Lời này của Vân Lạc Phong chỉ là một câu bình thường đến không thể bình thường hơn, lại làm trong mắt Thiên Nhai tràn ngập ai oán, biểu tình kia giống như Vân Lạc Phong đã làm cái chuyện trời giận người trách.
“Sư phụ, tốt xấu gì ta cũng là đồ đệ của người, tuy rằng trước nay người đều không có thừa nhận, nhưng là ở trong lòng đồ nhi, một ngày là sự phụ cả đời là sự phụ, người thành thân ta có thể nào lại không đến chứ?”
Ban đầu nàng đã không vui khi thu nạp Thiên Nhai vì tuổi lão quá lớn hơn mình, nhưng hiện tại, hắn cư nhiên còn đem câu một ngày là sư phụ cả đời làm sự ra nói!
Từ khi sinh ra đến giờ, nàng chưa thấy một ai có bệnh tự kỷ lớn như thế!
“Bất quá……” Thiên Nhai ha hả cười, “Lần này ta không chỉ là đi một mình mà còn mang theo cả tức phụ.”
Cùng với lời nói cuả Thiên Nhai là một nữ tữ thân lục y đi tới.
Nữ tử diện mạo thanh lệ xuất trần, trên khuôn mặt là nét tươi cười, tựa câu thành ngữ như hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
“Phù Sinh?”
Đối với nữ tữ trước mắt, Vân Lạc Phong lại quá quen thuộc.
Lúc trước Phù Sinh chính là vì một hồi hiểu lầm mà rời bỏ Thiên Nhai, hơn nữa canh giữ ở trong Vô Hồi Chi Sâm không rời, nên Thiên Nhai đi tìm nhiều năm đều không tìm được nàng.
“Vân cô nương đã lâu không gặp.”
Phù Sinh hơi mỉm cười, bụng nàng hơi phồng lên, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.
“Chúc mừng,” Vân Lạc Phong quét mắt qua phần bụng hơi nhô lên của nàng chúc phúc nói, “Chỉ là ta muốn biết, Thiên Nhai đã dùng phương pháp gì để đem ngươi trở về.”
Khi lời nói của Vân Lạc Phong vừa dứt thì một đạo thanh âm sang sảng từ phía trước truyền đến.
“Chủ tử, chuyện này ta là người biết rõ nhất; từ sau khi biết sư phụ ta là Thú Vương ở Vô Hồi Chi Sâm, hắn liền mặt dày mày dạn giữ lại, mặc cho sư phụ ta đuổi như thế nào hắn cũng đều không đi, cũng coi như hắn có vận khí tốt, trong lúc có người muốn bắt giữ sư phụ, hắn đã chiế đấu hết mình để cứu sư phụ, vì vậy đã làm cho sư phụ bị cảm động, nên lại tiếp tục tiếp nhận hắn.”
Nam tử cất bước từ phía trước đến, người mà ngày trước vì để sư phụ hết giận liền chạy tới Thiên gia tìm phiền toái, rồi được Vân Lạc Phong cứu - sát thủ Long Phi.
“Xem ra, ta đã đến chậm……”
Thời điểm Vân Lạc Phong muốn nói cái gì đó, một thanh âm lạnh nhạt đột nhiên từ trong hư không truyền đến, hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người.
Có lẽ qua mấy ngày nữa là đại hôn của Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu, vì vậy, các thế lực trong khoảng thời gian trước đã đến tham gia yến hội đều không có rời đi, đều lưu lại Quân thành.
Hơn nữa Quân gia như cây cao, rất nhiều người đều muốn tìm thời cơ để leo lên, cho nên không ít thế lực đã đứng trước cửa Quân gia, trong đó không thiếu một ít thiếu nữ chưa gả.
Hiện giờ, sau khi nghe thấy một đạo thanh âm dễ nghe làm người quên hết tất cả đều không nhịn được ngửa đầu nhìn lại……
Trong hư không, một thân trường bào nhẹ nhàng phất trong gió, đẹp giống như một bức tranh thuỷ mặc.
Dung nhan nam nhân tuấn mỹ, lạnh nhạt như tiên, sạch sẽ giống như không nhiễm những thứ dơ bẩn của thế gian.
Nữ tử càng là kinh ngạc bưng kín môi.
Trên đời này, sao lại một nam nhân như vậy? Sạch sẽ đến mức người người không dám đụng vào.
“Trầm Ngọc Khanh! Đã lâu không gặp.”
Vân Lạc Phong nở nụ cười, từ sau khi nhận thức Trầm Ngọc Khanh, người nam nhân này xác thật luôn giúp nàng rất nhiều.
Ngay cả chính mình có thể tiến vào Thất Châu Đại Lục, cũng là được Trầm Ngọc Khanh giúp đỡ.