Người nhà họ Trang, trừ Trang Đồng còn nhỏ tuổi ra thì tất cả đều ở công ty, bao gồm cả Trang Như Vân bị Trang Diệc Tình phái người đưa ra nước ngoài.
Mà những người này sau khi biết tin thì không lâu lắm đã đưa ra lựa chọn.
Mở cửa phòng nghỉ ra, ngăn lại âm thanh cãi nhau ở bên trong, Trang Chấn trở lại phòng họp, cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, vô lực nhìn vào mắt Triệu Ngu: “Triệu ŧıểυ thư, tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?”
“Không. Tôi và ông không có gì để nói cả.”
Trang Chấn không ngờ cô lại từ chối dứt khoát như vậy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Triệu Ngu cười: “Biết gì không? Lúc xem phim, tôi ghét nhất là cốt phim vai ác được tẩy trắng, làm một đống điều ác độc, kết quả lại cho kể nghe cô ta đáng thương như thế nào, thống khổ đến bao nhiêu? Ngại quá, tôi không muốn nghe, tôi chỉ biết rằng, cô ta nợ tôi ba mạng người. Hơn nữa, ông là người không có tư cách để cầu xin tôi giúp cô ta nhất, bởi vì ngọn nguồn tất cả mọi chuyện đều là do ông, bi kịch của người nhà họ Trang, đều là do sự vô trách nhiệm của ông, ông không xứng làm cha, bây giờ, càng không có tư cách cầu xin cho cô ta.”
Lần đầu bị một người con gái còn trẻ như vậy chỉ trích bằng những lời nói sắc bén đó, Trang Chấn ngẩn người, rồi đột nhiên cười nhẹ xong lẩm bẩm: “Đúng là tôi… không có tư cách…”
Trang Diệp luôn im lặng ngồi ở trong góc nghe được câu này, ngẩng đầu nhìn ông ta rồi lại nhìn Triệu Ngu, cuối cùng vẫn thu hồi ánh mắt, tiếp tục yên lặng nhìn xuống mặt đất.
Triệu Ngu phát hiện ra trạng thái của Trang Diệp không đúng lắm, thực tế thì kể từ lúc bọn họ gặp lại nhau, trạng thái của anh đã không được bình thường, người vốn phải điều trị tâm lý đột nhiên gặp đả kϊƈɦ lớn như vậy, không cần nghĩ cũng biết anh sẽ thống khổ bao nhiêu.
Nhưng, cô còn có thể làm gì cơ chứ?
Thương Lục cầm tay cô, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ xong thong thả nói: “Chủ tịch Trang nghĩ thế nào? Nếu ông nghĩ kỹ rồi, chúng ta tiếp theo đã có thể chuẩn bị cuộc họp cổ đông.”
Trang Chấn nhìn sắc mặt tái nhợt của Trang Diệc Tình, không nói gì. Triệu Ngu cũng dời mắt nhìn về phía Trang Diệc Tình: “Không muốn rời khỏi Lan Tỉ và nhà họ Trang sao? Được thôi, tôi cho cô thêm một sự lựa chọn nữa.”
Cô đưa tay chỉ về phía thang máy: “Nhảy xuống cầu thang bên kia đi, nếu cô chết, thì ân oán của chúng ta sẽ kết thúc, nếu cô còn sống, thì tiện đi bệnh viện làm phẫu thuật cắt bỏ t.ử ƈυиɠ, sau đó, bị tôi giam cầm trong 3 năm, tùy tôi ra lệnh, thế nào?”
Trang Diệc Tình lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.
Triệu Ngu cười nhạo: “Chỉ như vậy mà đã không chịu nổi rồi sao? So với chuyện này, những thứ cô làm với tôi còn ác độc hơn gấp trăm lần, có phải tôi nên để cô trải nghiệm chút, cảm giác cha mẹ ruột của mình chết ngay trước mắt mình là như thế nào không?”
Căng chặt bờ vai run rẩy, Trang Diệp nhắm mắt lại, gục đầu xuống, tiếp tục trầm mặc.
Điện thoại Thương Lục rung lên, anh cúi đầu đọc tin tức, sau đó cười với Trang Chấn: “Y Trình thu mua 4% cổ phiếu của Lan Tỉ, còn có Hoa Xán, Nghệ Nguyên, Khoáng Thế Kỷ, Kỷ Tùy cũng…”
Liếc nhìn Trang Diệp ở trong góc, Thương Lục không nói gì, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng: “Chủ tịch Trang có muốn đưa ra lựa chọn nhanh một chút không?”
Trang Chấn do dự thật lâu rồi nói: “Cho tôi một ngày để suy nghĩ.” Vừa nói câu này xong, Trang Diệc Tình mặt cắt không giọt máu đột nhiên cười, Trang Diệp ở trong góc cũng cười, ngay cả Triệu Ngu cũng có chút buồn cười.
Thật ra đối với nhà họ Trang mà nói, có phải là cảnh tuyệt vọng gì đâu? Chẳng sợ đến cuối cùng sẽ bị bắt buộc phải rời khỏi ban quản lý của Lan Tỉ, người một nhà bọn họ vẫn còn cổ phiếu trong tay, cũng không đến mức thất vọng, đau khổ gì, nhưng dù có như vậy, ông ta cũng không muốn dứt khoát trả lời một câu “Người một nhà chúng ta, đồng cam cộng khổ.”
Nhiều năm trước, Triệu Ngu đã nghe Trang Diệp nói rằng người cha của anh rất lạnh lùng, bây giờ ông ta do dự như vậy, cô cũng không bất ngờ chút nào, nhưng cô cũng biết, đây đã được coi là một đòn trí mạng đối với Trang Diệc Tình.
Vì hành động này đã cho thấy, người cha ruột này của cô ta có thể vứt bỏ cô ta vì công ty, cũng giống như việc ông ta đã đã để vợ ở nhà vắng vẻ, đi hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, sinh ra một đống đứa con rơi con rớt.
Vừa ích kỷ, lại vô tình.
Nhìn nét tự giễu trêи mặt Trang Diệc Tình, Triệu Ngu gật đầu: “Được thôi, cho các người một ngày, cả nhà các người rời khỏi Lan Tỉ, hay là đuổi Trang Diệc Tình đi, đều do chủ tịch Trang định đoạt.”
Thương Lục đứng dậy, nắm tay Triệu Ngu đi đến thang máy mà không hề quay đầu lại, đến khi tới bãi đỗ xe dưới lòng đất, chân Triệu Ngu mới mềm nhũn ra, nhưng anh đã kịp thời kéo cô vào lòng.
Chuyện trả thù sớm đã là chấp niệm của cô, mà khi tất cả đã thật sự bắt đầu, cô lại đột nhiên cảm thấy mê mang và vô lực, thậm chí còn thấy hoảng hốt, căn bản không biết bản thân đang làm gì.
Bọn họ đều đã trải qua ɖu͙ƈ hỏa trùng sinh* mới có thể đi đến được hôm nay, sao lại có thể vui vẻ được cơ chứ?
(*) ɖu͙ƈ hỏa trùng sinh: Phượng hoàng tái sinh từ tro tàn, có thể hiểu đơn giản là chết đi sống lại.
Mệt mỏi dựa trong lòng anh một lúc lâu, khi Triệu Ngu ngồi dậy mới phát hiện, Trang Diệp đã xuống đây từ lúc nào, lẳng lặng đứng ở cửa thang máy nhìn bọn cô.
Theo ánh mắt cô thì nhìn thấy Trang Diệp, Thương Lục hỏi: “Muốn nói chuyện với cậu ấy không?”
Yên lặng nhìn Thương Lục ôm cô đến cạnh chiếc xe, mở cửa xe cho cô, lại cẩn thận che cô ngồi vào ghế lái phụ…
Đến khi chiếc xe nghênh ngang rời đi, Trang Diệp mới quay người mở cửa thang máy để quay lại.
Cả người cứ như một cái xác không hồn.
Vết thương của Triệu Ngu vẫn chưa lành hẳn nên phải đến bệnh viện lần nữa, nhưng đêm này, cô ngủ không yên.
Không mơ thấy chuyện 4 năm trước như mọi ngày, ngược lại trong mơ cô thấy Trang Diệp và Kỷ Tùy, lúc là Trang Diệp cả người đầy máu từ biệt cô, lúc lại là Kỷ Tủy cả người đầy vết thương nhìn cô, cảm giác sợ hãi trong bóng tối này, luôn khiến cô không thở nổi.
“Không sao, đừng sợ.” Thấy cô lại bừng tỉnh từ trong mơ, Thương Lục chỉ có thể ôm lấy cô, cất giọng an ủi: “Có anh đây rồi, đừng sợ.”
Triệu Ngu vẫn thấy tinh thần không yên, lấy điện thoại xem thì thấy đã là hai giờ khuya rồi, nhưng cô thật sự không muốn ngủ tiếp, chỉ có thể nói: “Ngủ với em một lát đi.”
“Được.”
Thương Lục đứng dậy rót nước cho cô, cô mở điện thoại lên tùy ý đọc tin tức, lọt vào mắt lại là dòng chữ “Gia đình Chủ tịch Lan Tỉ vì mâu thuẫn nên gây ra vụ nổ súng” chói mắt.
Cơ tay run rẩy vô thức, Triệu Ngu cố gắng mở to hai mắt ra nhìn tiêu đề tin tức, đúng là vụ nổ súng trong nước, đúng là Lan Tỉ, cô không nhìn lầm.
Cô muốn mượn người nhà họ Trang để đối phó với Trang Diệc Tình, muốn từng bước một, chậm rãi tra tấn người phụ nữ đó, nhưng cô không ngờ nhà họ Trang lại phát sinh ra chuyện này.
Có liên quan đến Trang Diệp sao?
Click vào tin tức rồi lướt xuống đọc, cô đọc kỹ một vài dòng, người con gái riêng tàng trữ súng ống, cảm xúc mất khống chế nên muốn giết cha đẻ, con nuôi nhiều năm tình thâm nghĩa trọng, trong lúc mấu chốt đã quên mình, lấy người chắn cho cha, bệnh viện, cứu hộ, không thoát khỏi nguy hiểm.
Triệu Ngu chỉ thấy trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, sao lại là Kỷ Tùy? Kỷ Tủy không phải đã từ chức và rời khỏi nhà họ Trang rồi hay sao? Sao chuyện lại ra như thế này?
“Em muốn cổ phần Lan Tỉ trong tay tôi, đúng không?”
“Được thôi.”
Lời nói chậm rãi của Kỷ Tùy ngày đó lại hiện lên trong đầu, Triệu Ngu lúc này mới đột nhiên phản ứng lại, hai chữ “được thôi” đó, đã chứa đựng hết những chuyện này.
Nhà họ Trang có ơn với anh, mà anh lại đưa cổ phần nhà họ Trang cho mình cho một kẻ thù là cô để đối phó với bọn họ, vậy nên, anh chọn cách dùng mạng để trả lại sao?
Ngày đó anh cũng đã quyết định rồi sao?
Anh đã biết trước Trang Như Vân tàng trữ súng ống sao? Nhưng anh cố ý không vạch trần, để đợi đến ngày này sao?