Quy Dã

Chương 1

Trước Sau

break

 

Tháng mười, tiết trời đột ngột se lạnh, cái lạnh len lỏi qua từng khe phố, khiến những tán lá trên ngọn cây cũng trở nên ủ rũ. Những chiếc lá vàng úa đong đưa yếu ớt, mặc cho cơn gió vô tư đùa giỡn, thổi tung từng đợt mỏng manh.

 

Tiếng chuông tan học vang lên, Thẩm Thanh Đường cẩn thận thu dọn sách vở, nhét gọn vào balo. Hôm nay cô chỉ có một tiết tự chọn vào buổi chiều, bình thường vào giờ này cô sẽ bị yêu cầu ở nhà.

 

Tin nhắn từ chú Tề, tài xế của gia đình, gửi đến: "Chú đã tới, đang đợi ở cổng Bắc."

 

Cô trả lời ngắn gọn: "Vâng", rồi tắt điện thoại. Trên màn hình còn phản chiếu bóng hình mờ nhạt của cô.

 

Bên cạnh chỗ ngồi của Thẩm Thanh Đường, một nam sinh đứng chần chừ ở lối đi, không có ý định nhường đường. Cậu ta chìa điện thoại ra, trên màn hình là mã QR WeChat: "Bạn học Thẩm, mình có thể thêm bạn không?"

 

Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu.

 

Nam sinh dáng cao, hơi gầy, cười ngượng ngùng, tay gãi đầu lúng túng. Cậu dường như đã đoán trước sẽ bị từ chối, nhưng dưới sự cổ vũ của bạn bè, vẫn quyết tâm thử vận may.

 

Thẩm Thanh Đường là sinh viên Học viện Ngoại Ngữ, từ khi vào trường đã nổi tiếng với nhan sắc vượt trội, không ai có thể phủ nhận. Vẻ đẹp của cô không chỉ là dung mạo mà còn toát lên khí chất thanh thoát, dịu dàng. Từ "tiểu tiên nữ" khi nói về cô không phải lời đùa vui, mà là sự thật hiển nhiên.

 

Xuất thân từ một gia đình có nền tảng giáo dục tốt, Thẩm Thanh Đường toát lên vẻ điềm tĩnh, trang nhã. Chỉ cần ánh mắt lướt qua cũng có thể cảm nhận được nét thanh cao được nuôi dưỡng từ sự giàu có.

 

Tính cách cô dịu dàng, thân thiện. Dù không quen biết, chỉ cần ai đó chào hỏi, cô đều đáp lại bằng nụ cười nhẹ nhàng.

 

"Được không? Mình cá cược với đám bạn rằng chắc chắn sẽ bị từ chối," nam sinh lúng túng nói, tay cầm điện thoại căng cứng.

 

Từ góc nhìn của cậu, đôi mắt trong veo, tinh khôi của cô hiện lên rõ ràng, khiến cậu càng thêm căng thẳng, yết hầu khẽ chuyển động.

 

"Được, để mình quét mã của cậu nhé?" Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng đáp.

 

Giọng cô mềm mại, chậm rãi, mang theo sự chân thành khiến nam sinh như trúng số độc đắc, tim đập thình thịch, tay còn lại vô thức áp lên ngực, hơi thở dồn dập.

 

Sau khi quét mã, Thẩm Thanh Đường xác nhận kết bạn. Bên kia lập tức hiện thông báo chấp nhận lời mời.

 

Nam sinh liên tục nói lời cảm ơn, rồi nhanh chóng chạy biến đi, để lại vài người bạn phía sau cười ồ đầy bất ngờ. Căn phòng học dần lắng lại sau tiếng cười ấy.

 

Tưởng Thanh, bạn cùng lớp, đã quá quen với những cảnh tượng như vậy. Ban đầu cô ấy từng ghen tị, nhưng dần dà lại thấy Thẩm Thanh Đường tốt bụng đến mức khiến người khác lo lắng. Cô ấy thường càm ràm bên tai bạn mình: "Cậu không cần với ai cũng như thế đâu, phải biết từ chối đúng lúc chứ."

 

Thẩm Thanh Đường chỉ mỉm cười, dịu dàng đáp: "Mình biết rồi."

 

Thế nhưng, lần sau khi có nam sinh đề nghị thêm WeChat, vì không muốn làm đối phương khó xử, cô vẫn đồng ý.

 

Tưởng Thanh thở dài, thầm nghĩ: "Tính cách này rồi sẽ khiến ai đó được lợi đây?"

