xa, thậm chí cũng không dám nhìn về phía họ một cái. Nhưng khi phía sau có người gọi tên anh, anh lại tăng tốc độ, vội vàng rời đi.
Người gọi với theo sau lưng anh, là cha mẹ ruột của anh. Lúc trước anh tìm mọi cách lấy lòng bọn họ nhưng không chiếm được tình thương dù chì là một chút. Bây giờ anh không muốn gì cả, họ lại bắt đầu chạy theo anh, muốn đền bù mọi thứ.
Triệu Ngu cười châm chọc, không nhịn được nhìn về thân ảnh cô đơn tịch mịch ngày càng xa kia.
Kỷ Tùy bước xuống từ bậc thang, chậm rãi đến bên cạnh cô, do dự một chút mới nói: “Có thể nói chuyện với em một chút được không?”
Dừng một chút, anh nói thêm: “Là chuyện về Trang Diệp.”