Bạch Ngọc Đường vứt hai chiếc bình sứđi, lý do rất đơn giản, thứ nhất, hắn không tin tưởng Đường Thanh Tùng,hợp tác với hắn cũng không khác gì hợp tác với bọn người này, đều bịkiềm chế. Thứ hai, hắn không muốn mang nợ nhân tình với Trầm Nhan, dùnàng ta có nợ mình thứ gì không, cứ rõ ràng như thế này tốt hơn.
Lại qua một lúc, Bạch Ngọc Đường tínhthầm, có lẽ đã vào đêm rồi, hắn hơi khó hiểu… Đến Yêu Thành cần thờigian dài như vậy sao? Chẳng lẽ là muốn phá trận pháp trên biển phải cầnthời gian dài thế này? Nói như vậy, nếu Triệu Phổ và Hãm Không Đảo triệu tập một đội quân lớn, sẽ cần trang bị nhiều tương đương! Nhưng TriệuPhổ xuất thân từ quân lữ, hẳn sẽ biết phải chuẩn bị đủ lương thảo, tránh phải cảnh chết vô ích.
Cũng có thể là, đã đến Yêu Thành rồi, thuyền đang đi trong đảo, hoặc đang đi vòng quanh đảo.
Bạch Ngọc Đường đang suy đoán địa hình, chợt thân thuyền lắc mạnh một cái, dừng lại.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, tới rồi!
Quả nhiên, trên sàn thuyền có tiếng bước chân mất trật tự, thân thuyền còn hơi nghiêng, có lẽ đang thả neo dựa vào bờ.
Bên trên xôn xao một lúc rồi lại yên lặng trở lại.
Tuy Bạch Ngọc Đường không thích nóichuyện nhưng tính cách cũng tương đối hiếu động, bị xích ở địa lao rấtkhông thoải mái, cũng may là xích khá dài, hắn đi bộ trong phòng giam,cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Đứng giữa phòng giam, hắn bắt đầu chờ…Nếu đã đến rồi, vậy hẳn là sẽ mau chóng di chuyển. Nếu so sánh thì LôiThanh Lãng sẽ nhanh hơn Đường Thanh Tùng một bước.
Đang suy nghĩ, quả nhiên có tiếng bướcchân đang đến, chỉ có điều tiếng này không phải của Lôi Thanh Lãng cũngkhông phải Đường Thanh Tùng, mà là quỷ diện nhân… Người mà Bạch NgọcĐường phỏng đoán là Triển Hạo.
Rốt cuộc quỷ diện nhân có phải Triển Hạo không, Bạch Ngọc Đường không biết.
.
.
Người kia đi đến trước phòng giam mở cửa sắt ra, nói: “Đến rồi.” Vừa nói hắn vừa đi đến mở xích ra cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đưa tay ra như định phối hợp với hắn, nhưng đột nhiên lật tay lại, túm lấy cổ tay hắn bẻ ra ngoài.
Tuy không thể vận nội lực, nhưng BạchNgọc Đường vẫn là Bạch Ngọc Đường, võ công vẫn còn đây, chiêu này củahắn không vì lý do gì đặc biệt, chỉ là để thử xem người này có biết công phu không. Với chiêu này, nếu đối phương biết công phu vậy nhất địnhphải tránh… Nếu không, cổ tay có khả năng bị bẻ gãy.
Trong tích tắc Bạch Ngọc Đường xuất thủ, chợt cảm giác bàn tay người nọ trơn tuột trượt đi. Hắn ngẩn người, đâylà thứ công phu gì?
Mà người đeo mặt nạ sau khi tránh đượcrồi thì cũng chẳng nói gì, có vẻ như chẳng hề để tâm, tiếp tục tháo xích cho Bạch Ngọc Đường, bảo hắn đi theo mình.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy cực kì khóhiểu, Triển Chiêu nói đại ca hắn không biết công phu, đương nhiên rồi,có khả năng là Triển Hạo luôn cố ý che giấu, nhưng hắn hành tẩu giang hồ đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu thấy loại công phu thế này.
Thắc mắc đầy bụng mà đi theo quỷ diện nhân ra cửa, chợt thấy Đường Thanh Tùng đang đi đến.
Đường Thanh Tùng nhìn thấy quỷ diện nhân thì ngẩn người, hơi nhíu mày, kế hoạch thất bại rồi! Quỷ diện nhân nóivới hắn: “Sau khi đưa người ra các cơ quan ám khí sẽ thay đổi, đừng đểai đến gần.”
“Vâng!” Đường Thanh Tùng ngoan ngoãn quay đi, trán thì toát mồ hôi.
.
.
Bạch Ngọc Đường đi ra khỏi khoangthuyền, ngước mắt nhìn, quả nhiên trời đã rối, trên bầu trời đầy saosáng lấp lánh, xa xa là biển rộng, mặt biển vẫn là một mảng tối đen,không hề có thứ gì. Bạch Ngọc Đường vốn phỏng đoán cự ly giữa hai đảokhông xa như vậy, không thể không thấy gì… Hiện tại mới hiểu, bọn họ cólẽ đã đến mặt sau của Yêu Thành, nhìn ra mặt biển mênh mông. Nghĩ đếnđây, hắn vô thức ngẩng đầu nhìn tinh tượng, quả thật không sai.
Vừa cúi đầu xuống, liền thấy quỷ diện nhân đi đến cạnh hắn.
Đối diện với hắn qua tấm mặt nạ, BạchNgọc Đường có thể thấy được ánh mắt người kia, không biết có phải vì ánh lửa hay đèn lồng chiếu vào không, đồng tử hắn đang lấp lóe tia sáng kim sắc.
“Ngươi cực kì tài giỏi.”
Không chờ Bạch Ngọc Đường hoàn hồn, quỷ diện nhân kia mở miệng nói chuyện.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn vô cảm, tronglòng thì tính toán, mắt người này rất giống Triển Chiêu! Là chuyện thếnào? Chẳng lẽ cũng từng trúng loại độc kia?
“Ngươi có việc gì cực kì muốn làm, thứ gì cực kì muốn có không?” Quỷ diện nhân thản nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường như đang tán gẫu.
Bạch Ngọc Đường không phản ứng lại, hơi nhún vai, trong đầu thì xẹt ra Triển Chiêu, hơi buồn cười.
“Nếu không, ngươi có muốn tìm chút việc để làm không?” Quỷ diện nhân dẫn hắn xuống thuyền, bước lên hòn đảo đen kia.
“Làm cái gì?” Bạch Ngọc Đường hoàn toànkhông phản bác hắn, ngược lại muốn nghe thử, xem người này bỏ ra nhiềucông sức như vậy rốt cuộc để làm gì.
“Người sống một đời rốt cuộc là vì thứgì chứ?” Quỷ diện nhân đột nhiên cảm thán: “Ngươi xuất sắc như vậy,chẳng lẽ lại cam tâm sống như mọi người khác, sinh lão bệnh tử hết mộtcuộc đời tầm thường?”
Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, nghĩ thầmđám người này làm ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ là vì muốn trường sinh bất lão đắc đạo thành tiên sao? Đầu của đại ca con mèo đó có lẽ có vấnđề! May mà không phải huynh đệ thân sinh.
.
.
“Hắt xì…”
Triển Chiêu đột nhiên hắt xì.
Bạch Phúc đến gần hỏi: “Triển đại nhân, bị lạnh sao? Buổi tối trên biển gió lớn.”
“Không.” Triển Chiêu cười gượng mấytiếng, dụi dụi mũi, nhìn về phía Yêu Thành đã có thể thấy rõ ràng phíatrước. Lúc này bọn họ đang nấp sau một tảng đá ngầm, nhìn từ xa xa, bốnphía của Yêu Thành được canh gác cực kì nghiêm ngặt hệt như một tòathành thật sự, dưới ánh lửa chỉ toàn đá đen, không thể thấy được cửa ravào.
“Có thể đến gần hơn không?” Triển Chiêu hỏi Bạch Phúc.
“Triển đại nhân.” Bạch Phúc chỉ chỉ mặt biển: “Ngài nhìn chỗ nước đó.”
Triển Chiêu nhìn theo hướng Bạch Phúc chỉ, vùng biển gần bờ, nước ở đó dợn sóng rất lạ.
“Là thế nào?” Triển Chiêu hỏi Bạch Phúc.
“Dấu hiệu dưới nước có bọt khí, cóđộng!” Bạch Phúc có kinh nghiệm rất phong phú: “Nghĩa là có ám khí!Không thể vào từ chính diện, rất nguy hiểm.”
Triển Chiêu gật gật, xem như đã hiểu…Xem ra Yêu Thành đã bị bọn họ chiếm đóng rồi, vậy vì sao còn phải bắtsống Bạch Ngọc Đường chứ?
“Sao trong bến không có thuyền?” Triển Chiêu cảm thấy rất lạ, hỏi Bạch Phúc.
“Ừm…” Bạch Phúc suy tư một lúc, thấpgiọng nói: “Triển đại nhân, phần bờ phía trước dường như là giả, theo ta thấy, không có cách nào qua được!”
“Đi vòng ra phía sau rồi?” Triển Chiêu đột nhiên hiểu ra.
“Vậy thì nguy rồi!” Bạch Phúc lắc đầu,chỉ chỉ các lính canh: “Ngài nhìn xem, bốn phía được canh gác dày đặcnhư vậy, chúng ta không có cách nào lái thuyền ra khỏi vùng đá ngầm,muốn đi vòng qua thì phải đối mặt với mối nguy bị phát hiện, không thểđược!”
Triển Chiêu cau mày một cái, cũng đâuthể chờ mãi ở chỗ này. Đồng thời hắn nhìn về phía sau, hoàn toàn khôngthấy nhân mã của Triệu Phổ đâu… Chẳng lẽ là tắt đèn lặng lẽ lái thuyềnđến, sợ bị phát hiện?
Triển Chiêu hỏi tên thủy binh bị bắt: “Làm sao để qua đó?”
Thủy binh nói: “Lên từ phía sau! Phải đi vòng qua bờ trái. Bên đó được canh gác rất nghiêm ngặt, gần như khôngcó khả năng không bị phát hiện, đây là những trạm kiểm soát do thiếutướng quân thiết kế.”
Triển Chiêu thầm tán thán, thiếu tướngquân Hà Lỗi không hổ là bộ hạ của tiền thủy quân đại tướng quân, HàTrạch Văn thu hắn làm nghĩa tử, đương nhiên là do cảm thấy có thể dùngđược hắn! Quả nhiên không đơn giản…
.
…
.
Sau khi lên đảo, Bạch Ngọc Đường chỉ chú ý vào hai tảng đá đen hai bên, chúng nó rất trơn bóng, hiển nhiên là đã được mài, quả nhiên là một hòn đào nhân tạo.
Theo quỷ diện nhân đi qua một con đườngđá, phía trước là một tòa thành rất quỷ dị. Tòa thành dựa vào hậu sơn,ngọn núi phía sau rất giống một con rùa đang nằm. Mà trước tòa thành lại có một bến tàu hình trăng khuyết. Trong bến có một con thuyền rất lớnđang neo.
Cả tòa thành và con thuyền, dưới ánh trăng chiếu xuống trở thành màu máu tươi đỏ ma quái… Huyết Sắc Yêu Thành!
“Kinh ngạc sao?” Quỷ diện hỏi hắn.
Bạch Ngọc Đường hơi khó hiểu: “Vì sao lại có màu như vậy?”
“Là máu.” Quỷ diện nhân thản nhiên đáp.
Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, đang phán đoán xem hắn nói thật hay chỉ đang lừa người.
“Ha ha.” Quỷ diện nhân vui vẻ cười lên:“Ngươi biết điểm khác nhau lớn nhất giữa người thông minh và người nguxuẩn là gì không?”
Bạch Ngọc Đường không nói, tiếp tục nhìn tòa thành và con thuyền phía trước, trên con thuyền đó có quan tài, tựđi lên, trên đó còn treo một chuỗi Chiêu Hồn Linh.
“Khi nhìn thấy hoặc nghe thấy chuyện kìlạ nào, người ngu xuẩn chỉ thấy sửng sốt, mà người thông minh thì biếtnghi ngờ.” Quỷ diện nhân thấp giọng nói: “Nhưng thứ đó thật sự là máu,không sai!”
“Máu khô rồi sẽ đổi màu đen, làm sao có thể rực rỡ đến vậy dưới ánh trăng?” Bạch Ngọc Đường rất hiếu kì.
“Vì trong máu đó có độc.” Quỷ diện nhânnhàn nhạt nói: “Loại độc đó có thể khiến máu sau khi khô biến thành thếnày. Loại máu này được gọi là Nguyệt Quang Huyết, mà tộc người kia, tênlà Yêu Thành Nguyệt Tộc.”
Bạch Ngọc Đường nghe đến đây, đột nhiêntrong lòng có cảm giác chẳng lành. Trước đây Lê Lão Phong từng chỉ vàoTriển Chiêu nói hắn là Nguyệt, chẳng lẽ…
Hắn vô thức liếc nhìn quỷ diện nhân mộtcái, khiến quỷ diện nhân kia lại bật cười lần nữa: “Ta đã sớm nói ngươirất thông minh, không sai, Nguyệt Tộc từ nhỏ đã phải uống một loại thảodược, thứ đó có thể khiến người ta tạm thời mất thị giác, nhưng sau khikhỏi rồi, thị lực sẽ dần tăng cường, năng lực thể lực cũng sẽ tăng, tốcđộ khép miệng của vết thương cũng vậy. Do đó… Nếu muốn giết chết NguyệtTộc, thì nhất định phải chém rớt đầu, rút hết máu ra ngoài, sau đó thiêu hủy thi thể, mới có thể tiêu diệt triệt để.”
“Ngươi cho Triển Chiêu dùng loại thảo dược đó?” Sắc mặt Bạch Ngọc Đường nhìn quỷ diện nhân kia lại lạnh thêm vài phần.
Quỷ diện nhân lắc nhẹ đầu: “Không giống.”
“Có ý gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi dồn.
“Ha ha… Ngươi cũng có lúc hung hăng hămdọa người khác sao.”Quỷ diện nhân nhẹ thở dài, “Xem ra, cũng không phảilà hoàn toàn không quan tâm đến bất kì thứ gì.”
Bạch Ngọc Đường thì chỉ quan tâm thứ độc hắn dùng với Triển Chiêu có gì khác thường.
“Đó là một loại thảo dược từ rất lâutrước đây rồi.” Quỷ diện nhân nói: “Niêm phong suốt hai mươi mấy năm,không biết có hiệu quả không… Ngoài ra, ta cũng không hại hắn, thứ thảodược này là thần dược mà người trong võ lâm nằm mơ cũng muốn, thậm chínăm đó có người không tiếc sát hại Yêu Tộc hút máu, nhưng vẫn không cách nào nhận được tác dụng thần kì của nó.”
“Ngươi là hậu duệ của Yêu Tộc?” BạchNgọc Đường hơi sửng sốt, nhưng Triển Chiêu từng nói, Triển Hạo là ngườicó lai lịch rõ ràng, tuy có rất nhiều người nói hắn là ma quỷ, cũng xemra thân thế bi thảm, nhưng rõ ràng là sinh ra và lớn lên ở Triển gia,sao có thể giả mạo được?
“Chính xác.” Quỷ diện nhân gật đầu: “Hậu duệ của Yêu Tộc quá dễ nghe rồi, không bằng nói là dư nghiệt của Yêu Tộc.”
“Triển Chiêu không phải, sao lại hại hắn?” Bạch Ngọc Đường lạnh giọng hỏi.
“Ta đâu có nói Triển Chiêu là Yêu Tộc,cũng không hại hắn, ta đã nói rồi.” Quỷ diện nhân cười cười, áp gần Bạch Ngọc Đường: “Ngươi không thật sự cho rằng ta là Triển Hạo chứ?”
Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, người này không phải sao?
“Ha…” Quỷ diện nhân sờ sờ cằm, dường như đang cười: “Ngươi quá thông minh, không thể nói với ngươi quá nhiều.”Vừa nói vừa dẫn Bạch Ngọc Đường đi vào Yêu Thành phía trước.
Mà ngay trước khi đến gần quỷ thuyền, đột nhiên có một bóng đen lướt vút qua đầu thuyền.
Bạch Ngọc Đường còn nhìn thấy được haiđiểm đỏ giữa bóng đen. Nhìn kì lại, có một con mèo đen ngồi trên đầuthuyền, hai mắt đỏ rực.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, đây chẳngphải là con mèo đen của Tào Hân sao? Nhưng khi nhìn thật kĩ thì khôngphải Tiểu Hắc, nó lớn hơn con mèo của Tào Hân một chút, tuổi hẳn cũnglớn hơn.
Hắn đột nhiên nghĩ đến, con mèo của TàoHân vì ăn phải Hỏa Long Thảo mới biến thành như thế, mà mấy con ngựa kia cũng vậy… Xe ngựa là của quỷ diện nhân, Hỏa Long Thảo là một loại cỏđặc trưng chỉ có ở Hải Long Bang, chẳng lẽ… Người này vẫn sống trong địa phận Hải Long Bang? Trong Hải Long Bang ngoại trừ Hải Long Vương chắcchắn đã gặp nạn, tung tích của các vị đương gia đều không rõ, trong nàycó khúc mắc gì không?
“Ha ha.”
Quỷ diện nhân thấy Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm con mèo kia ngẩn người, bật cười: “Người có lúc không thể quá thông minh.”
Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn hắn.
Chợt tấm mặt nạ quỷ u ám của hắn tiếnđến gần: “Người quá thông minh, thường biết rất nhiều. Một khi biết quánhiều, nếu không thể gia nhập vào phe mình, thì sớm muộn gì cũng là kẻđịch, bởi vậy nhất định phải diệt trừ.”
Từ sau khi Bạch Ngọc Đường hoài nghithân phận của hắn, vẫn luôn để ý cách nói chuyện của hắn. Không giốngnhư những kẻ lỗ mãng, người này có vẻ rất có học thức, hơn nữa lại cócảm giác rất tao nhã… Võ công lại quái dị, trong đám người thô lỗ củaHải Long Bang chắc chắn không có người này! Nghĩ đến đây, Bạch NgọcĐường đột nhiên ngẩn người.
Trước đây Từ Khánh từng nói với hắn, vài năm trước Hải Long Bang vẫn chưa lợi hại như bây giờ, tuy có vật tưnhưng các Long Vương đều hữu dũng vô mưu, ngoài trộm cắp cướp giật rathì không biết gì cả, hơn nữa nghe nói có một khoảng thời gian còn bịquỷ ám.
Sau đó Thanh Long Vương mời được một vịcao nhân không biết từ đâu, nghe nói là đồ đệ của một vị tôn giả đắc đạo ở Chung Nam Sơn, tinh thông âm dương ngũ hành nhật nguyệt càn khôn. Làm mưu sĩ cho các Hải Long Vương, dần dần giúp Hải Long Bang phát triểnrộng lớn, cũng bước lên chính đạo.
Vị mưu sĩ đó tên là cái gì đó Lai Xá…Bạch Ngọc Đường không giỏi nhớ tên người, huống chi người này lại cố ýgiấu diếm, hắn không có hứng thú với Hải Long Bang, dường như là họ kép.
Vài ngày trước, chính là khi Yêu Thànhvừa xuất hiện, vị mưu sĩ đó từng nhìn hướng dòng nước rồi nói thế tamgiác của Hãm Không Đảo, Hải Long Bang và Hà Bang vốn cực kì vững chắc.Bất đắc dĩ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xuất hiện thêm một hòn đảo,phá hỏng phong thủy, có khả năng sắp gặp tai họa.
Khi đó vị mưu sĩ này đã làm phép ở cảHải Long và Hà Bang, chỉ riêng lúc đến Hãm Không Đảo, bị Từ Khánh đuổiđi, nói hắn mua danh trục lợi, rõ ràng còn có cả Tiêu Dao Đảo, ngũ giácthì càng vững chắc!
Các Long Vương của Hải Long Bang, còn có Lôi Thanh Lãng của Hà Bang, hôm nay đều bị cuốn vào chuyện này, rất cókhả năng Hải Long Bang là bên khởi xướng, mà vị mưu sĩ kia, có khi nàochính là quỷ diện nhân này…
Bạch Ngọc Đường lơ đãng đánh giá ngườibên cạnh, thân hình cử chỉ của hắn quả thật giống người đọc sách, còn võ công? Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ ra tay của Mai di cũng rất lạnh,đại tẩu từng nói, thân thể của bà ấy có phần giống cá hay da giao ngư gì đó, trơn đến không nắm được, lại bơi cực giỏi, nhịn thở rất lâu lại cóthể tự do hoạt động trong nước.
Càng nghĩ càng cảm thấy những chuyện này có liên hệ rất rối rắm với nhau, Bạch Ngọc Đường trời sinh thông minhtrí nhớ cũng tốt, nhớ lại năm đó, nghĩ mẫu Ngũ nương thường xuyên kéohắn đi khắp nơi. Bàn tay của người ấy không hề ấm nóng mà mềm lạnh. Khiđó mình hỏi, Ngũ phu nhân còn cười mình trời sinh phong lưu, mới mấytuổi đã biết tay nữ hài nhi mềm rồi, khi đó còn bị các ca ca trên HãmKhông Đảo cười… Có khi nào?
Đầu nghĩ chuyện linh tinh, chân thì đã bước đến cửa thành rồi.
Ngay trước khi vào cửa, tim Bạch Ngọc Đường chợt “thịch” một tiếng, vô thức đứng lại.
“Làm sao vậy?” Quỷ diện nhân hỏi hắn.
Bạch Ngọc Đường hoàn hồn lại, không nóigì, tiếp tục đi tới cùng hắn, trong lòng thì dâng lên cảm giác kì lạ, có người đang nhìn mình. Hơn nữa cảm giác này rất quen… Triển Chiêu!
Khi đi vào, Bạch Ngọc Đường thấy có người đến đóng cửa, liền đưa tay ra sau lưng, âm thầm lặng lẽ ra dấu.