 

Lúc nào cô ấy cũng có cảm giác bất an, như thể cây cải trắng quý giá của mình sẽ bị con heo nào đó đẩy đi mất.

 

Khi rời lớp, Thẩm Thanh Đường nói với Tưởng Thanh rằng hôm nay cô phải về nhà. Tưởng Thanh hiểu rõ gia đình bạn mình rất nghiêm khắc, không có tiết học buổi tối thì nhất định phải về nhà đúng giờ.

 

Cổng Bắc và ký túc xá không cùng hướng, hai người chia tay sau khi rời khỏi tòa nhà dạy học.

 

Chiếc Audi màu đen bóng loáng dừng bên kia đường, chú Tề đang chờ sẵn. Khi đèn tín hiệu chuyển xanh, Thẩm Thanh Đường nhanh chóng băng qua đường, bước lên xe. Chú Tề đưa cho cô một túi giấy còn ấm nóng bên trong là khoai lang nướng.

 

"Trời lạnh thế này, ăn khoai lang nướng cho ấm bụng."

 

Chú Tề làm việc cho nhà họ Thẩm đã hơn mười năm, chứng kiến Thẩm Thanh Đường lớn lên. Dù chú có con trai, nhưng luôn xem cô như con gái để yêu thương chăm sóc.

 

Nhà họ Thẩm nghiêm khắc, từ nhỏ không cho phép cô ăn đồ ăn vặt ven đường. Nhưng trẻ con thường hiếu kỳ, đôi mắt cô từng lấp lánh khao khát nhìn qua ô cửa kính. Không đành lòng, chú Tề đã tự mua cho cô, coi như một bí mật nhỏ.

 

"Con ăn được thật sao?" Cô ngạc nhiên hỏi, ánh mắt rạng rỡ.

 

"Ừ, chú cho con một nửa."

 

"Cảm ơn chú Tề."

 

Cô bé nhỏ năm nào, giờ vẫn giữ nét ngoan hiền ấy. Khi xuống xe, cô không quên nói lời cảm ơn thêm lần nữa, nụ cười dịu dàng như ánh nắng ban mai.

 

Từ đó, mỗi lần đưa đón cô đi học, chú Tề thỉnh thoảng lại mua vài món quà vặt nho nhỏ, trở thành bí mật ngọt ngào giữa hai chú cháu.

 

Cô bẻ đôi củ khoai lang, hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp xe. Cô cẩn thận bóc lớp vỏ mỏng, khoai lang dẻo mềm, vàng ruộm. Bên ngoài cửa sổ, cảnh vật lùi dần lại khi chiếc xe rời khỏi khuôn viên trường.

 

Dù nhíu mày trầm tư, gương mặt cô vẫn giữ vẻ điềm đạm, hiền hòa quen thuộc.

 

Nhà họ Thẩm tọa lạc ở Vịnh Hải Đồn, nơi có hồ nhân tạo xanh mát, những căn biệt thự đơn lập sang trọng. Cảnh quan được chăm chút tỉ mỉ, từng tấc đất phủ đầy cây cỏ quý hiếm.

 

Hôm nay, không khí trong nhà náo nhiệt hơn thường lệ. Đội ngũ tư vấn thời trang mang đến lễ phục mới, chuyên gia trang điểm và trợ lý bận rộn hoàn thiện từng chi tiết nhỏ. Thậm chí trước khi Thẩm Thanh Đường về nhà, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi.

 

"Con về rồi à?"

 

Mẹ Thẩm cất tạp chí xuống, đứng dậy đón con gái. Bà vừa bước qua tuổi bốn mươi tám nhưng nhờ chăm sóc kỹ lưỡng, nhan sắc vẫn trẻ trung, khí chất quý phái. Hai mẹ con đứng cạnh nhau, trông chẳng khác gì hai chị em.

 

"Tối nay đến nhà họ Hứa, con thay đồ rồi chúng ta đi nhé."

 

"Nhà họ Hứa nào vậy mẹ?"

 

Thẩm Thanh Đường hỏi, ánh mắt thoáng chút tò mò.

 

Cô đã quen với những “trận chiến” như thế này, cũng quen mặt nhà tư vấn thời trang và chuyên gia trang điểm, cô lần lượt gọi chị, chào hỏi mọi người.

 

“Nhà họ Hứa ở thành Bắc, kinh doanh bất động sản.”

 

Mẹ Thẩm trả lời: “Bên đó có hai cậu con trai cũng học cùng trường với con, con trai cả tên Hứa Tri Hành, rất xuất sắc, cũng là đàn anh khóa trên của con.”

 

Lúc nói những lời này, bà không nhìn Thẩm Thanh Đường mà đang ngắm mình trong gương. Bà lấy vòng cổ trân châu trong hộp trang sức ra đặt lên cổ so sánh. Nhà tư vấn thời trang gợi ý đeo chiếc này trông sẽ hợp hơn, tuy ngoài miệng mẹ Thẩm hỏi có thật không nhưng tay không hề dừng lại, bà tháo sợi dây trên cổ xuống, đeo chiếc kia lên.

 

Hứa Tri Hành. Thẩm Thanh Đường chưa từng nghe qua.

 

Còn Hứa Kim Dã thì cô đã nghe được không ít vì hai người học cùng khóa, trùng hợp chọn cùng một lớp tự chọn, nhưng khai giảng được một tháng mà cô không thấy anh đến lớp lần nào.

 

Lúc giáo viên điểm danh, câu trả lời của mọi người đều không giống nhau.

 

Thẩm Thanh Đường từng thấy Hứa Kim Dã ở sân bóng rổ ở khu Tây trường học.

 

Trên sân có rất nhiều người vây quanh, tiếng hoan hô bên tai không dứt, cô còn cho rằng trường học tổ chức thi đấu bóng rổ, sau đó từ chỗ Tưởng Thanh cô mới biết chỉ là nhóm của Hứa Kim Dã tùy tiện chơi một trận bóng.

 

Ở thành phố này danh tiếng của Hứa Kim Dã nổi như cồn.

 

Thế gia công tử, có tiền có sắc nhưng tính tình không theo quy chuẩn nào. Phụ nữ vây quanh, kẻ đến người đi, quen thói ăn chơi hư hỏng, chưa từng lấy lòng ai.

 

Rõ ràng là dáng vẻ của một tên cặn bã nhưng vẫn có rất nhiều cô gái đâm đầu vào, còn luôn mơ tưởng lãng tưởng sẽ vì mình quay đầu.

 

Lúc Tưởng Thanh đang kể từng tội danh của Hứa Kim Dã, Thẩm Thanh Đường lỡ đãng nhìn qua đó. Dáng người anh rất cao, mặc áo bóng rổ đen trắng, cơ bắp cánh tay trơn bóng mạnh mẽ. Lúc Hứa Kim Dã nâng tay, bóng từ trong tay anh được ném ra, rơi vào giữa rổ, một cú ba điểm đẹp mắt.

 

So với vừa nãy tiếng hoan hô càng nhiệt liệt hơn, anh thu tay về, lúc rời khỏi sân bóng có rất nhiều nữ sinh đến đưa nước cho anh.

 

Hứa Kim Dã nhận lấy, ngắng đầu uống hết nửa chai, yết hầu cuộn lên cuộn xuống.

 

Nữ sinh lấy khăn ướt trong túi xách ra, kiễng mũi chân, cẩn thận lau mồ hôi cho anh, anh uống xong nửa chai nước thì trả lại cho cô nữ sinh đó, khẻ cười, nụ cười kia có chút gian tà, anh xoay người quay lại sân.

 

“Hừ, nam yêu tinh!”

 

Tưởng Thanh hung hăng mắng.

 

Thẩm Thanh Đường cười, cảm giác được cô nàng này đang dùng giọng điệu nghiến răng để khen người khác.

 

Tưởng Thanh lại cho rằng Thẩm Thanh Đường cười vì Hứa Kim Dã, lập tức chặn tầm nhìn của cô, vội vàng căn dặn: “Cậu trăm ngàn lần không được thích người như anh ta đâu. Cậu quá ngoan ngoãn, còn anh ta quá hư hỏng, cậu chơi không lại anh ta.”

 

Những lời này Thẩm Thanh Đường chỉ nghe vậy thôi. Hai người vốn không hề có điểm chung.

 

Khi rời khỏi nhà, đồng hồ đã điểm bảy giờ.

 

Thẩm Thanh Đường thầm cảm kích túi khoai lang nướng của chú Tề. Để giữ dáng trong bộ lễ phục ôm sát vòng eo, mẹ cô nghiêm cấm việc ăn uống, thậm chí hạn chế cả nước lọc. May mắn thay, cô đã kịp lót dạ trước khi lên đường.

 

Trên xe, mẹ Thẩm nhấn mạnh việc cô cần cư xử thật tốt. Dù lời lẽ nghe như khuyến khích kết giao bạn bè, nhưng Thẩm Thanh Đường hiểu rõ ý định sâu xa: tạo dựng mối quan hệ thân thiết, dọn đường cho việc liên hôn giữa hai gia đình sau này.

 

Nhà họ Hứa giàu có vượt trội so với nhà họ Thẩm, điều này không có gì lạ. Chọn một cô gái từ gia đình kém thế hơn giúp nhà chồng dễ bề kiểm soát, không lo bị chi phối hay đối đầu, giống như cách mẹ Thẩm từng chấp nhận.

 

Thẩm Thanh Đường không phản kháng, chỉ lặng lẽ tựa cằm lên cửa sổ, nhìn ngắm cảnh vật lướt qua.

 

Hôm nay là sinh nhật của bà Hứa.

 

Buổi tiệc diễn ra linh đình, khách mời đông đảo, phần lớn là những người có địa vị trong thành phố. Cô bị mẹ kéo đi chào hỏi, không thiếu những lần phải gọi "dì" hay "cô" với nụ cười gượng gạo.

 

Bà Hứa là người phụ nữ dáng vẻ trung bình nhưng nụ cười lại dịu dàng, ấm áp. Khi gặp Thẩm Thanh Đường, bà tươi cười hỏi: "Đây là Đường Đường đúng không? Xinh đẹp, ngoan ngoãn, hiền lành quá. Con gặp anh Tri Hành của mình chưa?"

 

Bà quay sang gọi người hầu đi tìm Hứa Tri Hành.

 

"Đây là Thẩm Thanh Đường, nhỏ hơn con bốn tuổi, học cùng trường với con, xem như đàn em khóa dưới."

 

Bà Hứa giới thiệu.

 

Lần đầu gặp Hứa Tri Hành, ấn tượng của Thẩm Thanh Đường là anh hoàn toàn khác biệt với Hứa Kim Dã. Hứa Kim Dã sắc sảo, nổi loạn, ánh mắt luôn ánh lên sự thách thức. Trong khi đó, Hứa Tri Hành điềm đạm, lễ độ, như hình mẫu "con nhà ngoan" điển hình.

 

"Xin chào."

 

Hứa Tri Hành mỉm cười, đưa tay ra.

 

"Xin chào."

 

Thẩm Thanh Đường đáp lại, lễ phép bắt tay.

 

Hai bà mẹ rời đi, để lại hai người xa lạ đối diện nhau.

 

"Em học chuyên ngành gì?"

 

Hứa Tri Hành hỏi.

 

"Ngôn ngữ học phương Tây."

 

Anh ấy gật đầu: "Anh từng học vài môn ở học viện các em. Giáo sư Tống Chí Vĩ còn dạy chứ?"

 

"Vẫn còn."

 

Câu chuyện nhạt nhẽo trôi qua, Thẩm Thanh Đường biết bản thân không giỏi trò chuyện. Khoai lang nướng trong bụng đã tiêu hóa hết, cơn đói khiến cô trả lời qua loa.

 

Bỗng giọng bà Hứa vang lên: "A Dã, sao giờ này con mới về? Hôm nay là sinh nhật mẹ cơ mà."

 

Thẩm Thanh Đường quay đầu theo phản xạ.

 

Hứa Kim Dã xuất hiện, bước về phía cầu thang gần chỗ họ. Áo trắng, quần đen, mái tóc cắt ngắn lộ rõ nét cá tính. Đôi mắt nhướng nhẹ, ánh nhìn lười biếng pha chút thờ ơ. Dáng vẻ ấy như đang nói với thế giới rằng: "Đừng dây vào tôi."

 

Mẹ Hứa lẽo đẽo theo sau, giọng nói pha chút trách móc. Anh chỉ hờ hững đáp: "Biết rồi."

 

Ánh mắt anh quét qua Thẩm Thanh Đường và Hứa Tri Hành. Lưng cô bỗng chốc căng cứng, cảm giác như lưỡi dao sắc bén lướt qua trong không khí.

 

Hứa Kim Dã bước tới gần. Hương tuyết tùng nhàn nhạt trên người anh hòa cùng làn không khí mát lạnh từ bên ngoài tràn vào.

 

Hứa Tri Hành cau mày, không vui: "Bao giờ em mới thôi gây chuyện? Hôm nay là sinh nhật mẹ, em lại cố chọc giận mẹ sao?"

 

Hứa Kim Dã không đáp. Sự im lặng ấy, cùng ánh mắt lạnh nhạt, như minh chứng cho mối quan hệ căng thẳng giữa hai anh em.

 

Khi lướt ngang qua vai, Thẩm Thanh Đường nghe thấy tiếng cười khẽ, trầm thấp vang lên từ cổ họng Hứa Kim Dã, mang theo chút chế giễu nhàn nhạt.

 

Sắc mặt Hứa Tri Hành lập tức tối sầm, để lại một câu xin lỗi vội vàng với cô, nói rằng anh ấy phải giải quyết chút chuyện gia đình rồi lập tức đuổi theo Hứa Kim Dã lên lầu.

 

Dáng vẻ của anh nghiêm túc, còn người đi trước lại chẳng hề để tâm, cứ bước đi thảnh thơi như thể không nghe thấy những lời càm ràm dạy dỗ của anh trai.

 

Sự thờ ơ đó càng khiến Hứa Tri Hành thêm bực bội, bước chân anh ấy nặng nề hơn hẳn, nhưng vẫn không thể kéo nổi sự chú ý từ em mình.

 

Cảnh tượng ấy vừa buồn cười, vừa có chút lạ lùng.

 

Khi không còn ai bên cạnh, mẹ Thẩm và mẹ Hứa cùng các phu nhân khác trò chuyện rôm rả. Thẩm Thanh Đường không nhập bọn, cô lặng lẽ đi lấy một miếng bánh ngọt rồi tìm đến góc sân sau yên tĩnh. Ở đây chỉ có vài bóng đèn nhỏ rải rác, ánh sáng yếu ớt le lói trên những tán lá, tạo nên những mảng tối sáng chập chờn.

 

Cô nép mình vào một góc tường, thong thả thưởng thức chiếc bánh. Vị ngọt dịu lan nơi đầu lưỡi, nhưng tâm trí cô lại không hoàn toàn thư thái.

 

Đột nhiên, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt phảng phất trong không khí. Ngẩng đầu lên, ánh mắt cô bắt gặp Hứa Kim Dã đang đứng cách đó không xa. Anh tựa lưng vào tường, trên tay kẹp hờ một điếu thuốc, ánh lửa đỏ rực lập lòe giữa những ngón tay thon dài. Anh đưa điếu thuốc lên môi, khẽ nâng cằm rồi chậm rãi nhả ra làn khói mỏng, hòa tan vào bóng tối.

 

Đường nét trên gương mặt anh lờ mờ dưới ánh đèn mờ ảo, khớp xương cổ tay nổi bật, sắc lạnh như ánh trăng mùa đông. Đêm nay không có sao, chỉ có vầng trăng lẻ loi treo lơ lửng trên bầu trời, càng làm tăng thêm cảm giác cô đơn tĩnh mịch.

 

Vóc dáng anh cao lớn, đứng tùy ý mà vẫn toát lên vẻ kiêu ngạo, khiến người ta khó lòng phớt lờ. Thẩm Thanh Đường khẽ nhíu mày, cô nghĩ mình đến đây trước, vậy mà bây giờ lại giống như kẻ xâm nhập không mời. Cô lặng lẽ hạ tay cầm nĩa xuống, cố không phát ra bất kỳ tiếng động nào, hy vọng chờ anh hút xong điếu thuốc sẽ rời đi.

 

Nhưng ngay lúc ấy, Hứa Kim Dã bất chợt nghiêng đầu nhìn sang.

 

Đôi mắt anh sâu thẳm, mí mắt mỏng khẽ nhướng lên. Khi ánh mắt chạm nhau, anh không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ là một cái liếc hờ hững nhưng đủ khiến tim cô khẽ rung lên. Ánh mắt ấy tối đen như mặt hồ nhân tạo lặng sóng, sâu không thấy đáy.

 

Cả hai lặng im, không ai lên tiếng trước.

 

Thẩm Thanh Đường bối rối nghĩ xem nên mở lời thế nào. Cô không giỏi giao tiếp, lại càng không quen biết thân thiết với anh. Cô biết rõ anh là ai, nhưng không chắc liệu anh có nhớ đến sự tồn tại của mình hay không.

 

Hứa Kim Dã chậm rãi thu lại ánh mắt, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt cô, nét dịu dàng trong trẻo như nước, đôi mắt sáng trong, tĩnh lặng như bầu trời không gợn mây. Cô ngồi đó, bình yên như một đốm sáng nhỏ trong đêm tối, vẻ ngoan ngoãn ấy lại có sức mạnh kỳ lạ, tựa như một nhát dao sắc lặng lẽ đâm thẳng vào lòng người.

 

Anh dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại, vứt tàn thuốc vào thùng rác gần đó.

 

Thật ngoan.

 

Ngoan đến mức khiến anh có chút áy náy, như thể chỉ cần để cô hít phải làn khói thuốc ấy thôi cũng là một sự xúc phạm.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc