Lăng Kiến Vi hẹn gặp Triệu Ngu ở một câu lạc bộ tư nhân. Tuy rằng bình thường anh gần như sẽ không đến những nơi như thế này nhưng chỗ này đúng là an toàn hơn so với mấy quán cà phê nhiều.
Mới nhìn thấy Triệu Ngu ngồi xuống ghế, anh liền vội vàng hỏi: “Em từ chức rồi?”
Triệu Ngu cũng không thấy quá bất ngờ: “Là Tần Ý nói cho cậu biết?”
Chuyện cô từ chức căn bản là giống với Tiết Trạm đã dự liệu sẵn, nhưng Tiết Tử Ngang lại khϊế͙p͙ sợ gần như nổ tung, nếu không phải do Tiết Trạm ngăn cản thì hẳn là Tiết Tử Ngang lại không khống chế được mà đi tìm Hứa Thừa Ngôn tính sổ mất.
Mà đám người Tần Ý ngày thường vẫn luôn để mắt đến mấy chuyện tầm phào giữa Triệu Ngu và hai chú cháu nhà họ Tiết thì lại đều cho rằng sau một hồi hai chú cháu nhà họ Tiết tranh đấu vì Triệu Ngu, cuối cùng tình thân vẫn là trêи hết, nên đã vứt bỏ cái “chiến lợi phẩm” là Triệu Ngu đây.
Lại nghĩ đến Tần Ý lúc nói chuyện với Lăng Kiến Vi lại thêm mắm dặm muối không ít, cũng khó trách anh lại nóng nảy như vậy.
“Tiết Trạm… Chẳng phải đối xử với em rất tốt sao? Anh ta còn có thể vì em mà tìm anh trai tôi.”
Triệu Ngu gật đầu: “Ừm, anh ấy rất tốt, việc tôi từ chức không liên quan gì tới anh ấy, chỉ là tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Thấy cô ngược lại nói “anh ấy rất tốt” với tình cảm chân thành sâu sắc, Lăng Kiến Vi cười tự giễu: “Anh ta có thể giúp em báo thù, đương nhiên là rất tốt rồi.”
Nghe ra cảm xúc khác thường trong giọng nói của anh, Triệu Ngu cũng cười cười: “Lăng Kiến Vi, cậu cứ vậy mà thích tôi sao?”
Ánh mắt anh hơi né tránh một chút, rồi lại như đột nhiên hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Đúng vậy, tôi thích em, từ lần đầu tiên gặp tôi đã thích, đến bây giờ vẫn thích như vậy, kể cả bị em lừa gạt và lợi dụng, tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
Những lời như vậy hoàn toàn không giống như sẽ phát ra từ miệng anh. Triệu Ngu vốn tưởng rằng anh sẽ bị hỏi cho á khẩu thì bây giờ ngược lại có chút nghẹn lời.
Lăng Kiến Vi bình tĩnh nhìn cô: “Sau khi em biến mất, tôi vẫn luôn đi tìm em, cũng từng đến quê hương Ngô Thành của em để hỏi qua, nhưng tôi không biết nhà em ở đâu, nên cuối cùng vẫn không tìm được.”
Nếu xét theo bình thường thì khi xảy ra thảm kịch nghiêm trọng như vậy, kể cả không xử lý theo mức án mạng mà xác định đó là ngoài ý muốn thì truyền thông chắc chắn cũng sẽ đưa tin. Nhưng mà đã có Trang Diệc Tình ở đó thì Lăng Kiến Vi và Trang Diệp tất nhiên là khó có thể biết được kết quả.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngu không khỏi cười khẽ một tiếng.
Thấy dáng vẻ này của cô, biết cô lại nhớ tới chuyện năm đó, Lăng Kiến Vi lập tức ngồi lại gần nắm chặt tay cô: “Đường Hi, hôm đó những gì tôi nói đều là thật, về sau, tôi sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Anh nói: “Tôi hối hận, mấy ngày nay tôi vẫn luôn hối hận, nếu lúc trước tôi có thể cố gắng hơn chút nữa thì có lẽ đã sớm tìm được em, nếu lúc trước… nếu lúc trước tôi không cố kỵ cái tình anh em gì đó mà đoạt em từ bên người Trang Diệp thì em sẽ không cần phải chịu khổ như vậy.”
Đón nhận ánh mắt của cô, anh lại tự giễu cười cười: “Tôi biết, tôi chắc chắn không thể địch lại Trang Diệp.”
Triệu Ngu lắc đầu: “Cậu rất tốt, đáng tiếc…”
Rút tay từ trong tay anh ra, cô đứng dậy và bước ra ngoài: “Tôi căn bản không cần tình cảm sâu nặng của cậu, cũng không cần cậu bảo vệ tôi, từ sau đừng làm phiền tôi nữa là được.”
Cô đã cõng trêи lưng quá nhiều nợ rồi, có lẽ, có thể ít được chút nào thì hay chút đấy.
“Nếu tôi cũng có thể giúp em báo thù thì sao?”
Sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh khiến cô trong nháy mắt dừng chân.
Lăng Kiến Vi nhìn thẳng bóng dáng cô: “Studio của tôi đã ký hợp đồng với Lan Tỉ, nhà họ Lăng chúng tôi… Tôi không làm chủ được, nhưng tôi có thể thử xem. Kể cả không bằng Tiết Trạm nhưng ít nhất… cũng có thể giúp em đả kϊƈɦ nhà họ Trang.”
