Đáy mắt Giản Phỉ Phỉ hiện lên một tia âm độc ngoan lệ.
Đều tại tiểu tiện nhân này!
Nếu không phải ả xuất hiện, mình sẽ trở thành nữ chủ nhân của Kỳ gia, hai mẹ con Kỳ Tô đều bị mình đạp dưới chân!
Vì nghĩ như vậy nên Giản Phỉ Phỉ bị thù hận che mờ lý trí, bà ta đứng dậy cầm kiếm đâm thẳng về phía Vân Lạc Phong.
Sau lưng Vân Lạc Phong như có thêm đôi mắt, ngay lúc kiếm sắp đâm trúng người mình, nàng liền xoay người đá một cước cực kỳ khí phách khiến Giản Phỉ Phỉ bay ngược ra xa, rơi xuống ngay giữa đường phố.
"Chỉ bằng ngươi mà cũng đòi đánh lén ta?" Vân Lạc Phong cong môi cười mỉm, hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Giản Phỉ Phỉ đang nằm rạp dưới đất.
"Ngươi phá hư chuyện tốt của ta, ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!"
"Đắc tội ta, ngươi cho rằng ngươi vẫn còn cơ hội thành quỷ?" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, hai mắt chứa đầy ý cười, nhưng lời thốt ra lại đáng sợ đến mức làm mặt mày Giản Phỉ Phỉ xanh mét.
Kỳ Tô dẫn hộ vệ đến trước mặt Giản Phỉ Phỉ, gương mặt tuấn mỹ là một mảnh lạnh nhạt: "Không biết tự lượng sức! Người đâu, bắt bà ta lại, lăng trì xử tử!"
Lăng trì xử tử?
Bốn chữ này làm thân mình Giản Phỉ Phỉ run lên, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Giản Phỉ Phỉ biết Kỳ Tô nhất định không tha cho mình, chỉ là không ngờ Kỳ Tô lại muốn lăng trì bà ta.
"Không! Ta không làm gì cả, ngươi không thể làm vậy với ta!"
Giản Phỉ Phỉ vô cùng hoảng loạn, muốn chạy trốn, nhưng còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị Kỳ Tô dẫm lên người nằm rạp lại trên đất.
"Ngươi không làm gì cả? Tuy huynh trưởng ta là do Kỳ Chính giết, nhưng kẻ đầu sỏ mọi tội lỗi là ngươi! Huống chi....."
Kỳ Tô vĩnh viễn không quên, khi hắn bước vào cửa Kỳ gia lần nữa, đám người này đang bức mẫu thân hắn quỳ xuống tạ tội.
Cứ nhớ đến cảnh tượng hôm ấy, tim hắn liền thắt chặt đau đớn.
Cho nên, không cần biết là Kỳ Chính, Kỳ Mặc, hay là Giản Phỉ Phỉ....
Hắn đều không để cho bọn họ được chết một cách dễ dàng....
Kỳ Mặc sớm đã sợ đến mức không dám ho he chữ nào, xoay người muốn bỏ trốn, không may, Kỳ Tô đã liếc ánh mắt sắc bén tới, tiếp theo là một đạo chưởng phong cường hãn đánh mạnh lên người Kỳ Mặc.
Ngay tức khắc, Kỳ Mặc bay ngược ra xa, thân mình đập mạnh lên vách tường.
Tích tắc sau đó, cả bức tướng đổ xuống ầm ầm, biến thành một mảnh phế tích, chôn vùi cả người Kỳ Mặc.
"Bắt lấy hắn cho ta! Nên xử trí thế nào, đợi ta từ từ nghĩ ra cách đau đớn nhất, thống khổ nhất rồi thi hành!" Nụ cười Kỳ Tô lúc này càng lạnh hơn.
Trong lòng Kỳ Tô lúc này có một cảm giác sảng khoái khó diễn tả thành lời.
"Kỳ Tô, sau này ngươi chính là gia chủ Kỳ gia! Trước tiên, trẫm chúc mừng ngươi!" Mộc Trấn Thiên khẽ mỉm cười: "Nhưng mà, trẫm phải nhắc nhở ngươi một câu, Vân cô nương cùng Vân Nguyệt Thanh chắc chắn có quan hệ, tin tưởng vào trực giác của trẫm!"
Đúng vậy, chính là trực giác!
Giữa Vân Lạc Phong và Vân Nguyệt Thanh, chắc chắn có một mối quan hệ nào đó.
Ánh mắt Kỳ Tô bỗng hơi hốt hoảng, hắn nhìn theo phương hướng Vân Lạc Phong rời đi rồi rơi vào trầm tư....
Đêm đến.
Bóng đêm như nước.
Cầm phi rút người vào một góc, cả người không ngừng run rẩy.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa phòng bị đẩy mở ra, một bóng dáng chói lòa đột ngột xuất hiện trước mắt Cầm phi.
Cầm phi ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông trung niên trước mặt, nước mắt ủy khuất từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Hoàng thượng, thần thiếp bị oan! Là tứ công chúa hãm hại thần thiếp!"
Mộc Trấn Thiên cong môi mỉm cười, nụ cười cực kỳ tàn khốc: "Trẫm biết ngươi bị oan, chỉ có điều, người hãm hại ngươi không phải là Mộc nhi!"