Người nói “sau này không bao giờ gặp lại” chính là cô, nhưng hôm nay, người chủ động hẹn gặp Lăng Kiến Vi, vẫn là cô.
Nhìn người đàn ông vẻ mặt hững hờ ở đối diện, Triệu Ngu không khỏi cười tự giễu ở trong lòng, chậm rãi nâng tách cà phê lên và nhấp một ngụm, mới hỏi: “4 năm trước, vì sao cậu lại nói dối, không chịu nói ra sự thật với anh hai cậu và Trang Diệp?”
Lăng Kiến Vi có chút sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ đến việc cô mở miệng ra đã nói về chuyện này.
Triệu Ngu nói: “Vì tôi à?”
Thấy cô cười đắc ý, Lăng Kiến Vi hừ lạnh một tiếng: “Đừng tự tin quá, tôi chỉ không muốn người khác biết tôi lại ngu ngốc như vậy, bị cô lừa.”
“Vậy sao?” Triệu Ngu ra vẻ giật mình nhìn chằm chằm anh, vẻ tươi cười trêи mặt càng đậm: “Tôi còn tưởng rằng, cậu cố ý thay tôi giấu giếm, dù gì, nếu để anh hai cậu biết rằng tôi lừa cậu chuyện tôi và Trang Diệp đã chia tay, cũng là tôi chủ động quyến rũ để lên giường với cậu thì anh hai cậu chắc sẽ không dễ dàng tha cho tôi nhỉ? Toàn bộ người trong nhà họ Lăng, chắc cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.”
Tâm tư bị cô nói trúng, Lăng Kiến Vi có chút tức giận: “Cô hẹn tôi ra đây rốt cuộc là để làm gì? Lần trước ở bệnh viện, cô là người nói sau này sẽ không bao giờ gặp lại.”
Giọng điệu này, nghe đi nghe lại có hơi ủy khuất.
Triệu Ngu cong môi cười, ghé sát vào chiếc bàn, dùng tay nâng má ghé sát vào anh: “Gần đây bạn trai tôi đi công tác rồi, có hơi cô đơn, muốn tìm cậu để lên giường với tôi.”
Lăng Kiến Vi bật người ra khỏi ghế, trừng cô bằng đôi mắt phẫn nộ: “Cô…Cô… Cô không biết xấu hổ!”
Triệu Ngu không giận mà vẫn cười, rất hứng thú ngửa đầu lên nhìn anh: “Sao thế? Cậu không muốn ngủ với tôi à? Nếu như không muốn ngủ với tôi, thế sao lần trước tôi dị ứng phải nằm viện, cậu còn trộm đến bệnh viện thăm tôi? Hay là, cậu định nói với tôi, cậu chỉ đơn giản là thích tôi thôi?”
Lăng Kiến Vi siết chặt tay, lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.
Triệu Ngu vân vê mái tóc, chống huyệt thái dương, nghiêng đầu nhìn anh: “Nếu cậu không muốn ngủ với tôi, vậy sao 4 năm trước, tôi vừa mới chạm vào cậu vài cái, cậu liền cứng lên? Hơn nữa, còn đè tôi đây xuống, làm nhiều lần như vậy.”
Lăng Kiến Vi vừa tức giận vừa xấu hổ, siết tay chặt muốn chết, nhưng vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn cô chằm chằm.
“7 năm trước, vào đêm sinh nhật cậu, tôi và Trang Diệp làʍ t̠ìиɦ ở phòng bên cạnh phòng cậu, cậu có nghe được đúng không? Hơn nữa, cậu còn nghe âm thanh của bọn tôi, rồi tự an ủi.”
Bí mật không ai biết đã bị chọc thủng, Lăng Kiến Vi dùng ánh mắt khϊế͙p͙ sợ nhìn cô, nét lạnh nhạt trêи mặt nhanh chóng hiện lên một tầng đỏ ửng.
Triệu Ngu cười cười, tiếp tục nói: “Sau này có phải cậu thường xuyên nghĩ đến tôi rồi tự an ủi không? Lúc cậu đứng ở trước mặt tôi gọi tôi là chị dâu, cũng tưởng tượng đến việc lột sạch quần áo tôi ra rồi hung hăng làm tôi, có đúng không?”
“Tôi không có!” Mặt anh vì tức giận và xấu hổ nên đỏ hết lên, thân mình hơi run rẩy, nhưng càng như vậy, càng cho thấy anh đang chột dạ.
“Không có thì không có thôi, cần gì phải kϊƈɦ động như vậy?” Triệu Ngu đứng dậy, không có ý tốt gì, cười rồi đến gần anh: “Tôi bây giờ thử lại, chẳng phải sẽ biết được thôi hay sao?”
Nhìn cô càng tiến lại gần, Lăng Kiến Vi cuống quýt lui lại từng bước, nhưng cô rất nhanh đã tới gần, anh chỉ có thể lại lui về sau từng bước một, đến khi sau lưng đã hoàn toàn đụng phải bờ tường.
Triệu Ngu một tay chống lên tường, một tay xoa xoa ngực anh, cách một lớp áo mà vuốt ve anh, môi đỏ khẽ mở: “Cứng rồi?”
Thân mình Lăng Kiến Vi cứng đờ, hơi rùng mình, đôi tay rũ ở hai bên chân nắm chặt.
Ngón tay mảnh khảnh xoay quanh trêи ngực anh một lúc lâu, lại chậm rãi di chuyển xuống, xoa kiện eo rắn chắc của anh, nhéo nhẹ, Triệu Ngu nhả khí có hương hoa lan ở bên tai anh: “Bây giờ, cứng rồi sao?”
Lăng Kiến Vi càng thêm run rẩy, ngực phập phồng kịch liệt, hơi thở nặng nề.
Mắt thấy tay cô nhanh chóng chạm đến nơi mẫn cảm nhất ở giữa háng, anh chỉ có thể dùng chút sức, bắt lấy tay cô: “Cô… Rốt cuộc… Muốn làm cái gì?”
Triệu Ngu cuối cùng tỏ vẻ nghiêm túc, hỏi: “Trừ anh hai của cậu và cậu ra, còn người nào của nhà họ Lăng biết thân phận bây giờ của tôi không?”
“Sao vậy? Sợ chúng tôi vạch trần gương mặt thật của cô sao?”
“Tuy rằng tôi có khen anh hai cậu là một chính nhân quân tử, nhưng tôi cũng không dám thật sự tin tưởng, anh ta sẽ vì một người xa lạ như tôi, không, phải nói là kẻ thù của nhà họ Lăng các người, sẽ tìm mọi cách để giúp tôi che giấu bí mật.”
Nói đến đây, cô đột nhiên cong môi cười, tay bỗng nhiên dùng sức, hất tay anh ra, sờ vật đã cương cứng giữa háng anh: “Vậy nên, tôi chỉ có thể gửi gắm hy vọng ở cậu.”
“Đau…” Lăng Kiến Vi đột nhiên không kịp cảnh giác, nhất thời thở khí lạnh, điều chỉnh lại thân thể đã cứng đờ đến tận cùng, chỉ có vật cô nắm trong tay còn không có tiền đồ mà căng phình: “Cô… Bỏ ra…”
“Tôi như vậy, làm cậu khó chịu sao?” Triệu Ngu vô tội nhìn anh: “Dễ cương cứng như vậy, chắc không phải mấy năm nay chưa chạm vào cô gái khác chứ? Hay là, tôi vẫn là người con gái duy nhất trong đời anh?”
“Cô đừng tưởng bở… Ngô…” Vật kia bị cô vuốt ve cách một lớp quần, bụng nhỏ Lăng Kiến Vi bỗng nhiên siết chặt, rất nhanh liền mất đi khả năng chống cự: “Không… Không ai biết cả, anh tôi không nói cho ai hết, tôi cũng không.”
“Anh ta tốt bụng vậy sao?” Triệu Ngu tiếp tục nắm lấy ƈôи ȶɦϊ.t thô dài của anh mà thưởng thức: “Trước đây chưa nói, còn sau này thì sao? Nhà họ Lăng các người bây giờ liên hôn với nhà họ Trang, tôi lại là kẻ thù chung của các người.”
“Anh ấy sẽ không…” Lăng Kiến Vi không ngừng thở gấp, lại nhịn không được mà cong người lại gần cô: “Tôi đã cầu xin anh ấy rồi, anh ấy sẽ không nói ra… Chuyện của cô…”
Triệu Ngu dừng động tác trong tay, thu hồi nét mặt tươi cười, nghiêm túc nhìn anh: “Vì tôi à?”
Lăng Kiến Vi quay đầu, né tránh ánh mắt cô, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi biết, cô không muốn người khác biết chuyện quá khứ của cô.”
Ngơ ngác nhìn anh vài giây, Triệu Ngu lại lập tức lên tiếng cười nhạo, buông lỏng tay ở giữa háng anh ra.
Vừa rồi bị cô khiêu khích đến mức lửa ɖu͙ƈ đốt người liền bị buông ra như vậy, Lăng Kiến Vi không nhịn được thở hổn hển vài cái, thấy cô xoay người định đi, lại không nhịn được hướng tới bóng dáng cô và hỏi: “Cô rốt cuộc định làm gì?”
Triệu Ngu quay đầu lại, mặt vô cảm nhìn anh.
Anh cắn chặt răng, thấp giọng nói: “Tiết Trạm có thể cho em, tôi cũng có thể cho em, vì sao em còn….”
Triệu Ngu nhướng mày: “Biết chuyện của tôi và Tiết Trạm à?”
Nhưng nghĩ lại cẩn thận thì cũng không lạ gì, dù sao Lăng Kiến Vi cũng là cố ý chú ý đến Weibo của Tần Ý, mà Tần Ý đam mê buôn chuyện lại viết trêи Weibo truyện cười cẩu huyết về Triệu Ngu và chú cháu nhà họ Tiết, còn tự cho là không ai biết người thật chuyện thật.
“Vì sao 4 năm trước lại vứt bỏ cậu? Vì sao bây giờ cũng không muốn tìm cậu?” Triệu Ngu bĩu môi: “Chẳng phải cậu vẫn biết hết sao? Thứ tôi muốn, là chơi kϊƈɦ thích với từng người đàn ông khác nhau, thắt cổ chết trêи một thân cây, tôi không có hứng thú.”
“Vậy em còn ở bên cạnh Trang Diệp…”
“Hơn nữa, cậu xác định là thứ mà Tiết Trạm có thể cho tôi, cậu cũng có thể cho tôi sao? Nói không chừng sau này Tiết Trạm sẽ cho tôi làm phu nhân chủ tịch, cậu có thể không?”
Một câu cuối cùng này, ngay lập tức làm mặt Lăng Kiến Vi xám như tro tàn.