Triệu Ngu cũng không ôm bất kì hi vọng gì với nhà họ Lăng, nhưng tập đoàn lớn như vậy, coi trọng nhất chắc chắn là lợi ích. Đến lúc đó nếu có thể có lợi, bọn họ tất nhiên sẽ có hành động, nhưng nếu là nguy hiểm, bọn họ tất nhiên cũng sẽ bỏ mặc.
Có lẽ đúng thật là studio của Lăng Kiến Vi cũng có chút tác dụng, nhưng hiện tại cô không thể nào đánh giá, loại tác dụng này có thể lớn đến mức nào.
Thấy cô do dự, Lăng Kiến Vi lập tức mở di động lên: “Đây là hợp đồng tôi ký với Lan Tỉ, hơn nữa luật sư đã nêu ý kiến rồi.”
Không được xem là đả kϊƈɦ trí mạng nhưng cũng có thể nhân lúc lửa cháy đổ thêm chút dầu.
Bỏ điện thoại xuống, Triệu Ngu không khỏi nhẹ giọng cười: “Lăng Kiến Vi, cậu giúp tôi như vậy là có mưu đồ gì? Cậu không biết làm vậy rồi cũng sẽ không có kết quả gì sao?”
“Tôi tình nguyện.”
Nhìn ánh mắt kiên định của anh, Triệu Ngu đột nhiên hơi hốt hoảng.
Nếu như những lời giả thiết vừa nãy anh nói là thật, nếu năm đó cô cùng anh ở bên nhau thì có phải sẽ không xảy ra những chuyện sau đó hay không?
Mặc kệ là nhà họ Tiết hay nhà họ Lăng, tuy rằng đều để ý nhất đến lợi ích, nhưng ít nhất sẽ không có người như Trang Diệc Tình.
Vì sao cô lại khăng khăng yêu Trang Diệp? Vì sao Trang Diệp lại có người chị như vậy, có người thân như vậy?
Cô không hận Trang Diệp, cô trước giờ chưa từng trách Trang Diệp, nhưng hết thảy ngọn nguồn cũng là bởi vì anh.
Rõ ràng hai người họ đều là hai người vô tội, đến cuối cùng lại phải vì tội ác của người khác mà gánh chịu hậu quả. Cô bây giờ đã bị biến thành bộ dạng đáng sợ như vậy, vậy tiếp theo là Trang Diệp, người vẫn luôn tiếp nhận trị liệu tâm lý sẽ bị hủy thành cái dạng gì cơ chứ?
“Đường Hi.” Thấy cô ngẩn người, Lăng Kiến Vi lại cầm tay cô một lần nữa, khẩn trương nhìn cô: “Đường Hi?”
Triệu Ngu bỗng nhiên phục hồi tinh thần, ngẩng đầu chớp chớp mắt, cười nói: “Trêи tầng có phòng không?”
Lăng Kiến Vi nhất thời không nghe rõ: “Cái gì?”
“Trêи tầng có phòng chứ? Là cái loại mà có giường ấy.”
“Em muốn nghỉ…” Lời còn chưa dứt lại đụng phải ánh mắt mờ ám của cô, anh lập tức phản ứng lại: “Em… Em…”
“Không sai.” Triệu Ngu cười gật đầu: “Tìm một căn phòng, để cậu làm tôi.”
Nghe được hai chữ cuối cùng, Lăng Kiến Vi rõ ràng sợ đến điếng người, trêи mặt bất chợt nóng như lửa đốt: “Tôi… không phải muốn làm cái này.”
“Phải không?” Triệu Ngu vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm anh: “Không muốn làm tôi, vậy thì sao lại hẹn tôi đến câu lạc bộ tư nhân chứ?”
“Đó là bởi vì tôi sợ… sợ em bị người khác bắt gặp, phát hiện ra thân phận của em, chẳng phải bây giờ em không thể để lộ thân phận sao? Chỗ này tính tư mật khá cao, cho nên tôi mới… Chứ không phải tôi muốn…” Câu kế tiếp anh thực sự không thốt nên lời, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em có thể… đừng nói hai chữ kia có được hay không?”
“Hai chữ nào? Làm tôi?” Triệu Ngu thấp giọng cười hai tiếng, cố ý dụ dỗ anh: “Vì sao? Vì cậu sợ mình nghe xong sẽ cứng sao? Vậy cậu bây giờ… cứng rồi?”
Nói xong cô giả vờ đưa tay phải ra chạm vào giữa háng anh, có kinh nghiệm lúc trước, anh lần này phản ứng rất nhanh, lập tức nhảy ra xa, tỏ vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô.
Biểu tình đó của anh so với ngày hôm sau sinh nhật anh năm đó bị cô đụng chạm rồi bóp qυầи ɭσ"ȶ đã có phản ứng sinh lý, thực ra lại khá giống nhau.
Rõ ràng gương mặt này cũng không lưu lại dấu vết của năm tháng quá nhiều, vì sao mà khi nhớ tới chuyện năm đó, lại giống như là đã cách mấy thế kỉ rồi vậy?
“Lăng Kiến Vi.” Cô lẳng lặng nhìn anh, nhếch miệng cười, nước mắt đồng thời chảy xuống: “Vậy vì sao năm đó cậu không theo đuổi tôi? Lỡ như tôi thật sự… thật sự bị cậu đào* đi thì sao?”
(*) Đào trong “đào góc tường”: ẩn dụ việc cướp người yêu của người khác.