Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 55: Đại đông gia

Trước Sau

break
Trong lòng đám tiểu nhị Hòa Thịnh Tuyền vô cùng phẫn nộ, nhưng mọi người cũng biết Bát Lý Đường này là trại tập trung lưu manh lớn nhất thành Thanh Liễu, đặc biệt là Bát đại kim cương gồm cả Thanh Kiểm lão Tứ ở bên trong, mỗi kẻ đều là lưu manh nổi danh thành Thanh Liễu, hơn nữa đều cực kỳ am hiểu ẩu đả đánh nhau.

Đám người kia hoành hành ngang ngược tại thành Thanh Liễu, thế nhưng quan phủ lại mắt nhắm mắt mở, không nghe không hỏi, cho nên tuy rằng các dân chúng trong thành Thanh Liễu đều cực kỳ căm hận, nhưng đều là giận mà không dám nói gì.

Lúc này Thanh Kiểm lão Tứ không kiêng nể gì mà khiêu khích, đám tiểu nhị Hòa Thịnh Đường lại không ai dám đáp lời, đám lưu manh của Bát Lý Đường kia lập tức đều cười rộ lên.

Phạm Dật Thượng nghênh ngang đi tới ghế lớn trong sân, đặt mông ngồi xuống, hỏi Lương phường chủ:

- Lúc nào hắn có thể tới? Đừng để bổn công tử quá nóng nảy. Đúng rồi, lúc nào mở hầm?

Lương phường chủ sắc mặt hơi khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói:

- Nhị công tử chờ một chút, Đại đông gia rất nhanh sẽ tới!

Gã nháy mắt với Thanh Kiểm lão tứ, Thanh Kiểm lão tứ trông thấy, đứng dậy đi qua, đi theo Lương phường chủ tới góc tường vắng vẻ, Lương phường chủ vẻ mặt đau khổ nói:

- Tứ gia, đây… đây là xảy ra chuyện gì? Bạc hiếu kính ngài, Hòa Thinh Tuyền ta không ít một phần, ngài… vì sao hôm nay ngài lại theo hắn tới đây?

Thanh Kiểm lão Tứ vuốt cái cằm tràn đầy râu thô, khẽ cười nói:

- Lão Lương, một ngựa thì một ngựa. Chuyện hôm nay, không liên quan tới ngươi, là Phạm Nhị công tử đem chúng ta trở thành bằng hữu, thỉnh cầu chúng ta ra mặt giúp hắn chuyện nhỏ mà thôi.

- Tứ gia, hôm nay là ngày Hòa Thịnh Tuyền chúng ta mở hầm, Đại đông gia tự mình tới, mấy người làm như vậy, đều ngăn cản khách ở đầu phố, không cho bọn họ tiến đến, lát nữa Đại đông gia tới, ta… ta cũng không dễ nói chuyện!

Trán Lương phường chủ đổ mồ hôi lạnh.

- Lão Lương, nói thật cho ngươi biết, nếu không phải hôm nay Hòa Thịnh Tuyền các ngươi mở hầm, chúng ta chưa tới rồi!

Thanh Kiểm lão Tứ cười không thiện ý:

- Mà thôi, chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi không cần hỏi nhiều, đợi đến lúc Đại đông gia các ngươi tới, hết thảy đều rõ ràng.

Bên này Lương phường chủ và Thanh Kiểm lão Tứ nói chuyện, trong đám người Hòa Thịnh Tuyền, lúc này Ngưu Kim cũng thấp giọng nói với Sở Hoan:

- Tên này không phải thứ gì tốt. Sở huynh đệ, ngươi nhìn thấy tên mặt xanh kia không? Hắn là Thanh Kiểm lão Tứ của Bát Lý Đường, mỗi tháng đều tới Hòa Thịnh Tuyền chúng ta một lần, nói là muốn tới động viên, trên thực tế là tới ép bạc chúng ta.

Sở Hoan thần sắc bình tĩnh, thấp giọng nói:

- Ép bạc?

- Đúng vậy!

Ngưu Kim cười khổ thấp giọng nói:

- Không nói tới ai khác, tới tới bản thân, ta ở Hòa Thịnh Tuyền gần mười năm, mỗi tháng có thể có tiền công hai lạng bạc, thế nhưng thật sự phát tới tay, cũng chỉ có… ha ha, chỉ có một lạng ba… !

Sở Hoan nhíu mày, đây chẳng khác nào thiếu đi một phần ba tiền công, thấp giọng hỏi:

- Là… tửu phường cắn xén tiền công?

Ngưu Kim thấy không ít tiểu nhị chung quanh đều đang thấp giọng nói nhỏ, cũng không ai chú ý tới mình, vì vậy dán tới bên tai Sở Hoan, thấp giọng nói:

- Mỗi tháng tửu phường phải giao bạc cho Bát Lý Đường cầu thái bình… Phường chủ nói, Hòa Thịnh Tuyền chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, từ trên xuống dười phải đồng cam cộng khổ, cho nên… Bát Lý Đường muốn thu bạc, mỗi tháng chúng ta cũng phải bỏ ra một phần, bảy tiền bạc giữ lại kia, là để phường chủ giao cho người Bát Lý Đường!

Sở Hoan nheo mắt lại.

Tửu phường Hòa Thịnh Tuyền có gần một trăm năm mươi người, nói cách khác, mỗi tháng cần cắt xén từ trên người đám tiểu nhị này một trăm lạng bạc, một năm trôi qua cũng tới một ngàn lạng, đây tuyệt đối không phải con số nhỏ.



Đúng lúc này, bên ngoài cửa lớn bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu:

- Đại đông gia đã đến!

Tất cả mọi người lập tức đều đưa mắt về phía cửa lớn, mà Lương phường chủ cùng với mấy người Viên quản sự đã vội vàng đi tới ngoài cửa, tự nhiên là muốn nghênh đón Đại đông gia Hòa Thịnh Tuyền.

Phạm Dật Thượng vốn an tọa trên ghế lớn đột nhiên trở nên mất tự nhiên, thần sắc trên mặt cổ quái, lộ ra có phần hơi bối rối. Sấu Tử lão Tam ngồi bên cạnh gã lúc này ho khan một tiếng, Phạm Dật Thượng nhìn về phía gã, chỉ thấy Sấu Tử lão Tam không đổi sắc mặt gật gật đầu, lúc này Phạm Dật Thượng mới trấn định lại, ngồi vững trên ghế, chẳng qua ở sâu trong mắt, vẫn mang theo vài phần bất an.

Đoạn thời gian này Sở Hoan thỉnh thoảng nghe được có người nhắc tới Đại đông gia, tựa hồ mỗi người đều cực kỳ tôn kính đối với Đại đông gia này, hắn thật sự muốn nhìn một chút, vị Đại đông gia này rốt cuộc là ột nhân vật thế nào.

Trong tiếng bước chân, chỉ thấy mấy người vây quanh một người tiến vào cửa lớn, trên thân người nọ mặc một bộ áo gấm màu tím thêu hoa, bên ngoài là một chiếc áo màu trắng, tím trắng giao nhau, cực kỳ chói mắt, bên dưới là một chiếc váy màu xanh nước, đầu đội mũ rộng vành, lụa đen che mặt, phong độ tư thái yểu điệu, tư thái mượt mà đẫy đà, trong khi bước đi, bước chân nhẹ nhàng lại mang theo một uy thế.

Sở Hoan nhìn thấy, hơi lắp bắp kinh hãi.

Hắn đương nhiên đã rõ ràng, nữ nhân dẫn đầu đi vào này tất nhiên là Đại đông gia Hòa Thịnh Tuyền, nhưng hắn thậ sự bất ngờ chính là, đường đường Đại đông gia nắm giữ Hòa Thịnh Tuyền, dĩ nhiên là một nữ tử.

Nhìn tư thái trang phục của nàng, thần sắc trên mặt Sở Hoan hơi ngây ngẩn, thân hình nữ tử này dĩ nhiên quen thuộc như vậy.

Đại đông gia tới sân, con mắt bên trong lụa đen nhìn đám người Phạm Dật Thượng, nâng một cánh tay ngọc lên, chỉ ra ngoài cửa:

- Lập tức cút ra ngoài, Hòa Thịnh Tuyền không chào đón các ngươi!

Giọng nói của nàng ôn nhu êm tai, nhưng giờ phút này tràn đầy lạnh lẽo, gọn gàng mà linh hoạt.

Phạm Dật Thượng khẽ giật mình, Sấu Tử lão Tam bên cạnh đã ho khan, Phạm Dật Thượng phục hồi tinh thần lại, dựng người lên, mỉm cười mà nói:

- Đại tẩu, chúng ta đều là người trong nhà, sao lại ừa thấy mặt, đã muốn đuổi tiểu thúc (em chồng) ta ra khỏi cửa? Điều này lan truyền ra ngoài, đều sẽ nói tỷ không dung người!

Đại đông gia lạnh giọng quát:

- Im ngay, ai là đại tẩu của ngươi? Phạm Dật Thượng, mang theo đám lưu manh này, cút khỏi tửu phường của ta!

Thanh Kiểm lão Tứ bỗng nhiên biến sắc, trầm giọng nói:

- Đại đông gia, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung. Chúng ta tuân quy củ nói đạo nghĩa, tới miệng ngài lại thành lưu manh... Ngài dầu gì cũng là người có thân phận, ngôn từ như vậy, không nên đi ra từ miệng ngài chứ?

Tuy Đại đông gia mảnh mai như liễu, nhưng khí thế lại rất mạnh, cười lạnh nói:

- Tuân quy củ nói đạo nghĩa? Vậy ta hỏi ngươi, Hòa Thịnh Tuyền chúng ta buôn bán, vì sao các ngươi ngăn khách thương lại không cho bọn họ tới? Các ngươi dựa vào cái gì một đám người tiến vào trong tửu phường của ta? Đây là tự tiện xông vào nhà dân, ngươi có hiểu rõ? Ngươi như vậy, còn dám tự xưng tuân quy củ?

Nàng liên tục bước nhẹ nhàng, đi đến giữa sân, lạnh lùng nói:

- Ta biết rõ Bát Lý Đường các ngươi ức hiếp quê nhà hoành hành ngang ngược, thế nhưng ở Hòa Thịnh Tuyền của ta, không cho phép các ngươi làm ẩu.

Lương phường chủ thấp giọng khuyên nhủ bên người Đại đông gia:

- Đại đông gia, ngài đừng để ý, nói chuyện cẩn thận... !

- Không có chuyện để nói chuyện với bọn họ!

Đại đông gia lạnh nhạt nói:

- Ta đã cho người đi nha môn, nha môn sẽ phái người tới rất nhanh... Nếu các ngươi thức thời, nhanh chóng rời đi!

Thanh Kiểm lão Tứ cười rộ lên ha ha, lập tức hung dữ nói:

- Không nên lấy nha môn tới hù dọa chúng ta, ông đây một không phóng hỏa hai không giết người, cho dù sai dịch nha môn tới, ông cũng không sợ.

Gã chỉ vào Phạm Dật Thương nói:

- Phạm Nhị công tử là bằng hữu của chúng ta, nghe nói Phạm Nhị công tử bị người khi dễ, gặp bất công, với tư cách bằng hữu, hôm nay người Bát Lý Đường chúng tới trợ uy cho Phạm Nhị công tử.

Gã nhìn về phía Phạm Dật Thượng, cười lạnh nói:

- Nhị công tử, ngài nói đúng không?

Phạm Dật Thượng vội vàng gật đầu nói:

- Không sao... bọn họ... bọn họ đều là bằng hữu của ta!

- Quả nhiên là hồ bằng cẩu hữu.

Đại đông gia cười lạnh nói:

- Phạm Dật Thượng, ngươi tìm một đám người như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?

Tựa hồ Phạm Dật Thượng có mấy phần e ngại đối với Đại đông gia, nhưng nhìn xem một đám người Bát Lý ĐƯờng phía sau mình, vẫn có dũng khí, nâng cao cổ nói:

- Cũng không làm gì, chỉ là tới cầm lại đồ Phạm gia chúng ta nên có!

- Đồ nên có?

Đại đông gia giơ tay lên, chỉ xung quanh nói:

- Tự ngươi nhìn một cái, một hòn gạch một viên ngói ở đây, có thứ nào là của Phạm gia ngươi? Đồ ngươi muốn lấy về Phạm gia các ngươi, cầm chỗ nào?

- Đại tẩu, không nên tuyệt tình như thế.

Phạm Dật Thượng cười lạnh nói:

- Tửu phường Hòa Thịnh Tuyền này là của Tô Lâm Lang tỷ, một hòn gạch một viên ngói đều là của Tô Lâm Lang tỷ, nhưng tỷ chớ quên, Tô Lâm Lang tỷ... lại là của Phạm gia ta, đồ của tỷ, vốn là của Phạm gia ta!

...

Sở Hoan trong đám người sớm đã nhận ra Đại đông gia là Tô Lâm Lang, kỳ thật đến bây giờ hắn cũng không biết nữ tử hắn đã từng chung hoạn nạn gọi là Tô Lâm Lang, nhưng từ câu đầu tiên Tô Lâm Lang mở miệng nói ra, Sở Hoan cũng đã xác định thân phận của nàng.

Thần sắc hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại giật mình khác thường.

Hắn căn bản không thể tưởng được, nữ tử từng chung hoạn nạn với mình kia, dĩ nhiên lại là Đại đông gia Hòa Thịnh Tuyền. Hắn chỉ cảm thấy vận mệnh thật sự rất ly kỳ, hắn vốn đã hạ quyết tâm sẽ không gặp lại Tô Lâm Lang, cho nên ban đầu lúc hai người phân biệt dưới cây hòe, hắn đi cực kỳ quả quyết.

Hắn vốn tưởng rằng cuộc đời này không còn cơ hội nhìn thấy Tô Lâm Lang, thế nhưng mà Thần Vận Mệnh vẫn vui đùa hắn, để quỹ tích vận mệnh của bọn họ lại cùng xuất hiện một chỗ lanafn ữa, hơn nữa Sở Hoan còn trở thành tiểu nhị một tửu phường của Tô Lâm Lang trên danh nghĩa.

Giai nhân vẫn là giai nhân kia, Sở hoan hết sức quen thuộc, nhưng lại cảm thấy không quen thuộc, quen thuộc chính là tư thái và giọng nói của nữ tử này, không quen thuộc lại là tính tình của nữ tử này.

Lúc hắn mới gặp gỡ Tô Lâm Lang ở trên thuyền, nữ tử này bình tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, có một loại khí chất nghiêm nghị không thể xâm phạm. Từ đó về sau, hai người sống chung trong núi rừng mấy ngày, Sở Hoan cũng cảm thấy nữ tử này trên thực tế cực kỳ nhu nhược, cần phải có người ở bên bảo hộ. Thế nhưng mà hôm nay nhìn thấy, Tô Lâm Lang lại quả cảm dũng cảm quả quyết dứt khoát, rất có phong phạm người phụ nữ mạnh mẽ.

Mấy câu kia của Phạm Dật Thượng, lại khiến Sở Hoan cực kỳ nghi hoặc, nghe ý tứ trong lời Phạm Dật Thượng nói, tựa hồ Tô Lâm Lang rất quen thuộc với phạm gia hắn, hơn nữa lại quen hệ mật thiết, trong nhất thời lại không rõ, Tô Lâm Lang rốt cuộc là liên quan gì tới Phạm gia?

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc