Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 217: Kế hoạch cứu vớt!

Trước Sau

break
Lần trước Lâm Lang tới chúc tết Sở Lý Thị, từ đó về sau, Tố Nương luôn canh cánh trong lòng, trong mắt nàng, Lâm Lang chính là mầm họa Lã Đạo trưởng đã nhắc đến.

Tố Nương là người con gái chất phác, không có tâm địa gì cả, sau khi hiển linh từ nhân duyên, nàng rất tin tưởng Lã đạo trưởng không có chút nghi ngờ gì, hơn nữa trong mắt nàng, tuy cái tên Đào Hoa Kiếp có vẻ khó nghe, nhưng cái chữ cuối cùng là “ Kiếp” lại chính là tai họa.

Ở thời địa này mọi người vô cùng mê tín, lần này thì Tố Nương vô cùng yên tâm rồi, chỉ cảm thấy “ Đào Hoa Kiếp” sẽ mang tới cho Sở Hoan những tai họa, mà cô gái xinh đẹp kiều diễn Tô Lâm Lang kia chính là mầm họa của Sở Hoan.

Trong lòng nàng ngày ngày đều lo lắng hãi hùng, mấy lần định đem lời của Lã đạo trưởng nói với Sở Hoan, để Sở Hoan biết mà đề phòng, tốt nhất là nên giữ khoảng cách với Tô Lâm Lang kia, nhưng lại nghĩ tới lời nhắn nhủ của Lã đạo trưởng, lúc này không được phép nói cho bất kỳ ai, nếu không sẽ có tai họa lớn hơn nhiều lần, cho nên mấy lần nàng định nói nhưng cũng không dám nói ra.

Tuy nàng tin rằng kiếp trước làm vợ chồng thì kiếp này vẫn còn nhân duyên, nhưng nếu hỏi nàng là có thật sự thích Sở Hoan hay không, cái này ngay cả bản thân nàng cũng không nói rõ được.

Nàng được gả cho Sở đại lang, đơn giản đó là mệnh lệnh của cha mẹ, khi được gã cho Sở đại lang thì hai người cũng chẳng có tình cảm sâu đậm gì cả, bởi vì hồi nhỏ hay chơi đùa với Sở Hoan, từ trong nội tâm mà nói, Sở Hoan có thiện cảm hơn Sở đại lang nhiều.

Cái thiện cảm đó, không thể nói là có tình cảm được, tuy sau khi Sở Hoan trở về, chăm sóc nàng rất chu đáo, khiến Tố Nương có cảm giác ỷ lại vào tình cảm của hắn vậy, nhưng hai người ở với nhau cũng không được lâu, nếu nói Tố Nương lúc này có tình cảm sâu đậm với Sở Hoan thì cũng thật là vớ vẩn.

Đào Hoa Kiếp đối với nàng như một đại kiếp nạn, nàng không biết là sẽ xảy ra những hậu quả thế nào, nhưng trong lòng nàng, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không muốn mất Sở Hoan.

Cho nên trong đầu nàng lúc nào cũng nghĩ ngợi này nọ, cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng phải giúp đỡ Sở Hoan vượt qua được cửa ải này, đảm bảo Sở Hoan được bình an là tốt rồi.

Thậm trí trong mơ nàng còn mơ thấy Tô Lâm Lang là một co hồ ly tinh, là một loại hồ ly tinh mê hoặc đàn ông rồi ăn tươi nuốt sống luôn, do vậy mỗi lần mơ thấy vậy nàng đều bị thức tỉnh.

Trong lòng nàng thầm thề rằng, cho dù có phải trả giá thế nào đi chăng nữa, nhất định phải cứu Sở Hoan ra khỏi nước sôi lửa bỏng này.

Nghĩ tới Lã đạo trưởng nói bản thân và Sở Hoan kiếp trước là vợ chồng, tuy có chút ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn hi vọng có thể khiến Sở Hoan quay về bên mình, chỉ cần Sở Hoan không bị con hồ ly tinh Tô Lâm Lang kia làm mê hoặc là được, vậy Đào Hoa Kiếp sẽ tự bị phá trừ mà thôi.

Nàng cũng không biết phải làm thế nào để thu hút sự chú ý của đàn ông nữa, mấy ngày nay nàng đều sai Như Liên giúp nàng trang điểm ăn mặc, mặc dù trong lòng cũng thích chưng diện, nhưng trong sâu thẳm nàng chỉ muốn thu hút sự chú ý của Sở Hoan về với mình thôi, thế nên nàng cố tỏ ra quyến rũ để mê hoặc trái tim Sở Hoan, nếu làm được như vậy thì Tố Nương cũng thấy xứng đáng.

Thực ra nàng là một người rất thuần phác, lợi dụng bản thân để hấp dẫn Sở Hoan, nàng đã nghĩ rất nhiều lần, chỉ cảm thấy đó là một chuyện rất đáng xấu hổ, nhưng nghĩ tới Sở Hoan đang gặp phải nguy hiểm, cuối cùng nàng cũng cắn răng mà hạ quyết tâm.

Bà cô ta mà không xuống địa ngục thì ai xuống đây?

Nhưng mấy ngày nay Sở Hoan đều không trở về, Tố Nương cứ cho rằng Sở Hoan đã bị hồ ly Tô Lâm Lang mê hoặc rồi, vui đến quên cả trời đất, thì lại thấy trong lòng vô cùng buồn bực, lại càng cảm thấy sự việc nghiêm trọng hơn rồi, ngày ngày đều chờ mong Sở Hoan trở về, mỗi sáng sớm thức dậy là ăn mặc rồi trang điểm rất bắt mắt, cả ngày hôm nay Sở Hoan cũng không trở về, cho rằng Sở Hoan sẽ không trở về nữa, ngay cả bộ váy trắng mà bản thân thích nhất cũng không thèm mặc vào, vô cùng buồn bực mà ngồi trong nhà, trong lòng thầm chửi Sở Hoan là đồ háo sắc, ai mà ngờ được rằng đêm đó bỗng nhiên hắn trở về, nàng như mở cờ trong bụng, nghỉ là cơ hội của mình đã tới rồi, ai mà biết được Sở Hoan như một tên mù vậy, tên tiểu tử này ngay cả nhìn thẳng vào nàng cũng không nhìn một cái.

Nàng cố chịu nhẫn nhịn, trở về phòng, mặc lên chiếc áo gấm màu trắng mà mình thích nhất, sau khi mặc xong, quả nhiên là rất xinh đẹp quyến rũ, vẻ rất tự tin bước ra, nhưng tên Sở Hoan này đúng là không hiểu chút phong tình gì cả, nàng bực tức quá đành hỏi một câu, nhưng Sở Hoan lại trả lời khiến nàng vô cùng thất vọng.

Trong lòng nàng vô cùng bực tức, thầm nghĩ:

- Bà cô này làm mọi thứ là đều vì ngươi, ngươi đúng là tên đầu đất không hiểu chút gì cả.

Quả thật muốn bỏ mặc, nhưng nếu mình không quản, thì Sở Hoan e rằng gặp phải tai họa lớn mà thôi, cố nhẫn nhịn, cố gắng tỏ ra vui vẻ rồi tiến tới nở nụ cười, giọng nói cũng rất dịu dàng:

- Nhị lang à, đệ đã đói chưa vậy? Ta đi làm cho đệ bát mỳ nhé!

Sở Hoan đang nói chuyện với Như Liên, nghe Tố Nương hỏi vậy, trả lời:

- Không cần đâu, ta vừa ăn ở Tô phủ rồi.

- Quả nhiên là ở đó.

Tố Nương nhíu mày lại, nắm nắm đấm lại, nhưng vẫn miễn cưỡng hỏi:

- Vậy đệ có khát không? Ta đi pha cho đệ cốc trà nhé?

Trong lòng thầm nghĩ:

- Ngươi đúng là khúc gỗ, nhìn ta một cái chắc chết sao?

Đối với cách ăn mặc và trang điểm hiện tại của nàng, nàng cảm thấy rất tự tin, ai mà ngờ được Sở Hoan từ đầu đến cuối không thèm nhìn nàng một cái, điều này khiến Tố Nương vô cùng lo lắng, như cảm thấy bị tổn thương vậy.

Sở Hoan cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn thằng vào Tố Nương, trong lòng Tố Nương thấy vui vẻ, liền ưỡn ngực lên, nàng cũng cố ý làm vậy, biết rằng cánh đàn ông chỉ thích phụ nữ ngực to thôi nên cũng coi như cách để quyến rũ đàn ông vậy.

Nhưng ánh mắt của Sở Hoan như vẻ không có chút thưởng thức gì vậy, trái lại còn có cảm giác cổ quái, hắn chưa bao giờ thấy Tố Nương lại dịu dàng như vậy, chỉ cảm thấy rất khác lạ, không kìm nỏi liền hỏi:

- Tố Nương tỷ, tỷ .. tỷ không sao đó chứ?

Tố Nương ngẩn người ra, hỏi lại:

- Cái gì?

Sở Hoan nói:

- Tỷ ... có phải bị bệnh gì phải không?

Tố Nương nhíu mày lại, hiểu được ý của Sở Hoan, suýt chút nữa thì hộc máu mồm vì tức giận, trong lòng thẩm chửi:

- Bệnh cái đầu nhà ngươi ý à? Ta như vậy mà giống bị bệnh sao? Xem ra đối tốt với ngươi không được rồi, tốt một chút là ngươi nói ta có bệnh.

Nàng vô cùng tức giận, ngồi phệt xuống ghế, không thèm quay đầu lại, cũng không thèm để ý gì tới Sở Hoan nữa.

Sở Hoan thấy Tố Nương vẻ khác thường như vậy, cảm thấy lo lắng, đứng dậy đi tới, nhẹ nhàng hỏi:

- Tố Nương tỷ, tỷ... tỷ làm sao thế?

- Không sao cả.

Sở Hoan lườm hắn một cái, nói:

- Ta ngồi ở đây không được sao? Sau này ngươi cứ ăn uống ở ngoài là được rồi, ta cũng đã phải cơm nước cho ngươi làm gì nữa.

Sở Hoan không biết vì sao Tố Nương lại tức giận, gãi gãi đầu, cũng không dám trêu chộc Tố Nương, cười nói:

- Không sao thì tốt rồi, ta đi xem mẹ tý đã.

Rồi đi về phòng Sở Lý Thị.

Tố Nương nhìn bóng dáng Sở Hoan, nghiến răng nghiến lợi, nắm nắm đấm lại đanh muốn cho hắn một cú đấm, nhưng lại nghĩ tới, hiện giờ Sở Hoan là quan lão gia, nên cũng không dám làm bừa với vị quan lão gia này.

Như Liên đứng bên cạnh thấy Tố Nương vẻ tức giận nhìn Sở Hoan, có chút nghe hoặc, tiến lại gần, khẽ hỏi:

- Tố Nương tỷ, Sở Hoan đại ca có phải làm gì sai rồi sao?

Tố Nương ngẩn người ra nói:

- Sao muội lại nói vậy?

Như Liên nhẹ nhàng nói:

- Muội thấy tỷ... thấy tỷ có thành kiến với huynh ấy...

Như Liên là đệ tử Phật môn, tuy tạm thời hoàn tục, nhưng vẫn giữ giáo điều của Phật gia, trong đó giới không nói dối là nàng không dám phạm phải, cho nên thấy Tố Nương có thành kiến với Sở Hoan nên nói thẳng luôn.

Tố Nương lập tức hiện ra bộ dạng không thèm quan tâm, nói:

- Thành kiến sao? Với hắn sao? Ta không thừa hơi mà quản hắn. Hắn có tốt có xấu, thì liên quan gì tới ta chứ...!

Lời nói của nàng nghe thì có vẻ lạnh lùng, nhưng trong ngữ khí đó thì lại lộ ra vẻ rất không tự nhiên.h

Như Liên cũng không phải là ngốc nghếch, nghe thấy ngữ khí của Tố Nương, nở nụ cười, diện mạo nàng rất thanh tú, nàng cười lên rất giống như đóa hoa sen, vô cùng trong sáng và đáng yêu.

Sở Hoan đi tới phòng của Sở Lý Thị, Sở Lý Thị đang dựa vào giường nhắm mắt lại, dường như đang ngủ vậy, Sở Hoan thấy mẫu thân mình ngủ rồi, đang định quay người rời khỏi, Sở Lý Thị cũng đã mở mắt ra, nhẹ nhàng nói:

- Nhị lang, con về rồi đó hả?s

Sở Hoan lại gần, cẩm chiếc ghế ngồi sát gần giường, nắm lấy bàn tay Sở Lý Thị, cảm thấy khí sắc của Sở Lý Thị kém đi nhiều, khuôn mặt có vẻ trắng nhợt, lo lắng nói:

- Mẹ, mẹ cảm thấy không thoải mái phải không?

Sở Lý Thị cười nói:

- Già rồi, nên không tránh khỏi chút mệt mỏi, gần đây không biết thế nào, lúc nào cũng buồn ngủ.

- Con đi mời đại phu tới thăm khám cho mẹ.v

Sở Hoan vội vàng nói.

Bàn tay khô quắt của Sở Lý Thị cầm lấy tay Sở Hoan, lắc đầu nói:

- Không cần, mẹ không bị bệnh, chỉ có chút mệt mỏi thôi mà.

Lại hỏi:

- Bây giờ con là trụ cột của cả nhà này rồi, không được mệt nhọc quá đấy, chú ý sức khỏe nghe không?

Sở Hoan cười nói:

- Mẹ, mẹ không phải lo cho con đâu, con khỏe mạnh như voi thế này mà.

Sở Lý Thị mỉm cười gật đầu nói:

- Vậy thì tốt!

Giọng của bà có chút mệt mỏi, trong lòng Sở Hoan rất lo lắng, lại nghe thấy Sở Lý Thị khẽ nói:

- Gần đây Tố Nương tinh thần có vẻ không yên, hỏi nó có bệnh gì không, nó chỉ nói không bệnh gì... Nhị lang à, Tố Nương vì Sở gia chúng ta cũng vất vả nhiều, cho dù thế nào đi chăng nữa, con cũng phải đối đãi tốt với nó. Khi mẹ khuất đi, con phải chăm sóc tốt cho nó đó, không được để nó chịu chút ủy khuất gì...

Sở Hoan cảm thấy những lời nói này như có điềm xấu gì, nắm lấy tay Sở Lý Thị nói:

- Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, mẹ phải sống trăm tuổi, Nhị lang không chỉ chăm sóc tốt cho Tố Nương tỷ, mà còn kính hiểu với mẹ nữa mà!

Tuy linh hồn của Sở Hoan đến từ một thế giới khác, nhưng vẫn còn lưu lại linh hồn của bản thân người này, ít nhiều cũng có tình cảm, hơn nữa Sở Lý Thị lại rất nhân từ, còn Tố Nương thì như phổi bò vậy, lúc nóng lúc lạnh, Sở Hoan sống cùng họ, thực sự cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, nên trong lòng hắn luôn muốn chăm sóc và đối đãi tốt với hai người họ.

Sở Lý Thị lại thở dài, nói:

- Ngốc ạ, ai cũng phải chết mà thôi. Sống thọ trăm tuổi thì ai cũng muốn, mẹ cố thể sống để nhìn thấy con làm lên sự nghiệp là thấy rất vui mừng rồi, cho dù có chết, cũng có thể nhắm mắt xuôi tay được rồi...

Sở Hoan cảm thấy không khí có chút trầm xuống, trong lòng thấy vô cùng ảm đạm...

Sở Lý Thị khẽ vỗ vào tay Sở Hoan nói:

- Nhị lang, con ra ngoài đi, mẹ có chút mệt rồi, muốn ngủ một lát...

Sở Hoan gật đầu, rồi cẩn thận đắp lại chăn cho Sở Lý Thị, rồi mới đi ra ngoài, cảm thấy bước chân có chút nặng nề, trong lòng cảm thấy có điềm xấu gì vậy.

Vừa đi ra ngoài cửa, liền nghe thấy giọng của Tố Nương:

- Nhị lang, đệ ra đây, ta... ta có chuyện muốn thương lượng với đệ!

Giọng nói có vẻ ôn hòa.

Sở Hoan đi tới, trong lòng hắn có chút âm trầm, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói:

- Tố Nương tỷ, sao thế? có chuyện gì dặn dò sao?

Tố Nương cắn môi, nói:

- Ai dám dặn dò ngươi chứ, ngươi đã là đại lão gia rồi.

Cũng không nói dài dòng nữa:

- Nhị lang, chúng ta... chúng ta chuyển chỗ ở đi!

break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc