Cao Lăng không nén được tức giận, gầm lên một tiếng, tiếng khớp xương bị nắm chặt kêu lên răng rắc: “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng làm gì quá phận! Chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý với ngươi!”
Vân Lạc Phong khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu liếc nhìn sắc mặt xanh mét của Cao Lăng, khẽ cười: “Lời này của Thái Tử điện hạ ý nói ngài cho rằng ta nhất định có thể chữa khỏi cho lão giả này đúng không? Nếu không phải như vậy, vì sao không dám đáp ứng điều kiện của ta?”
“Ngươi…” Trên thái dương của Cao Lăng nổi lên gân xanh, là biểu hiện của việc sắp sửa nổi giận.
Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp, mịn màng như ngọc nắm lấy tay hắn, giọng nói vừa ưu nhã vừa dễ nghe của Mộ Vô Song vang lên.
“Thái tử, dù ngài có đáp ứng chuyện này cho nàng thì cũng có sao? Vô Song tin tưởng, nàng sẽ không có cơ hội khiến Thái tử phải ra tay với Vô Song.” Mộ Vô Song mỉm cười ôn nhu, so với ngày thường cao lãnh u nhã thì giống như hai người khác nhau.
Mặc dù nàng không thể chữa trị cho lão giả này nhưng nàng cũng không tin một người mới học như Vân Lạc Phong có thể cứu chữa! Cho nên, mặc kệ lúc này Vân Lạc Phong đưa ra bất cứ yêu cầu gì thì cuối cùng Vân Lạc Phong cũng chỉ có thể tự vả vào mặt mình.
“Vô Song, nếu nàng cũng đã nói như vậy, bổn Thái tử sẽ cho nàng ta cơ hội này.” Cao Lăng cầm ngược lại tay Mộ Vô Song, giọng nói nhu hòa, đến lúc hắn liếc nhìn Vân Lạc Phong, sự ôn nhu vừa rồi đã hoàn toàn biến mất chỉ còn lại sự chán ghét cùng cực: “Vân Lạc Phong, ta biết hôm nay ngươi nháo chuyện này chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của bổn Thái tử, ngươi đã thành công! Bổn Thái tử thật sự đã chú ý đến ngươi nhưng đồng thời bổn Thái tử cũng càng thêm ghê tởm ngươi! Đời này ngươi đừng nghĩ đến chuyện có thể chiếm được tâm của bổn Thái tử!”
Từ đầu đến cuối Cao Lăng đều không tin, hơn mười ngày trước, lời từ hôn nói trên đại điện là do Vân Lạc Phong nói ra! Vân Lạc Phong này yêu hắn tới tận xương tủy, tại sao lại có thể từ hôn với hắn chứ? Tất nhiên là do lão nhân Vân gia đau lòng cháu gái, tự chủ trương vì cháu gái thối lui hôn sự.
“Ha ha.”
Hồ ly Cao Thiếu Thần không cẩn thận bật cười, nháy mắt hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người nhìn qua đó.
“Ngươi cười cái gì?”
Ánh mắt Cao Lăng trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
“Không có gì, bổn hoàng tử chỉ cảm thấy trên đời này như thế nào lại có nhiều người không có da mặt, không biết xấu hổ như thế?” Cao Thiếu Thần ôn nhuận mỉm cười, đôi mắt hồ ly xảo trá nhìn Vân Lạc Phong, nhẹ nhàng nháy mắt: “Vân cô nương, không biết bổn hoàng tử nói có đúng không?”
Tất nhiên Cao Lăng sẽ không cho rằng Cao Thiếu Thần đang muốn nói đến Vân Lạc Phong, lại nghĩ đến năm gần đây đối phương luôn tranh giảnh với mình, sắc mặt bất giác lạnh đi mấy phần, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên từ trong đáy mắt.
“Hoàng huynh, huynh nên chú ý đến thân phận của mình một chút, huynh chỉ là một hoàng tử, là ai cho huynh dũng khí la hét trước mặt bổn thái tử?”
Thái tử Long Nguyên Quốc, từ trước đến nay đều lập đích không lập trưởng! Dù cho tuổi củaTứ hoàng tử lớn hơn Cao Lăng, nhưng năm đó lại là Ngũ hoàng tử Cao Lăng vinh hanh nhận được vị trí này.
Nguyên nhân hắn được phong làm Thái tử vì hắn là nhi tử của cố hoàng hậu.
Vừa sinh ra, hắn đã được đinh sẵn sẽ phong quang vô hạn! Những người khác đều sẽ bị hắn đạp dưới chân!
Đôi mắt Cao Thiếu Thần hơi trầm xuống, trào phúng nói: “Đầu thai thật đúng là môn kỹ thuật sống, chỉ cần đầu thai đầu thật tốt, năng lực sẽ trở thành thứ yếu, nhưng mà có người vứt bỏ trân châu lấp lánh rồi lại nhặt về một viên mắt cá, cuối cùng sẽ vì quyết định này mà hối hận cả đời.”
Sau khi nói xong câu này, Cao Thiếu Thần cũng không có nhìn Cao Lăng nữa, mỉm cười, đi về hướng lão và và thiếu nữ tuyệt mỹ đang đứng…
“Ngươi có thể tránh ra một chút không?”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng ngước lên, nói với thiếu nữ đang chắn trước mặt nàng: “Bây giờ ta phải thi châm cho hắn.”[QR2][diendanlequydon]