Bởi vì dùng linh hồn của chính mình trợ giúp phá phong ấn, vì thế từ nay về sau Luyện Ngục Huyết Ngưu nhất định sẽ xem nàng là sinh mạng duy nhất.
Sở dĩ lúc trước ở tàng Thần Sơn nàng chưa từng lấy Phong Ấn Bùa Chỉ ra, đó là bởi vì nàng đã đem nó dấu đi không mang theo trên người, nếu không ngày đó những người này sao có thể rời khỏi Táng Thần Sơn dễ
dàng như vậy.
“Gừ!”
Huyết Ngưu rống giận một tiếng, liền phóng về hướng Vân Tiêu và Vân Lạc Phong.
“Huyết Ngưu, trước tiên hãy giết chết tiện nhân Vân Lạc Phong này!” Tần Lạc thấy Huyết Ngưu tấn công Vân Tiêu, liền vội vàng hô to một tiếng, “Còn Quỷ Đế, ngàn vạn lần không được đả thương hắn, vì ta còn phải
mang hắn về Táng Thần Sơn, nhiều năm ở đó ta đã quá cô đơn rồi.”
Hàm ý là đem Vân Tiêu về Táng Thần Sơn để nàng không còn cô đơn nữa.
Quả nhiên Huyết Ngưu nghe theo Tần Lạc, liền xoay người nhằm về phía Vân Lạc Phong, hai cái sừng đỏ bừng giống như lửa, sắc bén vô cùng.
“Cẩn thận.”
Vân Tiêu giơ tay đem Vân Lạc Phong bảo hộ ở trong lòng ngực, thân mình né sang một bên liền tránh thoát công kích của Huyết Ngưu, khẽ cau mày nhìn Huyết Ngưu đấu đá lung tung.
Huyết Ngưu nhìn thấy nhân loại này thế nhưng có thể tránh thoát được sự tấn công của mình liền trở nên giận dữ, bốn chân lại cọ xát vài cái trên mặt đất, lần nữa xoay người phóng nhanh hướng về Vân Lạc Phong.
“Tất cả mọi người cùng nhau xông lên giết chết con Huyết Ngưu đần này!”
Quân Lâm Thiên giận dữ rút kiếm, những người khác cũng lấy vũ khí ra cùng nhau chiến đấu với Huyết Ngưu.
Bọn họ cũng không lơ là câu nói của Tần Lạc……
Lời của nàng chính là giết hết tất cả mọi người ở đây!
“Gừ!”
Hai mắt Huyết Ngưu càng thêm đỏ bừng, giống như trâu điên xông lên tấn công mọi người.
“Đáng chết, phải mau chóng giải quyết trận này, nếu không để Tần gia biết lá bùa ở trên tay ta……” trong mắt Tần Lạc xuất hiện tia nôn nóng.
Đúng vậy, lá bùa này là nàng trộm được!
Tuy rằng nàng chỉ là chi thứ của Tần Gia, nhưng có thiên phú trác tuyệt nên đã kết giao được với tiểu thư của dòng chính, liền nhân cơ hội trộm lá bùa trên người nàng.
Cũng may nàng ấy niệm tình cũ, hơn nữa mình cũng không thừa nhận là chính mình ăn cắp, nên mới giữ được một mạng, hơn nữa nàng ấy còn phong ấn lực lượng của nàng, ném nàng đến nơi chim không thèm đậu
kia.
Hiện tại, nàng cũng chỉ là mạo hiểm lấy lá bùa ra, tính toán sau khi kết thúc xong trận chiến này Tần gia mới phát hiện……
Ngay cả nàng có thể rời khỏi Táng Thần Sơn, cũng là vận dụng phương pháp phân thân, kỳ thật bản thân vẫn còn giấu ở trong Táng Thần Sơn.
Đương nhiên, sử dụng phương pháp này nhận hậu quả cũng rất lớn, phỏng chừng trong một đoạn thời gian ngắn là không thể phục hồi được……
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tần Lạc chợt lóe, ánh mắt lạnh băng chuyển hướng về phía Vân Lạc Phong được Vân Tiêu hộ ở phía sau, khóe môi gợi lên tươi cười lạnh băng.
“Ta chỉ cần giết ngươi là đủ rồi, những người khác sau này có thể ở chậm rãi tính sổ……”
Bá!
Lúc mọi người đang đánh nhau với Huyết Ngưu, thì thân thể của Tần Lạc hóa thành một thanh kiếm, bay nhanh về Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong ngẩng đầu thoáng nhìn thấy Tần Lạc đang bay về phía mình, khuôn mặt tuyệt mỹ liền giơ lên một nụ cười.
Nếu nàng chưa đột phá thì có lẽ không thể đối mặt với Tần Lạc, nhưng hôm nay nàng có trăm phần trăm nắm chắc có thể chiến thắng nàng ta.
Nhưng lúc nàng đang muốn ứng chiến với Tần Lạc thì một đạo bóng dáng lấy tốc độ tia chớp xuất hiện ở trước mắt nàng, thay nàng chặn lại công kích trí mạng.