Mùa hạ. Ánh mặt trời lóng lánh trong nước. Trên mặt sông sóng gợn lăn tăn, thỉnh thoảng có thuỷ điểu bay vút qua sông. Quá trưa, Tử Kinh ở trên bờ sông vớt giỏ trúc bắt cá thì nghe được tiếng trẻ con gọi.
“Tử Kinh! Tử Kinh!”
Cô đứng dậy quay đầu nhìn, thấy một người đàn ông cao lớn đánh xe lừa đi tới. Trên xe lừa ngoại trừ hắn còn hai đứa bé trai tíu tit vẫy tay với cô.
Xe còn chưa tới thì hai đứa bé đã vội vàng nhảy xuống.
“A La, Ngõa Lạt! “Cô nở nụ cười, ôm hai đứa, cười nói: “Mấy tháng không gặp hai đứa nhoáng cái đã lớn thế này rồi!”
“Bởi vì bọn đệ ăn rất nhiều cơm mà.” Hai đứa bé vui vẻ nhào vào trong lòng cô, đồng thanh nói.
Cô còn chưa mở miệng đứa nhỏ hơn đã vội vã nói: “Tử Kinh, Tử Kinh, bọn đệ có thể xuống sông không? Bọn đệ có thể xuống nước nghịch không?”
Đứa lớn cướp lời, nói: “Cha nói phải hỏi tỷ, tỷ đồng ý mới được.”
Cô mỉm cười gật đầu, “Ừ, có thể. Mùa mưa đã qua nhưng vẫn phải cẩn thận đó, đừng cách bờ quá xa.”
“Thật tốt quá!” Hai đứa bé hoan hô một tiếng, lập tức bỏ quên cô, cởi quần áo nhảy xuống nước. Tùm hai tiếng, mặt nước tóe lên rất nhiều bọt nước.
Mặc dù còn nhỏ nhưng khả năng lặn rất tốt, chốc chốc lại ngoi lên như hai con cá ở trong sông chơi đùa.
Nhìn hai đứa vui vẻ cũng khiến người ta cũng muốn cười theo.
Xe lừa lúc này mới đi đến bờ sông, người đàn ông đánh xe dừng xe lại, giơ tay lên xòe ra trước mặt cô, cười xán lạn: “Ái chà! Đã lâu không gặp! “
“Ca Nỗ đại ca, đã lâu không gặp.” Cô cười, lên tiếng chào hỏi hắn.
“Xin lỗi, đáng lẽ ta nên trực tiếp đưa mang thứ đó đến nhà muội nhưng hai thằng nhóc này kiên quyết muốn tới bờ sông nghịch nước.
“Không sao.” Cô đưa tay che ánh mặt trời, ngửa đầu nhìn người đàn ông cao lớn này, mỉm cười: “Vất vả cho huynh quá.”
Ca Nỗ là thợ mỏ từ phía tây tới. Tộc bọn họ xưa nay luôn đào thạch anh cho thầy cúng pháp sư. Thạch anh đào lên phải qua tộc của Ca Nỗ gia công mới có thể đưa tới chỗ cô. Bình thường đều là mấy tháng tới một lần, nhưng bởi vì chiến tranh nên số lượng thạch anh tiêu hao tăng nhiều nên Ca Nỗ mới phải tới hàng tháng.
“Đừng khách sáo.” Hắn cười hào sảng, đưa tay xoa đầu cô: “Muội đừng suy nghĩ quá nhiều, nghĩ quá nhiều sẽ có tóc bạc đấy.”
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười. Chỉ có hắn còn có thể coi cô như cô bé mười tuổi.
Hắn cười nói: “Nào lên đi, ta đưa muội về. Hai thằng nhóc kia cứ để chúng nó nghịch thêm lát nữa.”
Tử Kinh cầm lấy sọt cá, dưới sự giúp đỡ của hắn nhảy lên xe, vừa lên vừa nhìn quanh, hỏi: “Chị dâu đâu? Sao không thấy tỷ ấy?”
“Nàng ấy sắp sinh nên ta để nàng ấy ở nhà.” Ca Nỗ nhìn cô, cười nói: “Nàng ấy cũng rất muốn đến, nhưng ta sợ nàng ấy sinh trên đường. Không dễ gì mới thuyết phục được nàng ấy ở lại.”
“Tỷ ấy có khỏe không?”
“Cũng được, một ngày ăn được mấy bát cơm cơ.” Hắn cười ha hả: “Lúc mang thai hai đứa kia cũng vậy, ăn rất nhiều.”
“Ăn nhiều là tốt.” Cô cười nói: “Nếu chị dâu không ăn được, người đầu tiên sẽ lo lắng là huynh đấy.”
“Cũng phải, ha ha ha ha!”
Ca Nỗ cười ha ha, hắn đánh xe lừa, chỉ chốc lát sau đã vào thôn, dừng lại trước nhà cô. Hắn nhảy xuống xe, vác bao tải nặng trịch trên xe xuống, đi lên tầng. Cô cũng theo hắn đi lên, trong khi hắn sắp xếp lại thạch anh thì cô vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn. Ca Nỗ đại ca và người nhà của hắn sẽ ở lại chỗ cô qua đêm. Người gia tộc bọn họ không phải pháp sư, cũng không phải thầy cúng. Mặc dù biết cô là người giữ cửa, bọn họ lại không hề sợ hãi.
Ca Nỗ giúp cô mang củi lên tầng, vừa nói chuyện phiếm cùng cô vừa nấu nước nóng cho hai đứa bé.
Hoàng hôn thì hai đứa bé chạy trở về.
Bọn họ cùng cô ăn cơm, cùng tán chuyện, nói đùa.
Trong căn nhà tràn ngập tiếng cười hiếm hoi.
Tối muộn, sao sáng giăng đầy trời. Cô đắp chăn cho hai đứa bé, bọn chúng ngủ say nét mặt vẫn tươi cười. Cô bỗng nhớ tới Dạ Ảnh trong núi.
Hắn vẫn luôn như cái bóng, nhát gan, sợ sệt, trốn ở chỗ tối.
Mỗi ngày qua đi, hắn dần mở lòng với cô, từ từ học cách tin tưởng cô.
Có khi hắn lại đột nhiên ngẩn người.
Cô biết hắn đang nhớ lại chuyện trước kia, nhưng lại không muốn nói cho cô. Hắn không nhắc tới những chuyện không vui, hắn chỉ học lại những thứ đã lãng quên.
Ví dụ như chải đầu, làm chín thịt mới ăn, ví dụ như… Mỉm cười…
“Huynh đang làm gì vậy?” Có một ngày, cô thấy hắn lại ngồi bên mép nước, nhìn bóng mình trong nước thì không kìm được lo lắng, tiến tới hỏi thăm.
Hắn ngẩng đầu lên, có chút xấu hổ nói: “Ta đang… Tập mỉm cười…”
Cô suýt bật cười, sau đó mới phát hiện hắn nói nghiêm túc.
Hắn đang luyện tập mỉm cười, bởi vì hắn không nhớ cách mỉm cười.
“Ta cười thật kỳ quái…” Hắn bối rối nói, lại cúi đầu xuống, nhìn mặt nước, toét miệng, cử động cơ trên mặt.
Cười đối với người bình thường mà nói là chuyện vô cùng tự nhiên, nhưng trước đây ngay cả cười hắn cũng không dám, sợ người xung quanh tức giận.
Cho nên hắn mới muốn tập mỉm cười.
Hắn lo mình cười không tốt, sợ mọi người sẽ không thích hắn.
Ca Nỗ đại ca thì chưa bao giờ gặp phải loại vấn đề này.
Nhìn người đàn ông nằm trên chiếu, tay chân giang hình chữ đại, ngáy o o, cô mỉm cười bước qua chân Ca Nỗ rời khỏi phòng, vào phòng bếp.
Từ sau khi phát hiện cô thật sự vui vẻ khi nhận được quả mơ, mỗi lần lên núi Dạ Ảnh sẽ luôn hái một đống. Cô không dễ gì mới thuyết phục được hắn như vậy là đủ rồi.
Nhưng khi đó số mơ cô nhận được đã đầy mấy cái giỏ trúc. Sợ người trong thôn phát hiện, cô không dám tặng cho người khác, chỉ có thể giữ lại ăn. Thời gian trước cô đã ngâm số mơ hắn tặng.
Tử Kinh lấy từ hũ ra một quả mơ đặt vào chén, rót nước ấm, sau đó bưng chén trà mơ về vào phòng mình.
Nếu như có thể, cô rất muốn giới thiệu Ca Nỗ với Dạ Ảnh. Ca Nỗ biết niềm vui của cuộc sống, biết cách cười to. Huynh ấy nhất định biết cách dạy Dạ Ảnh cười.
Nhưng cô không dám, Ca Nỗ là người, Dạ Ảnh là yêu quái.
Cô không thể mạo hiểm để bọn họ gặp nhau. Thành kiến giữa người và yêu quái quá sâu quá nặng, thậm chí cô cho rằng những vết thương cũ trên người Dạ Ảnh là do con người tạo thành.
‘Đó là ta.’
Hắn nói khẽ.
‘Ta không phải rác rưởi.’
Nhớ tới nét mặt của hắn, tim cô thắt lại.
Cô không thể mạo hiểm để cho hắn bị thương lần nữa, hắn là bạn của cô.
Cô đã từng thấy người trong thôn đối phó yêu quái thế nào, cô không hy vọng hắn đã bị đối xử giống như vậy
Hắn không phải rác rưởi, hắn là bạn của cô.
Ngồi ở cạnh cửa sổ, Tử Kinh nâng chén trà nghi ngút hơi nóng, từ từ uống. Hương vị Này có chút chua, có chút ngọt, nhưng rất ấm, có mùi thơm mùa xuân. Cô nên mang một hũ lên núi, dạy hắn pha trà mơ. Hắn có thể chôn hũ mai ngâm xuống đất, muốn ăn thì đào lên.
Nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, cô mỉm cười.
Cô nghĩ, hắn nhất định sẽ rất vui.
Cô gần như có thể trông thấy vẻ vui sướng của hắn khi nhận được mơ ngâm.
Mỗi lần cô đưa đồ cho hắn thì hắn đều giống như nhận được bảo bối vô cùng quý báu. Giống như cô cho hắn không chỉ là đôi bao tay cũ, một chiếc lược gỗ, một cái bao da nho nhỏ, một cái dây buộc tóc… Giống như cô cho hắn không phải những vật dụng hàng ngày bình thường mà là bảo bối khảm vàng bạc châu báu kỳ lạ quý hiếm.
Hắn luôn quý trọng nhận đồ cô cho hắn, hắn sẽ luôn có vẻ mặt như nhận được bảo vật.
Điều này khiến cô muốn cho hắn càng nhiều, bất kể là một nắm cơm hay là một đôi đũa trúc đơn giản.
Cô chậm rãi uống tiếp một ngụm mơ ngâm chua ngọt.
Cô thật sự chờ mong vẻ mặt hắn khi ăn viên mơ ngâm đầu tiên.
***
Mặt hắn nhăn tịt lại. Phát hiện chén hết sạch, cô sửng sốt, giật mình nói. “Trời ạ, huynh cho vào miệng hết sao?”
Cô nên nhịn nhưng vẻ mặt không biết nên nhổ ra hay nuốt vào của hắn thật sự quá buồn cười. Cô không nhịn được bật cười, vội vàng cầm chén đưa đến trước mặt hắn, nói: “Quá chua, mau nhổ ra.”
Hắn không muốn, đây là đồ ăn cô cho.
Hắn Nhìn cô chằm chằm, mặc dù chua đến mức sắp chảy nước mắt, hắn vẫn kiên quyết nuốt đống mơ ngâm chua muốn chết kia xuống.
“Đồ ngốc.” Cô cười ngất, nhanh chóng cầm ống trúc cho hắn, “Mau uống nước đi.”
Hắn cầm lấy ống trúc tu ừng ực.
Uống lấy uống để mấy ngụm nước, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong miệng luôn tràn đầy vị chua khiến nước miếng không ngừng chảy ra.
“Quá chua.” Hắn chớp mắt, nhìn cô gái đang cười không ngừng kia, nói.
“Xin lỗi.” Tử Kinh lau nước mắt ở khóe mắt. “Nhưng ta thật sự không ngờ huynh sẽ dốc cả chén mơ ngâm vào miệng, ta nghĩ huynh sẽ ăn thử một quả trước cơ.”
“Cái này chua quá.” Hắn lẩm bẩm oán trách.
“Ta biết, rất xin lỗi. ” Cô vừa nói xin lỗi vừa cười, cầm một nắm cơm cho hắn. “Mơ ngâm không thể ăn trực tiếp, phải pha nước ấm hoặc ăn với cơm. Nó giúp giảm vị dầu mỡ, rất ngon đấy.”
Hắn nhận lấy cơm nắm, nhìn cô đầy nghi ngờ.
“Thật đó, huynh ăn cơm trước, ta pha trà cho huynh uống.” Cô vừa nói vừa cầm khăn vải xách bình đun nước lên, rót chút nước ấm vào trong cốc.
Hắn cắn cơm nắm thịt một miếng, tay kia không quên đặt thịt nướng trên mặt đá đốt nóng theo cách lúc trước cô dạy hắn, vừa nghiêng đầu nhìn cô lắc nước ấm trong cốc. Quả mai lắc lắc trong nước, hơi nóng bốc lên tỏa ra mùi thơm chua ngọt nhàn nhạt.
Cơm nắm trong tay thoáng cái đã bị hắn ăn hết. Cô pha trà thì hắn đã nhét nốt thịt trên đá vào trong miệng.
“Nào, uống một ngụm thử xem.”
Có kinh nghiệm lần trước, lúc này đây hắn cẩn thận khẽ nhấp một ngụm.
Hương vị Chua ngọt vào miệng nhưng không phải loại chua khiến da đầu tê dại mà là vị chua nhẹ mang theo chút thanh ngọt.
Vị chua ngọt này khiến người ta thèm ăn.
Hắn có chút kinh ngạc nhìn cái cốc trong tay. Quả mơ vẫn nhấp nhô trong nước.
“Thế nào?” Cô chờ mong hỏi: “Ngon đúng không?”
Hắn gật gật đầu, “Ừ, rất ngon.”
Cô mỉm cười ngọt ngào, “Chờ sau khi uống xong, quả mơ có thể lấy ra ăn, sẽ không chua nữa. Nếu Ngươi muốn uống chua một chút thì thả hai quả, nếu muốn uống nhạt thì thả một quả như thế này là được.” Tử Kinh cũng rót một chén cho mình, “Lúc bình thường chỉ cần chôn hũ xuống đất là được, có thể giữ rất lâu đó.”
Thật sự sẽ không chua sao?
Uống xong ly nước, hắn đưa tay chọc chọc quả mai nhăn nheo sau đó đưa tay lên liếm, kinh ngạc nhìn cô.
“Thật sự không chua.” Hắn nhìn cô nói.
Cô bật cười.
Hắn lấy quả mai từ trong chén ra cho vào miệng. Thịt quả mềm nhũn, lưu lại vị chua ngọt, ăn rất ngon.
Tử Kinh lấy một ít mơ từ trong hũ ra cốc, đồng thời giải thích cho hắn: “Giờ huynh bôi chút nước mơ lên thịt nướng thử xem.”
Hắn ngoan ngoãn nghe theo. Khi hắn cho thịt nướng dính nước mơ vào trong miệng nhai hai cái thì không khỏi trợn tròn mắt, kinh ngạc.
“Ngon quá!” Hắn nhìn cô tán thưởng, vui vẻ nói: “Thật lợi hại! Ăn rất ngon! Ta thích! ” Vẻ mặt khoa trương của hắn làm cô cười không ngừng. Cô biết hắn thật sự rất thích. Gần đây hắn dần dần đã dám thể hiện sự yêu ghét của hắn ở trước mặt cô, cũng không sợ hãi nhát gan như trước nữa.
“Ta cũng thích. ” Cô cười nói.
Nghe cô nói như vậy hắn càng vui vẻ hơn, liên tiếp hỏi: “Có thật không? Có thật không?”
“Thật, ta thích ăn kèm như thế này nhất.”
Hắn toét miệng, nhe răng cười, liên tục gắp vài miếng thịt nướng vào trong bát cô.
“Vậy nàng ăn nhiều một chút!”
“Ta không ăn hết nhiều như vậy, huynh ăn đi, ta no rồi.”
Cô cười tủm tỉm đưa cả bát cho hắn.
“Nàng chắc chứ?” Hắn nhìn bát ngập thịt lại nhìn cô, muốn ăn nhưng lại sợ cô sẽ đói.
“Chắc chắn.” Hắn có lòng như vậy cô rất vui. Cô cười nhìn hắn nói: “Ta no lắm rồi huynh ăn đi. Để nguội sẽ không ngon nữa. Ta sẽ giúp huynh pha trà mơ.”
Nghe vậy hắn lúc này mới nhận lấy chén thịt kia, vui vẻ bắt đầu ăn.