Quy Dã

Chương 3

Trước Sau

break

 

Điện thoại khẽ rung khiến mặt bàn cũng rung theo, tiếng động nhỏ nhưng đủ để kéo Thẩm Thanh Đường khỏi dòng suy nghĩ. Cô hoàn hồn lại, nhỏ nhẹ nói: "Đợi chút."

 

Tống Nguyên sững sờ, rồi không nhịn được bật cười sặc sụa. Quen biết Hứa Kim Dã đã lâu, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy có một cô gái bảo Hứa Kim Dã đợi. Đúng là nữ thần mới có thể làm được điều đó.

 

Hứa Kim Dã chỉ cười nhạt, không để tâm, nói: "Được, nhưng nhanh chút nhé, da mặt tôi tương đối mỏng."

 

Mỏng cái gì chứ, mặt dày như tường thành thì có. Tống Nguyên tròn mắt, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

 

"Được." Thẩm Thanh Đường đáp ngắn gọn, cầm điện thoại lên, vành tai nóng ran như bị lửa đốt. Cô mở khóa điện thoại, thấy một tin nhắn WeChat không có tên người gửi, nội dung hỏi cô có muốn lập nhóm không. Cô chợt nhớ đến nam sinh ở tiết học trước đã thêm WeChat.

 

Thẩm Thanh Đường không trả lời ngay. Cô cầm điện thoại, thẫn thờ nhìn vào màn hình, hành động này là thói quen vô thức mỗi khi cô đang đấu tranh tâm lý.

 

"Thanh Thanh, cậu thấy sao?" Cô quay sang hỏi Tưởng Thanh.

 

Tưởng Thanh nhún vai: "Tớ không quan trọng đâu, chỉ cần chung nhóm với cậu là được."

 

Nói rồi, Tưởng Thanh liếc nhìn Hứa Kim Dã và Tống Nguyên: "Chỉ cần bọn họ không quẳng hết việc cho chúng ta làm là được."

 

"Đương nhiên, làm việc nhóm mà, mọi người phải chia nhau làm, nghiêm cấm đục nước béo cò." Tống Nguyên giơ tay như đang thề thốt.

 

Tưởng Thanh hài lòng gật đầu: "Thế thì được."

 

"Cả hai người luôn à?" Tưởng Thanh hỏi lại.

 

"Ừm." Hứa Kim Dã đáp hờ hững.

 

Tống Nguyên cũng gật đầu: "Hai người bọn tớ luôn. Dù vậy, nhóm mình vẫn thiếu hai người."

 

"Được." Thẩm Thanh Đường trả lời tin nhắn, nói rằng nhóm bọn họ còn thiếu hai người, hỏi có muốn vào không. Tin nhắn vừa gửi đi đã lập tức nhận được hồi đáp: "Muốn muốn muốn!"

 

Nhóm nhỏ cứ thế được lập nên. Tống Nguyên chủ động tạo nhóm chat, danh chính ngôn thuận thêm WeChat của nhau. Tưởng Thanh xung phong viết danh sách nộp cho giáo viên.

 

Nộp danh sách xong, tiết học cũng vừa kết thúc.

 

Ra khỏi tòa nhà dạy học, Tống Nguyên nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện WeChat của Thẩm Thanh Đường, ý cười rạng rỡ trên mặt. Đến khi leo lên cầu thang, cậu ta mới cất điện thoại vào túi, thở phào: "Cũng may tớ anh minh quyết đoán giành được vị trí chung nhóm với nữ thần."

 

Hứa Kim Dã khẽ cười khẩy: "Không phải nhờ tôi à?"

 

"Hầy, chẳng liên quan gì đến gương mặt này của cậu đâu. Nữ thần tốt tính, sẽ không từ chối người khác. Không thấy sau đó cũng có hai tên gửi tin nhắn cho nữ thần muốn vào nhóm sao?" Tống Nguyên lắc đầu, cảm thán: "Nữ thần của tớ quá lương thiện."

 

Hứa Kim Dã hừ nhẹ, ánh mắt dừng lại phía trước, cách mấy bước chân.

 

Vóc dáng Thẩm Thanh Đường mảnh mai, tóc đen dài được buộc gọn gàng, để lộ làn da trắng như tuyết trên cổ. Cô gái này giống như bông hoa được nuôi dưỡng trong nhà kính, tinh khôi và thuần khiết.

 

Cô đeo túi vải màu trắng, bên trong đầy ắp sách vở. Khi bạn học bên cạnh trò chuyện, cô sẽ mím môi cười nhẹ, kiên nhẫn lắng nghe.

 

Từ lúc lập nhóm đến giờ, Tưởng Thanh vẫn chưa hoàn hồn. Giờ đây cô ấy phấn khích vì được tiếp xúc với nhân vật nổi tiếng trong trường, nhưng cũng không quên cảnh giác. Chung nhóm với "vua hư hỏng" khiến cô ấy như bật chuông báo động, sợ rằng bắp cải nhà mình sẽ bị ăn mất.

 

"Trước đây nhìn Hứa Kim Dã, tớ cứ nghĩ khoảng cách giữa cậu ấy với chúng ta là hai trăm năm mươi tám vạn dặm. Không ngờ cậu ấy lại gần gũi đến thế." Tưởng Thanh đổi giọng, nghiêm túc dặn dò: "Nhưng cậu phải tránh xa anh ta ra, đừng để bị mê hoặc. Cậu quá ngoan hiền, không cùng cấp bậc với anh ta. Trăm lần, ngàn lần đừng dây vào."

 

"Ừm." Thẩm Thanh Đường đáp khẽ, giọng nhẹ như làn gió thoảng qua, không để lại dấu vết.

 

Buổi tối có tiết học. Sau bữa tối, Thẩm Thanh Đường về ký túc xá, lặng lẽ ôn lại kiến thức quan trọng của buổi sáng.

 

Mẹ Thẩm gửi tin nhắn đến, hỏi cô có trò chuyện với Hứa Tri Hành không, nhấn mạnh rằng Hứa Tri Hành học hành giỏi giang, nếu có vấn đề gì cô có thể hỏi anh ấy để được giúp đỡ. Ngay sau đó, Hứa Tri Hành cũng gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Đường, hỏi thăm về bài tập, liệu cô có đăng ký tham gia câu lạc bộ nào không, đồng thời cho biết Phó chủ tịch Hội học sinh là đàn em của anh ấy, nếu cần, anh ấy có thể nhờ người đó quan tâm cô nhiều hơn.

 

Xuất phát từ sự lễ phép, Thẩm Thanh Đường trả lời tin nhắn của Hứa Tri Hành, cô có sao nói vậy, ngắn gọn và đúng mực. Tuy nhiên, mẹ Thẩm vẫn chưa hài lòng, bà yêu cầu cô chụp màn hình cuộc trò chuyện để kiểm tra. Thẩm Thanh Đường thở dài nhưng vẫn làm theo, gửi ảnh chụp màn hình cho mẹ.

 

Không lâu sau đó, điện thoại Thẩm Thanh Đường đổ chuông. Giọng mẹ Thẩm vang lên không mấy vui vẻ: "Chuyện gì thế này, lúc trên xe mẹ đã dặn con thế nào rồi, con quên hết rồi hả? Hỏi con một câu con chỉ trả lời một câu, mẹ sinh ra một khúc gỗ à?"

 

Thẩm Thanh Đường im lặng, không phản bác.

 

"Hứa Tri Hành hỏi con bài tập có nhiều không, con chỉ trả lời một câu 'vẫn ổn'. Cậu ấy quan tâm con thì con cũng phải quan tâm lại chứ, hỏi cậu ấy công việc thế nào, cuộc sống ra sao. Con gái phải dịu dàng lễ phép, nhưng không thể nào vô vị nhạt nhẽo được."

 

Trong lúc nghe mẹ răn dạy, Thẩm Thanh Đường vô thức vẽ loạn trên tờ giấy trước mặt. Từ khi có trí nhớ, cô đã quen với việc sống theo những quy tắc do người lớn đặt ra: việc gì có thể làm, việc gì không thể làm, tất cả đều được liệt kê rõ ràng. Cô phải ngoan, phải lễ phép, phải biết cách mỉm cười dịu dàng, phải kiểm soát cảm xúc. Cô phải ưu tú, phải thành thạo mọi thứ, nếu không làm thì thôi, còn đã làm thì phải làm thật tốt.

 

Giờ đây, đến lượt chuyện tình cảm, cô phải gặp gỡ và phát triển mối quan hệ với chàng trai mà ba mẹ lựa chọn. Cô phải học cách làm hài lòng đối phương, sau đó kết hôn, sinh con và tiếp tục nuôi dạy một đứa trẻ giống như cô.

 

Một cuộc đời như vậy, chỉ cần liếc mắt cũng có thể đoán trước được kết quả.

 

Áp lực đè nặng trong lòng Thẩm Thanh Đường.

 

Mẹ Thẩm nói rất nhiều, cho đến khi sắp vào tiết học mới chịu cúp máy. Trước khi cúp, bà không quên nhắc nhở cô phải chú ý hơn trong cách ứng xử. Thẩm Thanh Đường ngoài miệng đáp 'vâng', nhưng vừa tắt điện thoại, cô liền nhét nó vào túi với vẻ mặt trống rỗng.

 

Cả buổi tối, cô rất ít nói. Tưởng Thanh nhận ra điều đó, tò mò hỏi: "Cậu sao vậy, tâm trạng không tốt à?"

 

"Mệt thôi," Thẩm Thanh Đường đáp qua loa.

 

Tưởng Thanh xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Vậy lát nữa về tớ nhường cậu tắm trước nhé, tắm sớm rồi ngủ sớm cho khỏe."

 

"Ừm."

 

Tan học, Thẩm Thanh Đường không về ký túc xá ngay. Cô nói cần mua đồ, định ghé cửa hàng tiện lợi gần trường. Trên đường đi, cô tưởng tượng trước mình sẽ nói gì, nhưng khi thật sự đứng trước quầy thu ngân, nhìn thấy nhân viên bán hàng, những lời định nói bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.

 

Mặt cô nóng bừng lên, cảm giác như thể đang làm chuyện gì đó sai trái giữa ban ngày ban mặt. Nhân viên thu ngân bị ánh mắt của cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm, lúng túng đỏ mặt, lắp bắp hỏi: "Có chuyện gì... cần giúp đỡ không?"

 

Thẩm Thanh Đường siết chặt lòng bàn tay, hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.

 

"Có thuốc lá không?" Cô hỏi lí nhí, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

 

"Cái gì?"

 

Không biết nhân viên thu ngân nghe không rõ hay là quá bất ngờ trước câu hỏi của Thẩm Thanh Đường.

 

Sau khi nói xong, Thẩm Thanh Đường lại không cảm thấy khó mở miệng như trước nữa. Cô bình tĩnh lặp lại, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng hơn: "Có thuốc lá không?"

 

"À à à, thuốc lá, có, em muốn loại nào?" Nhân viên thu ngân đã hiểu, ánh mắt có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn chuyên nghiệp hỏi lại.

 

Thẩm Thanh Đường dịu dàng hỏi tiếp: "Loại nào tốt?"

 

Nhân viên thu ngân sững sờ trong giây lát. Cô gái trước mặt rõ ràng là lần đầu tiên mua thuốc lá, vẻ ngoài ngoan ngoãn, ngây thơ khiến người ta dễ dàng đoán được đây có lẽ cũng là lần đầu tiên cô thử hút thuốc. Sau một thoáng do dự, anh ta lấy một bao thuốc màu xanh ra: "Ái Hỉ, loại dành cho nữ, thích hợp với người mới, vị rất nhạt, hít một hơi vào sẽ thoang thoảng mùi bạc hà."

 

"Được, cái này đi." Cô gật đầu nhẹ nhàng, sau đó lại hỏi thêm về bật lửa. Cô quét mã thanh toán, nhẫn lấy gói thuốc và bật lửa nhỏ gọn, nhắc nhém bỏ vào túi áo, nắm chặt.

 

Cô đi đến sân thể dục ở khu Bắc, băng qua sân cầu lông là khu rừng cây bí mật. Cô bước vào trong, chọn một chiếc ghế đá khi không còn thấy ánh sáng từ sân thể dục nữa, rồi ngồi xuống.

 

Cô lấy bao thuốc ra, nhưng không vội mở bao bì, chỉ đặt bên chân rồi ngẩn người nhìn chăm chăm.

 

Nghĩ đến việc nếu bị mẹ biết, bà chắc chắn sẽ phát điên. Bà muốn con gái mình phải thấu tình đạt lý, ngoan ngoḿn nghe lời, chứ không phải là dáng vẻ như bây giờ – sa ngã, bà ấy sẽ nói như vậy.

 

Càng nghĩ thế, Thẩm Thanh Đường càng muốn làm ra chuyện phản nghịch.

 

Cô xé bao thuốc, rút một điếu, lóng ngóng đặt thuốc lá bên môi, bật lửa.

 

Sau tiếng động yếu ớt, ngọn lửa bùng lên.

 

"Được rồi, nói ở đây đi."

 

Giọng nói lười biếng của nam sinh đột ngột vang lên. Tay Thẩm Thanh Đường chợt run rẩy, đầu ngón tay bị bỏng, cô hốt hoảng tắt lửa, lấy điếu thuốc xuống, sau đó nắm chặt điếu thuốc và bao thuốc trong lòng bàn tay.

 

Cô lập tức nhận ra giọng nói này là của Hứa Kim Dã.

 

Thẩm Thanh Đường không dám quay đầu, cô ngồi im thin thớt, chỉ ước gì có thể hòa mình vào bóng đêm.

 

Có lẽ hai người họ không phát hiện ra sự tồn tại của cô nên vẫn tiếp tục nói chuyện. Giọng nữ sinh ngọt ngào vang lên, hỏi Hứa Kim Dã bây giờ anh thật sự không có bạn gái đúng không.

 

"Không có." Hứa Kim Dã đáp, giọng vẫn lười biếng như thể.

 

Tâm trạng nữ sinh có vẻ vui hẽ: "Vậy em may mắn quá, vừa vặn gặp đúng giai đoạn trống của anh. Anh, anh cảm thấy em thế nào?"

 

"Cái gì như thế nào?" Giọng anh vẫn dửng dải, không mang theo chứt náo nức.

 

"Ghét quá đi." Cô gái hờn dỗi: "Em nghe nói bạn gái trước đều của anh đều giống kiểu như em."

 

"Kiểu gì?"

 

"Thì là xinh tươi nóng bỏng đó, anh là kiểu người ăn mặn mà." Ý tứ rõ ràng.

 

Hứa Kim Dã bật cười thành tiếng: "Vậy sau này tôi đổi sang ăn chay."

 

"Sao nữa, anh rất không đứng đắn tí nào cả, em hỏi nghiêm tục mà, anh xem thử em làm bạn gái anh được không?"

 

"Tôi cũng rất nghiêm tục."

 

Hứa Kim Dã nói: "Những lời hôm nay tôi xem như chưa từng nghe qua."

 

Cô gái có chút nản lòng, giọng nói chất chứa tủi thân: "Tại sao, vì em không đủ đẹp sao? Em rất cởi mở, anh chơi thế nào em đều có thể chấp nhận được."

 

"Chỉ cần anh muốn, em đều được mà."

 

Giống như để chứng minh, tiếp theo sau đó là tiếng quần áo sột soạt.

 

"Được rồi." Hứa Kim Dã bảo dừng, giọng điệu đã lạnh đi vài phần: "Tôi không có sở thích đặc biệt này, nhưng, nếu cô muốn thì có thể tiếp tục."

 

Nói xong anh nhấc chân bỏ đi.

 

Suy cho cùng cô gái da mặt vẫn mỏng, làm đến bước này vẫn không được, mặt cô ta đã đỏ bừng, hít mũi, nói thẳng ra là bỏ chạy ra ngoài.

 

Không còn âm thanh nào nữa.

 

Hai vai căng cứng của Thẩm Thanh Đường mới buông thỏng xuống.

 

Bất đắc dĩ rơi vào hoàn cảnh bị nghe lén nữ sinh tỏ tình với Hứa Kim Dã, lúc này áp lực của cô đã được tan đi vài phần. Tầm mắt rơi trên điếu thuốc còn chưa châm, cô đang nghĩ có nên tiếp tục không.

 

"Đây không phải thứ hay ho gì đâu."

 

Dựa vào ánh sáng yếu ớt trước mắt, cô thấy một đôi giày thể thao nam xuất hiện ngay trước mặt. Thẩm Thanh Đường chưa kịp chuẩn bị tinh thần, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hứa Kim Dã—người đáng lý ra đã rời đi.

 

Cô sững sờ trong thoáng chốc, theo phản xạ nắm chặt bàn tay, giấu ra sau lưng như thể có thể che giấu được mọi chuyện.

 

Bịt tai trộm chuông, tự lừa dối bản thân.

 

Hứa Kim Dã cụp mắt, liếc nhìn cô không một tiếng động. Anh khom người xuống, hơi thở quen thuộc phả tới, bá đạo và ngang tàng.

 

Anh gọi cô:

“Cô gái ngoan.”

 

Vẫn là giọng điệu trêu chọc giống khi nãy, lúc anh nói: “Vậy sau này tôi đổi sang ăn chay.”

 

Thẩm Thanh Đường tránh ánh mắt anh, mím môi không đáp.

 

Cô không thích cách gọi này, cho dù người gọi là anh.

 

Hứa Kim Dã chẳng để tâm, dừng lại một nhịp rồi hạ thấp giọng hơn, giọng nói vừa bí ẩn vừa thản nhiên: “Hay là… tôi gọi cậu là chị dâu?”

 

Anh thong thả, nhàn nhã, tựa như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay.

 

“Thẩm Thanh Đường.”

 

“Tên tôi là Thẩm Thanh Đường.” Thẩm Thanh Đường bỗng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hứa Kim Dã.

 

Ánh mắt cô trong trẻo và sáng rực, khiến anh chợt nhớ đến những năm trước, ông cụ trong nhà trồng một chậu hoa Quỳnh. Hoa chỉ nở trong vài giờ lúc nửa đêm, ông cụ ngồi chờ suốt từ tối. Đến ba giờ sáng cuối cùng cũng đợi được khoảnh khắc đó.

 

Những cánh hoa trắng muốt, thanh khiết, từng lớp từng lớp nở rộ dưới ánh trăng, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ chạm vào, như thể chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ làm vấy bẩn sự tinh khôi ấy.

 

“Viết như thế nào?” Anh hỏi.

 

“Thanh Đường, tên khác là Hợp Hoan (*).” Cô đáp.

 

Khi hoàn hồn lại, Thẩm Thanh Đường mới nhận ra điếu thuốc trong tay đã bị lấy mất, cùng với chiếc bật lửa cũng không còn. Cô hoảng hốt định giật lại nhưng Hứa Kim Dã đã đứng thẳng, né sang một bên, thuận tay giơ bao thuốc lên liếc nhìn: “Ái Hỉ à.”


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc