Lúc Xuân Nương đi ngang qua Cao Lăng, hơi hơi dừng bước, khuôn mặt quyến rũ nở nụ cười trào phúng: “Cao Lăng, Xuân Nương ta đời này gặp qua không ít nam nhân, nhưng trước nay chưa từng thấy có ai cặn bã hơn ngươi! Nếu ngay từ đầu ngươi kiên quyết không muốn dùng nữ nhân này đổi lấy tự do, nói không chừng ta sẽ cảm động mà tha cho các ngươi, đáng tiếc, ngươi thật sự quá làm người khác thất vọng rồi……”
Sau khi bỏ lại lời này, Xuân Nương vặn vẹo thân hình như rắn nước, dáng người quyến rũ đi vào trong phòng.
Dù cho nàng không có nhìn Cao Lăng thêm cái nào nữa, nhưng cũng biết giờ này khắc này sắc mặt của nam nhân khó coi cỡ nào.
“Vô Song, thực xin lỗi!” Cao Lăng nắm chặt nắm tay, ánh mắt nhìn thẳng Mộ Vô Song, đáy mắt hàm chứa áy náy, “Nàng yên tâm, sau khi rời khỏi nơi này, ta sẽ không ghét bỏ nàng, hơn nữa còn sẽ đối xử với nàng thật tốt.”
Trong lòng Mộ Vô Song cười lạnh một tiếng, sẽ không ghét bỏ nàng? Người nam nhân này chỉ biết nói thật dễ nghe, hiện giờ nàng sẽ không tin tưởng bất luận câu nào của hắn nữa!
Tuy trong lòng nàng nghĩ như thế, nhưng trên mặt lại không có một chút biểu lộ, chỉ dùng một đôi mắt tràn ngập đau khổ nhìn Cao Lăng.
“Thái tử, ta biết chàng cũng có nỗi khổ riêng, chỉ cần chàng nguyện ý nghênh thú ta, ta sẽ không trách chàng.”
Sẽ không trách hắn, sao có thể chứ? Hiện tại nàng còn cần dựa vào hoàng tộc, đương nhiên không thể làm căng quan hệ! Chờ đến nàng có đủ thực lực, dù là Vân Lạc Phong hay là Cao Lăng, nàng sẽ không bỏ qua một ai!
“Vô Song, cảm ơn nàng có thể hiểu cho ta!” Đáy lòng Cao Lăng dâng lên một trận cảm động, “Nàng yên tâm, ta sẽ không vứt bỏ nàng, ta sẽ càng yêu thương nàng hơn lúc xưa.”
Khoé miệng Mộ Vô Song tươi cười chua xót, lúc nàng bị đám tráng hán kia áp đi, nhịn không được quay đầu nhìn Cao Lăng.
Một cái liếc mắt đó tràn ngập lưu luyến, cũng làm Cao Lăng đau lòng một chút.
“Vô Song, con người đều là ích kỷ, ta không muốn cả đời ngốc ở cái địa phương này, cho nên chỉ có thể hy sinh nàng! May mắn nàng tương đối hiểu chuyện, có thể hiểu cho ta, nếu đổi thành phế vật Vân Lạc Phong kia, khẳng định sẽ không quản chết sống của ta!” Đáy mắt Cao Lăng mang theo một tia phức tạp, “Nhưng nàng quá ưu tú, ưu tú đến ngay cả Quỷ Đế cũng coi trọng nàng, nếu không ta cũng sẽ không chịu tội như vậy! Cũng may người nàng yêu vẫn là ta! Vì thế điều này cũng gián tiếp chứng minh ta ưu tú hơn Quỷ Đế.”
Trong phán đoán tự cho là đúng của Cao Lăng, nữ nhân Quỷ Đế coi trọng nhất định là Mộ Vô Song, nhưng người Mộ Vô Song yêu lại là hắn!
Đây chẳng phải là chứng minh chính mình ưu tú hơn Quỷ Đế sao?
Bởi vậy, Quỷ Đế mới có thể thẹn quá thành giận trừng phạt hắn!
Khóe môi Cao Lăng nhịn không được gợi lên một nụ cười: “Quỷ Đế, liền tính ngươi lợi hại, nhưng nữ nhân ngươi yêu lại chỉ yêu ta!
Hơn nữa, ngươi cho rằng bán ta vào Trúc lâu chính là trừng phạt với ta, không nghĩ tới, ta cũng kéo nữ nhân ngươi âu yếm xuống nước! Đây là cái giá khi ngươi hại ta!”
……
Phủ đệ Tứ hoàng tử thật ra cực kì khác phủ của Thái tử, phủ Tứ hoàng tử này không có xa hoa ưu nhã khí phái, mà ngược lại thoạt nhìn phá lệ yên lặng, núi cao nước chảy, nơi chốn lộ ra hơi thở làm người ta thư thái.
Rất xa, Vân Lạc Phong đã thấy nam nhân ngồi ở trong đình hóng gió, một đôi mắt nhẹ nhàng nheo lại.
Nam nhân trong đình hóng gió hiển nhiên cũng đã nhận ra nàng xuất hiện, hơi hơi nâng lên dung nhan tuấn mỹ, nở một nụ cười ôn hòa.
Nhưng mặc dù hắn tươi cười ôn hòa, một đôi mắt xảo trá vẫn bán đứng hắn.
“Ngươi đã đến rồi?” Nam nhân giơ lên khóe môi, ôn nhu hỏi.