Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 236: Ân chủ Di Lặc

Trước Sau

break
Sở Hoan mơ hồ nghe được phía trước truyền tới tiếng cười phóng đãng, tinh thần lại rơi vào căng thẳng, đường đá phía trước có một góc hình cung, Sở Hoan cẩn thận lần qua, dán vào vách tường, ngừng thở, hơi thăm dò qua, chỉ thấy phía trước hơi tối mờ, nhưng lại có thể nhìn thấy một mảnh màu hồng, ở cuối đường đá, cũng không phải cửa đá, mà là một màn phấn hồng, nơi đó thắp đèn dầu, ngọn đèn dầu xuyen qua màn phấn hồng, trong đường đá bị chiếu tới đỏ bừng, mang theo vài phần khí tức mời ám.

Tiếng cười phóng đãng kia, truyền tới từ sau màn che, chỉ là Sở Hoan lại thấy rõ ràng, bên ngoài tấm màn, không ngờ có một người áo đen thân hình cao lớn đang đứng, trên mặt đeo mặt nạ, mặt nạ hơi dữ tợn, chỉ lộ ra đôi mắt.

Sở Hoan chỉ vội vàng thoáng nhín, liền lùi về, trong lòng biết phía sau màn kia, tất nhiên là vị ân chủ ở bên trong, người đeo mặt nạ áo đen bên ngoài này, chắc chắn là hộ vệ vị ân chủ kia lưu ở bên ngoài.

Muốn tới gần tấm màn, nhất định phải giải quyết người đeo mặt nạ kia, lúc này Sở Hoan căn bản không rõ ràng lắm võ công người đeo mặt nạ kia rốt cuộc thế nào, chỉ là nếu có thể lưu thủ bên ngoài, vậy công phu hiển nhiên không quá yếu.

Quan trọng hơn là, hiện giờ mình rất khó tới gần, mình chỉ cần hơi vươn người ra, người nọ tất có thể phát hiện, từ đó kinh động mọi người bên trong.

Sở Hoan không biết tình hình sau tấm màn hồng rốt cuộc thến ào, tuy rằng lá gan hắn rất lớn, nhưng cũng không phải hạng người lỗ mãng, trước khi chưa rõ ràng thực lực và chi tiết đối phương, tự nhiên không thể tùy tiện tiến lên.

Tựa vào vách tường, Sở Hoan trầm ngâm một lát, tiếng cười phóng đãng phía sau lại vang lên, hơn nữa mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tai hồng, có thể tưởng tượng, phía sau tấm màn hồng, chắc chắn là cảnh xuân cung họa quyển hoạt sắc sinh hương.

Lúc này trong lòng Sở Hoan mơ hồ có dự cảm xấu, lại lo lắng cho Tố Nương. Hắn ngừng thở, biết không thể chờ lâu ở nơi này, hơi trầm ngâm cuối cùng lấy một gói to ở trong ngực, lấy một miếng vàng lá từ bên trong ra, dùng tay vứt ra ngoài.

Miếng vàng lá kia tuy không lớn, nhưng cũng có chút cân lượng, rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh trong trẻo, âm thanh cũng không lớn, nhưng cũng đã hấp dẫn sự chú ý của người đeo mặt nạ canh giữ ngoài màn.

Tiếng rên rỉ phía sau màn, cho dù định lực người đeo mặt nạ có tốt, ít nhiều cũng chịu một chút ảnh hưởng, mới rồi Sở Hoan thoáng nhìn qua, gã cũng không phát hiện, nhưng tính cảnh giác của gã dù sao rất cao, tiếng vàng lá chạm mặt đất truyền vào trong tai, gã lập tức cảnh giác, nắm chặt hai đấm, ánh mắt nhìn tới đây, lập tức liền thấy được mảnh vàng lá ở góc kia.

Vàng lá dưới ngọn đèn dầu, lóe ra ánh sáng màu vàng, vô cùng bắt mắt.

Đồng tử người đeo mặt nạ lập tức tràn đầy cảnh giới, gã nắm chặt hai đấm, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, cũng không lập tức hành động, màn hìn hồi lâu, bên kia cũng không khác thường, chỉ là vàng lá trên mặt đất lóe ra ánh sáng, lúc này mới nhẹ nhàng bước chân, cẩn thận từng bước đi về phía vàng lá.

Gã bước chân rất nhẹ, giống như linh miêu, tuy rằng không phát hiện khác thường, nhưng hai tròng mắt vẫn tràn đầy vẻ đề phòng.

Gã không biết có phải chủ nhân nhà mình vừa rồi không cẩn thận bỏ lại vàng lá hay không, dù sao trên người chủ nhân nhà mình chưa bao giờ thiếu đồ chơi như vậy.

Lúc gã bước đi, cũng ngừng thở, tuy rằng phía sau vẫn truyền đến tiếng cười phóng đãng, nhưng tinh thần gã đã hoàn toàn toàn tập trung, ngưng thần lắng nghe, chỉ cần gốc kia có bất luận tiếng động gì, gã đều có thể nhạy bén cảm thấy được.

Tới gần vàng lá, khoảng cảnh chỉ hai bước, gã dừng bước chân, bỗng nhiên thấp giọng nói:

- Xuất hiện đi, ta đã nhìn thấy ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?

Sở Hoan nghe người đeo mặt nạ nói như vậy, lại không hề phản ứng, thân thể vẫn dán vào vách tường như cũ, hô hấp hoàn toàn ngừng lại.

Hắn luyện tập ‘Long Tượng Kinh’ đã đột phá đạo thứ nhất Chiếu Luân Đạo, lợi ích Chiếu Luân Đạo mang đến cho hắn, đó là có thể ngừng thở thời gian dài, thậm chí tiến vào trạng thái chết giả.

Chớ nói tạm thời, cho dù thời gian có dài, hắn vẫn có thể thoải mái mà qua.

Người đeo mặt nạ miệng nói đã nhìn thấy mình, Sở Hoan biết chẳng qua là nói thử, nếu là người không có kinh nghiệm, chỉ sợ thật sự bị đối phương lừa gạt, Sở Hoan sao có thể bị gã lừa.

Thính lực người đeo mặt nạ cũng không kém, đứng cách vàng lá hai bước, hai tay nắm chặt, hai mắt hơi đóng, cẩn thận nghe. Gã vô cùng tự tin, nếu bên cạnh góc có người ẩn thân, như vậy đối phương hô hấp mình nhất định có thể phát hiện. Gã cũng suy xét nếu thực sự có người, rất có thể sẽ ngừng thở, cho nên gã cố ý bất động, chính là đợi đối phương hô hấp.

Trong mắt gã, nếu thất sự có người giấu ở đó ngừng thở, thời gian cũng sẽ không lâu lắm, chỉ cần mình chờ một lát, đối phương rất nhanh có thể lộ ra sơ hở.

Một lúc lâu sau, vẫn không cảm giác được khác thường, lúc này người đeo mặt nạ mới phun ra một hơi, tiến lên, ngồi xổm xuống, giơ tay vươn qua miếng vàng lá.

Sở Hoan nào có thể bỏ qua cơ hội này, hắn biết một kích này của mình nhất định phải toàn lực ứng phó, tuyệt đối không để cho đối phương có bất luận cơ hội thở dốc nào, một kích không thể chế địch, tám chín phần mười sẽ kinh động người khác.

Lúc người đeo mặt nạ ngồi xổm xuống, thân thể hắn đã nhào qua giống như báo săn, đôi mắt nhìn chuẩn cổ họng người đeo mặt nạ, dao găm trong tay nhắm thẳng yết hầu người đeo mặt nạ kéo qua.

Trong nháy mắt Sở Hoan nhào tới, người đeo mặt nạ đã biết chuyện lớn không ồm, thân thể của gã ngồi xổm xuống, đã không thể lui về phía sau, lúc mành chỉ treo chuông, tuy rằng giật mình, nhưng không bối rối, một quyền đánh tới bóng dáng nhào qua.

Lực đạo một quyền này của gã cực kỳ hùng hậu, Sở Hoan cũng không né tránh, hắn tay phải càm dao găm, tay trái cũng nắm lại, đón lấy nắm đấm người đeo mặt nạ đánh tới.

Ánh lửa chợt lóe, hai cáo bóng từ phấn đến hợp, dính cùng một chỗ trên vách tường.

Nhưng rất nhanh, hai cái bóng liền tách ra, một cái bóng đứng thẳng bất động, mà một cái bóng khác trên vách tường lại quỳ trên mặt đất, sau yên lặng ngắn ngủn, cái bóng quỳ trên mặt đất đã nâng tay che cổ họng mình, lập tức ngã xuống đất.

Sở Hoan ra tay như điện, dốc một kích toàn lực, tay phải của hắn ra tay sớm hơn tay trái, khi hai nắm tay chưa chạm nhau, dao găm trong tay Sở Hoan đã đâm xuyên qua cổ họng người đeo mặt nạ, trong nháy mắt rút dao găm ra, thân thể chếch đi.

Người đeo mặt nạ căn bản không thể tưởng được người tới ra tay không ngờ quyết đoán nhanh chóng như vậy, cổ họng gã đau đớn một hồi, lúc dao găm rút ra, một vệt máu loãng phun ra từ vết đao trên cổ, gã muốn kêu ra tiếng, nhưng một âm thanh cũng không thể phát ra ngoài, chỉ có thể ôm cổ họng ngã quỵ về phía trước, thân thể co giật hai cái, liền bất động.

Sở Hoan nhẹ nhàng thở phì phò, lần này nhìn qua đơn giản, nhưng ngay từ đầu giằng co đến đánh chết người đeo mặt nạ, cũng đã tiêu hao tinh lực và thể lực không nhỏ của Sở Hoan.

Sở Hoan nhìn người đeo mặt nạ tắt thở, lúc này mới nhào qua, tháo mặt nạ xuống, là một khuôn mặt xa lạ. Đeo mặt nạ lên mặt mình, lúc này Sở Hoan mới dùng thân thể người đeo mặt nạ lau sạch vết máu trên dao găm, đúng dậy nhẹ nhàng bước tới tấm màn kia.

Bên trong hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài, vẫn là tiếng rên rỉ không ngừng.

Sở Hoan tới gần, hơi ló đầu ra, giơ tay kéo ra một khe hở trên màn, ngưng thần nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy phía sau tấm màn hồng, là một thạch thất vô cùng rộng mở, không ngờ bên trong bố trí xa hoa, ở giữa bày một chiếc bàn lớn, bên trên là hoa quả rượu chén cái gì cần đều có, cách bàn không xa, đặt một chiếc giường mềm.

Trên giường mềm, chỉ thấy một người nằm nghiêng trên giường, nửa người trên tựa trên thân thể mềm nhũn của một ni cô, không ngờ người này cũng mang mặt nạ, chẳng qua mặt nạ kia là một gương mặt tràn đầy tươi cười, Sở Hoan nhìn thấy mặt nạ kia, cái thứ nhất nghĩ tới là Phật Di Lặc.

Mặt nạ Phật Di Lặc nhìn qua vô cùng hiền lạnh, người nọ mặt áo mềm thuần trắng, trong tay cầm chén rượu, đang nhìn một ni cô bên cạnh, mà cạnh gã, có một ni cô khác đặt hai chân gã lên người mình, nhẹ nhàng mát xa chân cho gã.

Không ngờ ba ni cô đều trọc đầu, không mang mũ, nhìn qua hơi quái dị, nhưng thân thể ba ni cô này lại cực kỳ trắng nõn câu người.

Trên người ba ni cô chỉ khoác lụa mỏng màu trắng, bên trong không có một mảnh áo, lụa mỏng kia trong suốt, hoàn toàn phơi bày ra thân thể mềm mại của ba nữ ni, thân hình trắng nõn phủ thêm lụa mỏng, tăng một cảm giác mông lùng, hồn phách siêu lạc.

Ni cô ‘Phật Di Lặc’ đang nhìn, đúng là Linh Diệu sư thái Sở Hoan từng gặp, Linh Diệu sư thái này ngoại trừ đầu trọc, ngoài ra làm sao có một chút thần thái người xuất gia.

Dáng người nàng quả thật nóng bỏng, bộ ngực sữa khá vểnh, mông rất tròn, eo tựa như liễu, thân khoác lụa mỏng, thân thể mềm mại trắng nõn như ẩn như hiện, trên mặt thoa son phấn mỏng, đuôi mày khóe mắt đều là xuân ý, đôi mắt ngập ngước dường như muốn nặn ra nước, như cười như không mà liếc Phật Di Lặc trên giường, vòng eo mảnh mai đong đưa, mông trắng lay động như cuộn sóng, hai tay vỗ về chơi đùa trên người mình, làm ra động tác dâm đãng khiến người ta mặt đỏ tai hồng, quả nhiên là quyến rũ, trụ trì Tĩnh Từ Am ngày thường trước mặt người khác vô cùng đoan trang, lúc này quả thật chính là dâm phụ, khoe khoang quyến rũ, không có liêm sỉ.

Hai ni cô khác đều là đuôi mày mang theo xuân ý, cố gắng hầu hạ Phật Di Lặc kia.

Sở Hoan nhìn trong mắt, kinh động, tuy rằng vừa rồi hắn đoán được hình ảnh bên trong nhất định khó coi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy hết thảy, vẫn giật mình không nhỏ.

Tĩnh Từ Am trang nghiêm, thánh địa thanh tu này, ngầm dưới đất là ổ dâm đãng, nếu không phải mình đích thân thấy, ai dám tin tưởng tình cảnh nơi này dĩ nhiên như vậy.

Lúc trước Sở Hoan chỉ lo lắng Tố Nương cũng ở bên trong, nhưng giờ phút này nhìn qua, dường như trong phòng không có tung tích Tố Nương, hơi thở nhẹ ra, nhưng càng thêm nghi hoặc, người đeo mặt nạ phật Di Lặc này rốt cuộc là ai?

Cố người báo tin với mình, nói Tố Nương ở Tĩnh Từ An, vậy lúc này Tố Nương rốt cuộc ở nơi nào?

Hết thảy, đều là Phật Di Lặc này thiết kế, hay là còn người khác?

Linh Diệu lại làm ra rất nhiều động tác, chừng mực càng lúc càng lớn, trong miệng lại phát ra tiếng rên rỉ câu hồn khiến người ta nóng cả người. Phật Di Lặc kia cũng nâng một bàn tay lên, nhẹ nhàng ngoắc một cái, Linh Diệu vặn veo thân thể, tới gần, lập tức tới bên giường mềm. Phật Di Lặc kia vươn tay, đưa chén rượu trong tay qua, Linh Diệu cười lên ha ha, nhận chén rượu, nhưng không uống, mà ghé sát vào, lăn trên giường mềm, nâng tay lên, giơ cao chén rượu trong tay, sau đó chậm rãi đỗ xuống. Rượu ngon trong chén liền rơi xuống xuống như mưa bụi, rơi trên bộ ngực sữa đầy đặn khá vểnh của nàng. Phật Di Lặc kia cười ha ha, ghé sát tới, vươn đầu lưỡi, liếm rượu ngon trên bộ ngực sữa, âm thanh chậc chậc, mà Linh Diệu sư thái không ngừng cười khanh khách, rất phóng đãng.

break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc