- Đạt khách ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, Hoàng Tri Quý tới Đại Kỳ Mông, tuy nhiên ta cũng không gặp hắn, chỉ sai người đuổi hắn rời đi. Hoàng gia mưu phản, muốn dụ dộ Quỷ Phương chúng ta, ta đương nhiên sẽ không đáp ứng.
Sở Hoan nhẹ giọng hỏi:
- Quỷ Chủ Phương vừa nói qua, nếu như tin tức ngài bị bắt vào đại lao lan truyền ra ngoài, tộc nhân của ngài biết rõ sẽ gây ra biến cố?
Hách Khê Cốc gật đầu nói:
- Đạt khách, thực không dám giấu diếm, tuy rằng người Quỷ Phương chúng ta chuyển tới Đại Kỳ Mông, nhưng từ trước tới giờ người Trung Nguyên đều coi chúng ta là dị loại, chỉ cần tộc nhân rời núi sẽ phải chịu sự khi nhục của người Trung Nguyên. Chúng ta lấy đại cục làm trọng, thầm nghĩ sinh sống thực tốt, không muốn xảy ra xung đột với họ, nhưng trong tộc cuối cùng lại vẫn có một số tộc nhân ghi hận trong lòng.
Sở Hoan hơi gật đầu, cũng có thể thông cảm.
Lúc ở Thực Vi Thiên, Sở Hoan tận mắt nhìn thấy, người Tần thành kiến cực nặng với người Quỷ Phương, đùa giỡn làm nhục. Người Quỷ Phương này cũng là cha sinh mẹ dưỡng, thân thể máu thịt, có thất tình lục dục, trước giờ bị người Trung Nguyên kỳ thị vũ nhục, có người oán hận trong lòng cũng là chuyện hợp lý.
- Động chủ mười sáu động, chí ít có một nửa vẫn còn phẫn nộ trong lòng đối với sự khi nhục của người Trung Nguyên.
Hách Khê Cốc khẽ thở dài:
- Cũng may lão hán còn có thể chấn nhiếp bọn họ, bọn họ cũng sẽ không cãi lời lão hán, có mặt lão hán, cũng có thể bình an vô sự, nhưng nếu bọn họ biết rõ ngay cả lão hán cũng bị quan phủ bắt, chắc chắn oán hận trong lòng... !
Sở Hoan cau mày nói:
- Quỷ chủ là thủ lĩnh mười sáu động, nếu như bọn họ biết thủ lĩnh của mình bị quan phủ bắt, chỉ sợ sẽ thật sự sinh ra sự cố.
Hách Khê Cốc lo lắng nói:
- Trong động chủ mười sáu động, cũng không thiếu kẻ suy nghĩ sáng suốt, nếu như không có người lửa cháy thêm dầu, có lẽ còn có thể khống chế cục diện. Lão hán chỉ sợ Hoàng gia cũng biết tin tức, thừa dịp tới Đại Kỳ Mông lần nữa. Hoàng Tri Quý là kẻ nhanh mồm nhanh miệng, nếu như hắn hồ ngôn loạn ngữ trong núi, chỉ sợ sẽ có người mắc bẫy của hắn.
Lão đứng dậy, đi tới trước cửa nhà lao, nhìn ra bên ngoài, nhìn bó đuốc trên vách tường lối đi nhỏ, chẳng qua ánh sáng cực kỳ ảm đạm, rất yên tĩnh.
- Chờ sáng ngày mai, ta đi tìm bọn họ hỏi một câu.
Hách Cốt hơi không cam lòng, nhưng Hách Khê Cốc đã nói như vậy, gã cũng không dám vi phạm.
Sở Hoan ngồi bên tường, như có suy nghĩ. Thời gian trôi qua, không biết đã qua bao lâu, Tôn Tử Không nghiêng người dựa vào tường, như tỉnh như không. Đôi mắt Sở Hoan cũng nhắm lại, dường như đang nghỉ ngơi, chợt nghe được lối nhỏ bên ngoài nhà lao truyền tới tiếng bước chân. Đôi mày Hách Khê Cốc nhướng lên, lập tức đi tới cửa nhà lao, liền thấy bốn gã canh ngục áo đen đi tới. Hách Khê Cốc đang muốn nói chuyện, bốn người kia không nhìn bên này, lại đi tới nhà tù đối diện, có người tiến tới mở cửa, mấy tên canh ngục tiến vào bên trong, đưa hai gã phạm nhân đi ra, hai gã phạm nhân như ngủ như không, mơ mơ màng màng.
- Các vị, ta muốn gặp Chủ sự đại nhân của Hình bộ các ngài.
Hách Khê Cốc vẫy tay nói:
- Ta có việc gấp muốn tìm hắn.
Mấy tên canh ngục đều quay đầu liếc Hách Khê Cốc, lại không ai đáp lại một câu, mang theo hai gã phạm nhân rời đi.
Tiếng bước chân dần đi xa, không lâu lắm liền khôi phục yên tĩnh như chết.
Hách Khê Cốc không thể làm gì, một lần nữa ngồi xuống đống cỏ khô bên cạnh, thấy Sở Hoan dựa lưng bên cạnh, đang buồn ngủ, dường như không có tinh thần, nhịn không được nhẹ giọng hỏi:
- Đạt khách, ngài không sao chứ?
Sở Hoan mở to mắt, miễn cưỡng cười nói:
- Không sao.
Hách Khê Cốc hỏi:
- Thật là quái lạ, đã trễ như vậy, bọn họ mang theo phạm nhân đi làm gì? Chẳng lẽ muộn như vậy Hình bộ còn muốn thẩm vấn phạm nhân?
Sở Hoan quay đầu, nhẹ giọng hỏi:
- Quỷ chủ, lúc trước ta nghe người ta nói, tất cả Châu Huyện thuộc An Ấp, nếu có tử tù muốn xử tử, đều phải đưa tới phủ Thái Nguyên, không biết có chuyện này hay không?
Thế nhưng dườn như Sở Hoan lại không để cho gã có cơ hội uy phong, đến thời điểm này Sở Hoan vẫn biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, mặc dù Tôn Tử Không biết Sở Hoan chắc chắn đã có ý định, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng hơi hốt hoảng.
Sau khi Sở Hoan và Tôn Tử Không bị người đẩy lên xe, nhiệt độ bên trong ấm hơn bên ngoài không ít, cảm thấy bên trong có tiếng hít thở, biết rõ trên xe này có người, nhưng giờ phút này hai mắt bị che, cái gì cũng không thấy rõ ràng, rốt cuộc trên xe có bao nhiêu người, Sở Hoan cũng không rõ ràng lắm.
Xe cũng không lập tức rời đi, rất nhanh, Sở Hoan liền nghe được bên ngoài mơ hồ truyền đến âm thanh, âm thanh kia cách xe ngựa hơi xa, hơn nữa âm thanh không lớn, nếu là người bình thường chắc chắn không thể nghe thấy được, ngay cả Sở Hoan cũng nghe không rõ ràng lắm, hắn ngưng thần lắng nghe, liền nghe một thanh âm nói:
- Lão đại, ngài yên tâm là được, chúng ta biết xử lý thế nào, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai lầm.. !
Sở Hoan nhớ rõ ràng, thanh âm này trước kia mình vừa mới nghe qua, chính là tên đội trưởng nhà lao thẩm vấn mình trong đại lao.
Lại nghe một thanh âm khác nói:
- Trên đường vẫn nên cẩn thận một chút, những thứ chúng ta cần chú ý, ngươi rõ ràng hơn ta, nếu thật sự gây ra rủi ro, thứ ăn cơm trên cổ chúng ta có lẽ sẽ không giữ được.