“Tôi là nói đêm qua, lúc anh ở nhà tôi.” Người đàn ông đang ăn trứng tráng sữa cùng thịt hun khói kia dừng lại một giây, sau đó ngước mắt nhìn cô, không chớp mắt nói: “Tôi có, giày da, đôi màu đen.”
Anh ta không có.
Lúc đầu cô cũng tưởng cô nhớ nhầm nhưng buổi sáng hôm nay khi cô dậy thì trông thấy trên sàn nhà có dấu chân từ ban công vào phòng khách đến tận cửa, còn cả vết sau khi anh ta trở về, từ cửa đi đến quầy bar.
Nhưng anh ta khẳng định chắc như đinh đóng cột như thế làm cô phải nghi ngờ lục lại ký ức mơ hồ.
Đêm qua có quá nhiều chuyện, cô cũng không chú ý, có lẽ cô nhìn nhầm thật.
Có lẽ… Vậy anh ta ra ban công làm gì? Đêm qua bên ngoài có mưa mặc dù không đến mức lầy lội nhưng mấy ngày nay vẫn có bụi. Có thể là buổi sáng anh ta ra ban công sau đó đi vào nên mới để lại vết. Anh ta ra ban công mà chẳng để làm gì thật sự không phải một hiện tượng tốt, cô cũng không muốn vạch trần lời nói dối của anh ta.
Cô không hỏi nữa.
Anh ta vừa mới dậy, mái tóc dài vẫn hơi rối. Cô rót một chén sữa ấm cho anh ta, đặt thêm một đĩa salad, sau đó rời đi.
“Cô muốn đi đâu?” Anh ta hỏi.
“Về dọn đồ đạc.” Cô cầm lấy ba lô, lục tìm chìa khóa và ví tiền, xác định chúng nó đều ở bên trong mới nói: “Khóa cửa hỏng rồi, tôi phải gọi người đến sửa, dọn dẹp lại sạch sẽ, mới có thể kết thúc hợp đồng với chủ nhà. Việc này càng giải quyết sớm càng tốt.”
“Cô còn chưa ăn.”
“Đó là bữa sáng của anh, không phải của tôi.” Cô cầm lấy áo khoác, “Tôi sẽ mua sandwich trên đường đi.”
Cô phân chia hai người rõ ràng như vậy không hiểu sao khiến trán anh nổi gân xanh, không cần nghĩ ngợi anh đã bật thốt lên: “Tôi không muốn ăn một mình.”
Cô sửng sốt, dừng lại động tác mặc áo khoác, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta. Người đàn ông ngồi bên bàn cơm vẻ mặt tức giận. Cô không biết anh ta đang giận cô hay là giận chính mình bất cẩn lỡ miệng nói ra khát vọng sâu trong nội tâm.
“Ngồi xuống.” Anh ta ra lệnh, vẻ mặt khó chịu. Cô nhíu mày nhắc nhở: “Anh quên nói mời.”
Khóe mắt anh ta giật giật, nắm chặt dao nĩa nhưng vẫn nói: “Mời ngồi xuống.”
Cô cởi áo khoác, quay lại bên cạnh bàn, lấy cho mình một suất, sau đó kéo ghế ngồi xuống nhưng vẫn phàn nàn, “Tôi còn phải đi làm, anh sẽ hại tôi muộn giờ mất.”
“Sẽ không.” Anh ta lại cúi đầu, xiên thức ăn trong đĩa, tuyên bố: “Tôi lái xe đưa cô đi.”
Cô lại sửng sốt, “Anh muốn đưa tôi đi? Tại sao?”
Như vậy nếu tên khốn kia vẫn còn ở đó mai phục, anh mới có thể cho lão ta thêm một trận.
“Chỉ là thuận tiện thôi.” Anh nói dối không chớp mắt, “Tôi có bạn ở gần đó, tôi phải tới đấy có việc.”
Ngày hôm qua anh ta cũng nói như vậy.
Có lẽ anh ta thật sự có bạn ở gần đó, có lẽ ngày hôm qua anh ta thật sự có đi giày, có lẽ anh ta không tự kỷ như cô nghĩ? Cô không biết tại sao phải mình lại để ý, xua đi cảm giác kỳ lạ đó, cô lấy cho mình chút salad và một ly sữa tươi. Tám giờ, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây dày đặc, chiếu xuống. Nói thực ra cô rất bất ngờ khi anh ta dậy sớm như vậy. Cô vốn định sau khi dậy sẽ lập tức ra ngoài, nhưng nghe thấy tiếng anh ta mở cửa mới thuận tay làm bữa sáng cho anh ta.
“Cô nên ăn nhiều một chút, cô gầy như cái sào vậy.” Anh ta phê bình, đồng thời đẩy giỏ bánh mì ra trước mặt cô.
“Anh có chắc là anh thật sự có bạn không?” Cô theo thói quen đáp trả, châm chọc lại anh ta một câu nhưng vẫn cầm lấy một miếng bánh, xé một ít cho vào miệng.
Anh ta hoàn toàn không thèm để ý, nói: “Cô muốn tôi gọi bọn họ lập tức tới đây trình diện không?”
Tên này quả nhiên không có bạn, cho dù có chỉ sợ cũng là bạn nhậu vì tiền của anh ta mới tụ tập.
“Không cần, tôi không rảnh nhìn anh duyệt binh.” Cô bác bỏ đề nghị của anh ta, cầm lấy sữa tươi uống một hớp lớn, một lát sau mới chợt nhận ra cô không nên chua ngoa như vậy, dù sao anh ta cũng đã giúp đỡ cô.
Nhưng lời của cô lại khiến anh ta mỉm cười.
Cô không biết rốt cuộc là có chỗ nào buồn cười nhưng ít ra tâm trạng của anh ta dường như đã tốt hơn.
Nụ cười ấy khiến trái tim nguội lạnh của cô có chút mềm mại. Anh ta chậm rãi thưởng thức bữa sáng cô làm, tức giận trên mặt không biết đã biến mất từ bao giờ, thay vào đó là vẻ vừa lòng. Cô cảm thấy kỳ quái. Mặc dù vì công việc nên cô từng đi học nấu ăn nhưng cô cũng không có tay nghề như đầu bếp, thức ăn cô nấu cũng chỉ bình thường mà thôi, thế nhưng anh ta lại ăn ngon lành.
Nhìn anh ta ăn lại khiến cô có cảm giác… Vui vẻ?
Hai chữ ấy làm cô ngẩn ngơ.
Trên ly thủy tinh phản chiếu nụ cười của cô.
Cô kinh ngạc, vội vàng hạ khóe môi, cúi đầu trộn salad, tự cảnh cáo mình.
Đông Thu Nhiên, buổi tối nằm mơ thì được nhưng ban ngày đừng mơ mộng hão huyền.
Cô có chút buồn bực, xiên rau xà lách đưa vào miệng, nhai ngấu nghiến.
Cô vùi đầu ăn, bắt mình tập trung vào bữa sáng không để ý đến người đàn ông đối diện vừa ăn vừa vô thức đưa tay cầm bình sữa tươi rót đầy ly sữa đã uống hết một nửa của cô.
***
Vốn dĩ chẳng phải tiện đường.
Cô về nhà trọ thu dọn đồ đạc, anh ta thả cô xuống xe sau đó lái xe đi. Cô cho là anh ta đi tìm bạn anh ta nên không nghĩ nhiều. Cô tìm thợ khóa đổi khóa mới, sửa sang lại gian phòng một lượt. Vất vả dọn dẹp xong cuôi, cô đóng cửa lại, liên lạc chủ nhà, giao chìa khóa mới, hủy hợp đồng, cầm tiền đặt cọc xong mới rời đi. Ai ngờ vừa đi ra khỏi ngõ lại phát hiện xe anh ta đậu ở bên cạnh công viên.
Cô sững sờ, nhưng đó quả thật là xe của anh ta, vẫn là biển số xe ấy.
Anh ta không ở trên xe, cô nhìn bốn phía, phát hiện góc áo của anh ta ở rừng cây trong công viên.
Cô vô thức đi tới.
Quả nhiên là anh ta. Anh ta đứng giữa mấy gốc đại thụ, cởi giày, chân trần đứng trên thảm cỏ xanh tươi tốt.
Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, gió nhẹ nhàng thổi.
Anh ta ngẩng đầu, nhắm mắt, vẻ mặt dịu dàng bình thản, giống như đang lắng nghe một khúc nhạc êm đềm.
Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, phủ lên người anh ta, tóc anh ta khẽ bay khi gió thổi tới. Cành lá đung đưa, ánh sáng cũng như nhảy múa trên người anh ta.
Dáng vẻ yên bình như tắm trong ánh mặt trời, để gió mơn man.
Khoảnh khắc đó, anh ta giống như không phải con người, hòa vào khung cảnh thiên nhiên như bức tranh.
Trong lúc ngẩn ngơ, cô như nghe được tiếng lá cây quanh mình khẽ thì thầm. Đột nhiên, anh ta mở mắt ra, quay đầu nhìn cô. Cách thảm cỏ xanh tươi, cách một bụi hoa dâm bụt còn chưa nở, cùng một lùm thất lý hương. Sau đó, anh ta xoay người nhặt giày lên. Khoảnh khắc ấy, cô biết, không phải anh ta tiện đường, vốn dĩ chẳng phải .
Anh ta cởi giày, hiển nhiên là đã đứng ở đây được một lúc rồi.
Anh ta cố tình chở cô tới.
Trái tim đập thình thịch, có chút hoảng hốt.
Cổ họng đột nhiên thít lại, cô nghe được tiếng tim đập ong ong trong tai, cảm giác được máu toàn thân chảy điên cuồng.
Người đàn ông như bức tranh kia đi về phía cô, trên mặt không có bất kỳ sự xấu hổ và ngượng ngùng nào dù bị cô vạch trần. Nhưng chính cô lại có cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy, rồi lại mê mẩn đến không thể dời tầm mắt. Anh ta đi đến trước mặt cô, cô bất giác ngửa đầu nhìn anh ta.
Cô không hiểu, rõ ràng người nói dối là anh ta, tại sao người cảm thấy mặt đỏ lại là mình?
Vạt áo của anh ta mở rộng, để lộ một nửa lồng ngực.
Cô biết mình nên nói cái gì? Hỏi anh ta tại sao ở đây? Hỏi anh ta có phải đang đợi cô hay không? Nhưng cổ họng cô cứ thít lại, không nói nổi một lời. Cô không thể hỏi, cô sợ hãi, sợ nhận được đáp án mình muốn lẫn không muốn. Cho nên, cô chỉ có thể cố nặn ra một câu nhắc nhở cứng ngắc. “Anh sẽ bị cảm mất.” Anh ta nhìn cô, trong mắt có cảm xúc khó hiểu, nhưng lại hỏi một câu.
“Kế tiếp muốn đi đâu?”
Hiển nhiên anh ta muốn làm tài xế miễn phí cho cô, cô nên từ chối anh ta, nhưng chẳng mấy khi anh ta ra ngoài chở cô đi, dù sao cũng tốt hơn để anh ta tự nhốt mình trong căn hộ lạnh lẽo kia.
Nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt, cô đè nén vui sướng trong lồng ngực, cố bình tĩnh trả lời.
“Đi ăn cơm trưa trước, sau đó tới ca chiều.”
Anh ta gật đầu, sau đó đi về phía xe mình.
Khi anh ta không nhìn cô nữa thì cô mới bắt đầu thở được.
Sau đó cô mới phát hiện, khi anh ta tới gần cô đã vô thức nín thở.
Chết tiệt, cô còn tưởng rằng cô đã miễn dịch với đàn ông đẹp trai rồi!
Trước kia cũng từng có vài thần tượng là khách hàng của cô, cho dù là đối mặt với siêu sao được vạn người mê, cô cũng chưa bao giờ có cảm giác mặt đỏ tim đập loạn xạ như vừa rồi.
Công ty cho cô nhận những khách hàng kia cũng là bởi vì cô miễn dịch với trai đẹp. Nhưng bây giờ có thể thấy cô vẫn còn mắt thưởng thức. Đây quả thật không phải tin tức tốt. Hít sâu một hơi, cô xoay người, đi theo anh ta, tự nhủ với mình. Đừng suy nghĩ quá nhiều rồi, anh ta chỉ rảnh rỗi lại thương hại cô mà thôi.
Buổi sáng anh tỉnh lại bởi mùi thơm của thức ăn, lúc đi ra đã thấy cô ở trong phòng bếp. Anh đi đến bên cạnh bàn ăn, ngồi xuống, nhìn bóng lưng bận rộn của cô. Từng đĩa thức ăn nóng hổi được bày trước mặt anh, anh cầm dao nĩa bắt đầu ăn.
Như anh mong muốn, cô cũng ngồi xuống, ăn phần bữa ăn của cô.
Anh bất giác vừa ăn vừa nhìn cô chằm chằm giống mấy ngày qua.
Cô là người con gái kiên cường, kiên cường đến mức làm cho người ta đau lòng.
Qua vài ngày, vết sưng đỏ trên mặt cô chuyển thành thâm tím, nhìn càng thêm chướng mắt.
Có lẽ vì cô phải đối mặt với bạo lực quá nhiều, cho nên mới hình thành cá tính mạnh mẽ như thế.
Anh không biết tại sao mình phải quan tâm cô như vậy, đối với anh đáng lẽ cô chỉ là một công cụ giúp anh ngủ được, nhưng lại không phải như thế. Anh thích cô, cô là một trong số rất ít người dám chất vấn anh, dám ở trước mặt anh giữ vững lập trường của mình. Cô khiến anh có cảm thấy quen thuộc. Gió, lẳng lặng thổi vào, làm bay tóc của anh và cô. Tia nắng lónglansh nhảy múa trên sàn nhà màu trắng.
Khi cô phát hiện thì cô đã ăn hết đĩa salad, mà anh ta đang dùng ánh mắt nghi hoặc lại hoang mang nhìn cô chăm chú.
“Trước kia tôi từng gặp cô rồi sao?”
Tim cô vì ánh nhìn chăm chú ấy mà đập lỡ một nhịp.
“Đương nhiên.” Cô đứng dậy, không dám nhìn anh ta nữa, vội vàng dọn dẹp đồ ăn trên bàn, nhắc nhở anh ta: “Tôi là nhân viên vệ sinh của anh, đã làm nửa năm rồi, công ty có lẽ đã cho đưa anh sơ yếu lý lịch của tôi, trong đó có ảnh chụp.”
“Tôi là nói trước đây.”
“Vậy không có.” Cô bỏ bát đĩa vào bồn rửa.”Cho dù có, tôi cũng không nhớ.”
Không biết tại sao, câu trả lời của cô khiến lòng anh khó chịu.
Nhìn này cô gái đang rửa bát dưới ánh nắng, anh bất giác nhíu mày.
Vài năm qua, anh rất ít khi chú ý tới loài người, ngay cả hoạt động của yêu quái cũng ít tham gia, nếu như hắn có từng gặp cô thì đáng lý phải nhớ rõ mới đúng. Anh sống lâu như vậy, gặp quá nhiều người, có khi cũng lười nhớ khuôn mặt người khác. Nhưng cái anh cảm thấy quen thuộc không phải là vẻ ngoài của cô mà là hành vi cử chỉ. Cô có mùi hương quen thuộc, không phải bên ngoài, mà là một loại cảm giác anh không thể nói rõ ràng.
Đặc biệt khi cô yên lặng, không tỏ ra chanh chua, khi anh lắng nghe cô làm việc, nhìn cô đi lại thì loại cảm giác quen thuộc ấy lại càng sâu sắc…
Có lẽ, anh thật sự từng gặp cô, chỉ có điều không phải ở kiếp này mà là kiếp trước của cô, trước khi cô chuyển thế.
Bề ngoài con người sẽ thay đổi nhưng linh hồn và bản chất thì không.
Anh cố gắng nhớ lại, nhưng dù có cố thế nào cũng không thể nhớ được từng có ai giống như cô, cho anh cảm giác yên tĩnh, an bình lại thoải mái quen thuộc này. . .
***
p.s: Đương nhiên phải quen rồi, anh lừa tình con gái nhà người ta mà :v