Thương Lục vẫn luôn rõ anh và Triệu Ngu không có khả năng cùng nhau xây dựng tương lai.
Không liên quan đến tình yêu, chỉ là so với người khác, anh càng hiểu rõ tình cảnh của mình ở nhà họ Thương như thế nào, có thể giữ lại nửa cái mạng này đã là không tồi, còn những chuyện khác anh căn bản không làm chủ được.
Triệu Ngu xuất thân bình thường, lại còn không thể sinh con, nhà họ Thương chắc chắn sẽ không để cô bước chân vào cửa.
Huống chi, anh cũng chỉ là đang kéo dài hơi tàn của bản thân thì làm sao có thể nghĩ đến chuyện tình yêu nam nữ thường tình này.
Anh rất hiểu, Triệu Ngu cũng như thế.
Cho nên trước khi đi Mỹ, anh phải xác định rõ mối quan hệ giữa hai người —— là cùng sưởi ấm lẫn nhau trong địa ngục.
Cho dù là đáp ứng việc bao dưỡng như cô đề nghị, nhưng anh không thật sự nghĩ đến việc phát sinh bất cứ chuyện gì với cô.
Nhưng đến sau cùng, Triệu Ngu lại chủ động.
Lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ là lúc anh đang xử lý công việc ở trong phòng đọc sách, cô vừa tắm xong chỉ choàng khăn tắm bước vào và bình tĩnh nói với anh: “Chúng ta làʍ t̠ìиɦ đi.”
Dáng người cô rất đẹp, trải qua thời gian tịnh dưỡng vừa rồi, từ vẻ gầy yếu ban đầu dần dần trở nên đầy đặn, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, làm cô trở nên xinh đẹp hơn gấp bội.
Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, đối mặt với một cô gái hấp dẫn như vậy thì làm sao có khả năng không có phản ứng gì.
Nhưng anh vẫn lấy áo khoác của mình choàng lên người cô và xoay người ra khỏi phòng đọc sách. Anh cần phải duy trì khoảng cách với cô.
Cô chạy theo hỏi anh: “Anh bao dưỡng tôi, đây không phải là chuyện tôi nên làm sao?”
Trong mắt cô vẫn không có chút gợn sóng, không hề có chút ham muốn nào cả, Thương Lục hiểu rõ, không phải cô đang thèm khát thân thể anh, mà là cô không muốn nợ anh. Anh vì cô mà đáp ứng mọi chuyện, còn cô chỉ có thể dùng thân thể để báo đáp anh.
Không phải chính anh mới là người nợ cô sao? Cái mạng này của anh đều là nhờ cô cứu trở về.
Nhưng nếu cô đã nguyện ý thì cứ như vậy đi.
Suy nghĩ đến tình trạng cơ thể của cô, đêm đó anh vô cùng cẩn thận và hết sức dịu dàng.
Cô kiều suyễn, run rẩy, rêи rỉ ở dưới thân anh. Nhìn khuôn mặt ửng hồng và đôi mắt rưng rưng của Triệu Ngu, anh cầm lòng không được mà hôn lên đôi môi cô, ôm chặt lấy cô áp cô vào trong ngực rồi cùng cô triền miên hết lần này đến lần khác.
Nhưng cũng thẳng đến khi đó anh mới ý thức được, có vài ranh giới một khi đã bị phá vỡ thì rất khó có thể kiểm soát được.
Mà anh không có tư cách để mất kiểm soát.
Anh chỉ có hai bàn tay trắng, con đường phía trước mù mịt, cái mạng này của anh cũng chưa chắc giữ nổi thì có tư cách gì hưởng thụ những thứ xa xỉ không thuộc về anh như thế này?
Và đêm đó là lần duy nhất tràn ngập nhu tình mật ý và sự hoà hợp về tinh thần lẫn thể xác giữa bọn họ, anh nghĩ những chuyện xảy ra trong đêm đó hẳn là xứng đáng với hai chữ “làʍ t̠ìиɦ” mà cô nói.
Còn về sau này dù cho bọn họ lại làʍ t̠ìиɦ với nhau nhưng đại khái cũng chỉ có thể gọi là quan hệ tình ɖu͙ƈ.
Chung quy lại, cả hai đều là những người vô cùng tỉnh táo và đều rõ ràng bản thân mình muốn cái gì.
Cho nên, anh liền trở thành kim chủ “danh xứng với thực” của cô, giữa cô và anh nɠɵạı trừ tiền tài cùng giao dịch thể xác thì không hề tồn tại những cái khác.
Cô vì anh mà nấu cơm, giặt quần áo, thậm chí còn cố ý học tập kỹ năng giường chiếu để mang lại niềm vui cho anh, tận tuỵ với chức trách của mình – làm một tình nhân có tâm, một chút cũng không muốn nợ anh.
Anh không thích cô nóng bỏng và quyến rũ gợi cảm, anh chỉ thích cô nhu nhược đáng thương ở dưới thân anh.
Bởi vì lúc cô nhu nhược đáng thương, cực kỳ giống với ngày đầu bọn họ mới quen nhau.
Cô như vậy sẽ làm anh nhớ tới ngày mưa tầm tã, chật vật đó, giúp anh thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân tư vị khi bị người khác chà đạp ở dưới chân ra sao.
Chỉ khi thấy cô như vậy, anh mới có thể từ từ tiến vào thân thể cô và vứt bỏ hết thảy tạp niệm.
Bọn họ ở bên nhau 3 năm, thường xuyên cùng nhau ăn thậm chí cùng chia nhau cái giường, bọn họ vô cùng hiểu rõ thân thể của nhau, hiểu rõ thói quen sinh hoạt của nhau, nhiều lúc chỉ cần một ánh mắt của đối phương, bọn họ đều có thể hiểu rõ đối phương muốn làm gì.
Nhưng quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn là kim chủ và tình nhân, là giao dịch tiền tài và thể xác.
Cho đến khi anh nhận được thông báo của cha muốn anh về nước liên hôn, bảo rằng vị đại ŧıểυ thư kia nói nhất định phải gả cho anh.
Hết thảy những chuyện này đều nằm trong tính toán của anh.
3 năm ở Mỹ, anh không cam tâm mà sống cuộc đời “ăn no chờ chết”, anh vẫn luôn dự định về nước, quay lại công việc kinh doanh, đoạt lấy những thứ vốn dĩ thuộc về anh, bao gồm cả những thứ ban đầu không phải là của anh.
Chỉ là vào cái đêm nhận được tin tức đó, anh mới phát hiện anh không hề hưng phấn hay kϊƈɦ động như anh từng nghĩ.
Mà đêm đó, Triệu Ngu không có ở nhà. Tuy là kim chủ nhưng anh là một kim chủ phóng khoáng, tư tưởng hiện đại, không yêu cầu cô phải ở bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi.
Nhìn căn nhà trống rỗng, anh đột nhiên nghĩ đến có phải từ giờ về sau anh sẽ giống như vậy không? Một mình đối mặt với mọi thứ, một mình ăn cơm, một mình chìm vào giấc ngủ, dù có thật sự kết hôn thì cũng chỉ có một mình.
Lẳng lặng nhìn căn hộ của mình, nhớ lại những ký ức trong 3 năm qua, trong khoảnh khắc ấy anh lại cảm thấy nếu cứ sống mãi như thế này cũng thật tốt.
Nhưng đó cũng chỉ là một ý nghĩ điên cuồng thoáng qua, anh biết rõ mình phải đối mặt với những gì sau khi về nước, chính là một cuộc đấu tranh khốc liệt “anh chết tôi sống”, anh phải đánh cược cả mạng sống của mình vào đó.
Vì vậy, anh đề nghị chấm dứt với cô, tuy là đã hạ quyết tâm không mang cô trở về, nhưng lúc mở miệng, trong lòng vẫn không khỏi có chút chờ mong, chờ mong cô nói một chữ “Không”.
Nhưng cô không như vậy, cô chỉ mỉm cười và nói: “Được”.
Giống như lúc trước khi quyết định ở bên nhau, thì lúc tách ra bọn họ cũng vẫn vô cùng bình tĩnh —— nɠɵạı trừ việc ngày chia tay hôm đó, anh đòi hỏi quá mức kịch liệt, làm cô quá mức khác thường.
Anh nghĩ tại vì đã ở bên nhau 3 năm nên anh chưa quen với việc bị tách ra cũng là chuyện bình thường. Cứ như vậy, anh cho phép mình mất khống chế một lần.
Chỉ là anh không dự đoán được, cô cũng sẽ về nước, bọn họ lại gặp nhau, hơn nữa bên cạnh cô còn có người đàn ông khác.
Anh càng không dự đoán được bản thân lại mất khống chế, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai và lần thứ ba…
Anh luôn biết cô và anh giống nhau, trải qua quá nhiều mất mát đau khổ, cũng cất giấu quá nhiều hận thù, nhưng anh cho rằng mọi đau khổ và hận thù của cô chỉ vì việc mất đi t.ử ƈυиɠ cùng với người đàn ông gây tổn thương cho cô.
Nếu như anh có thể để bản thân mình mất không chế nhiều hơn thì có lẽ đã sớm điều tra rõ những việc đã xảy ra với cô, có thể vì cô mà thương tiếc đau lòng nhiều hơn một chút, nếu như vậy quan hệ của bọn họ sẽ như thế nào?
Nhìn Triệu Ngu trêи giường bệnh đã liên tục hút mấy điếu thuốc, Thương Lục đột nhiên nói: “Nếu lúc ở Mỹ, tôi nói với em đời này chúng ta cứ như vậy mà làm bạn với nhau, mọi chuyện trong nước tôi đều không tranh không quản, thì em có đồng ý ở lại với tôi không?”
Triệu Ngu nhìn anh rồi lắc đầu.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Thương Lục không biết mình đang cảm thấy mất mát, hay là vui vẻ.
Dù anh có mất mát thì trong lòng cô chuyện này cũng không quan trọng lắm, chẳng sợ anh nguyện ý vì cô mà buông bỏ hận thù, cô cũng không muốn vứt bỏ hết thảy mà cùng anh bình đạm sống qua ngày.
Vui vẻ vì cô không đồng ý với giả định này của anh, như vậy anh sẽ không phải tiếc nuối vì bỏ lỡ chuyện lúc đó đã không hỏi cô, mặc kệ khi đó anh quyết định như thế nào, thì bọn họ vẫn sẽ đi đến bước này.
Cầm tay cô thật chặt, anh nhìn cô và cười cười: “Không sao, vẫn chưa quá muộn, chúng ta tiếp tục giống như 3 năm trước.”