Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 146: Kẻ lấy oán trả ơn

Trước Sau

break
Lâm Lang để Sở Hoan ngồi xuống ở ghế bên cạnh, rất nhanh Tô bá liền dẫn hai người áo gấm vào, một cao một thấp, nhưng đều gần năm mươi tuổi. Lâm Lang nhìn thấy hai người tiến vào, đã đứng dậy tiến ra đón, tuy biết rằng kẻ đến không tốt, nhưng nàng tu dưỡng cực cao, vẫn duyên dáng thi lễ, nói:

- Chu bá phụ, Mã bá phụ, Lâm Lang không thể ra nghênh đón, còn xin chớ trách!

Hai người này đều chắp tay, sau khi ngồi xuống, Tô bá sai người dâng trà, lúc này Lâm Lang mới bình tĩnh hỏi:

- Không biết hôm nay hai vị bá phụ tới đây, có gì chỉ giáo?

Hai người này thoáng nhìn nhau, người vóc dáng cao lại cười nói:

- Lâm Lang à, nghe nói gần đây chỗ cháu gặp khó khăn, cho nên ta cùng Mã chưởng quỹ qua đây xem một hồi, xem có năng lực giúp đỡ được chỗ nào hay không.

Lâm Lang thản nhiên cười nói:

- Được Chu bá phụ nhớ tới, Lâm Lang vô cùng cảm kích. Chỉ là khó khăn như lời Chu bá phụ nói, lại không biết là chỉ điều gì?

Dường như tính tình Mã chưởng quầy thẳng một chút, nói:

- Lâm Lang, lại nói, Trưởng Nhạc phường của ta hợp tác với Tô gia cháu không phải một hai năm, từ khi ta bắt đầu kinh doanh Trưởng Nhạc phường, đã hợp tác với Tô gia các cháu, cũng đều là người quen, có một số chuyện ta cũng không nói nhiều, nghe nói tửu phường Tô gia các cháu sắp không sản xuất được rượu, không biết có việc này không?

Mặt Lâm Lang không đổi sắc, thản nhiên nói:

- Mỗi ngày Hòa Thịnh Tuyền đều đang làm việc, sao lại nói không đưa ra được rượu?

Mã chưởng quầy còn muốn nói nữa, Chu trưởng quầy đã nâng tay ngăn lại, cười ha ha nói:

- Không có chuyện thì tốt, chúng ta cũng là nghe người ta nói, cho nên tới đây hỏi một phen, chỉ là quan tâm cháu mà thôi!

Lâm Lang cười nhạt, cũng không nói lời nào.

Hai vị chưởng quầy thấy Lâm Lang không nói lời nào, lại thoáng nhìn nhau, Chu chưởng quầy mới vuốt chòm râu cười tủm tỉm nói:

- Lâm Lang à, hôm nay tới đây, chính là muốn thương lượng với cháu một việc.

Lâm Lang mỉm cười nói:

- Chu bá phụ có gì chỉ giáo, Lâm Lang yên lặng nghe dạy bảo.

Chu chưởng quầy lại cười nói:

- Là có chuyện thế này. Cát Tưởng tửu lầu của ta năm nay kinh doanh không kém, cho nên chờ qua năm, chuẩn bị kinh doanh hai phân điếm, kinh doanh lớn hơn một chút nữa!

Lâm Lang nói:

- Đây là chuyện tốt, hiện Lâm Lang ở đây chúc mừng Chu bá phụ.

Chu chưởng quầy cười ha ha, Mã chưởng quầy bên cạnh lại dường như mất kiên nhẫn, rồi lại không tiện ngắt lời, chỉ nghiêm mặt ngồi bên cạnh, ánh mắt nhìn thấy Sở Hoan ngồi ngay ngắn đối diện nhìn chằm chằm mình, Mã chưởng quầy nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, quay đầu đi, nhìn ra bên ngoài.

- Lúc này kinh doanh lớn, rượu cần tự nhiên lớn hơn.

Chu chưởng quầy cười nói:

- Lâm Lang à, mấy năm nay, nhận được Tô gia các cháu chiếu cố, hàng năm có thể lấy được sáu mươi vò rượu Trúc Thanh từ chỗ các cháu, hơn nữa rượu thượng đẳng khác cung ứng rất nhiều, trong lòng ta vô cùng cảm kích.

Lâm Lang bình tĩnh nói:

- Lúc trước gia phụ kinh doanh ở phủ Vân Sơn, hai vị bá phụ giúp đỡ nhiều, chính bởi vì như thế, gia phụ đã định ra quy củ, đó là rượu Trúc Thanh tửu phường u ra có ít nữa, nhưng cũng phải cam đoan tám tửu lầu lớn của mọi người hàng năm đều có thể lấy được từ nơi này sáu mươi hũ rượu lớn. Hũ lớn của Hòa Thịnh Tuyền, hàng năm chỉ sản xuất hai ngàn đàn, mỗi đàn chẳng qua sáu mươi cân, phải đối mặt với thị trường rượu toàn phủ Vân Sơn thậm chí là xung quanh, nhưng những năm gần đầy, rượu Trúc Thanh Hòa Thịnh Tuyền chúng cháu cho dù có hút hàng, nhưng vẫn dựa theo quy cũ gia phụ định ra, hàng năm dùng giá rẻ cung ứng bốn trăm tám mươi hũ lớn cho tám tửu lầu của mọi người, cũng không dám có chút buông thả!

Sở Hoan ở bên nghe thấy, trong lòng tính toán, nói cách khác, hai vị thương nhân này không nói mua sắm rượu ngon khác từ To gia, chỉ rượu Trúc Thanh chính là 3600 cân, mà rượu Trúc Thanh ở thị trường giá cả xa xỉ, thương nhân bình thường mua số lượng lớn rượu Trúc Thanh từ Tô gia lại bán đi, mỗi cân cũng có thể kiếm được bốn năm tiền bạc, mà hai vị trước mặt này bốn năm tiền bạc mỗi cân chắc chắn có thể kiếm được, 3600 cân rượu Trúc Thanh, hàng năm chính là khoản tiền hai ngàn lạng bạc, đây thật sự không phải một số lượng nhỏ.

Chu chưởng quầy cười ha ha nói:

- Lâm Lang nói không sai, Tô gia các cháu hết lòng tuân thủ hứa hẹn, có tiếng ở giới rượu, cho nên tám nhà chúng ta xưa nay chỉ chiếu cố các cháu kinh doanh.

Lâm Lang thản nhiên cười, nói:

- Tám tửu lầu lớn chiếu cố Tô gia cháu kinh doanh quả thật không sai, nhưng dùng lòng mà nói, rượu Tô gia cháu có tiếng phủ Vân Sơn, tửu lâu tám nhà có thể kinh doanh náo nhiệt, chắc chắn thanh danh của Tô gia cháu cũng giúp mọi người không ít!

Nàng nang tay gạt tóc đen trên má, kiều mỹ động lòng người:

- Chỉ nói Chu bá phụ, năm đó gia phụ đến phủ Vân Sơn, được Chu bá phụ chiếu cố, cho nên sau này gia phụ giúp đỡ Chu bá phụ kinh doanh tửu lầu, ngắn ngủn tám năm, Cát Tường tửu lầu của Chu bá phụ đã trở thành tửu lầu số một số hai phủ Vân Sơn, cầm cờ đi trước hơn trăm tửu lầu ở phủ Vân Sơn... Trường Nhạc Phường của Mã bá phụ năm đó bị tổn thương nặng nề, gần như phải đóng cửa, cũng là gia phụ cung cấp rượu Trúc Thanh, lúc đó mới chuyển nguy thành an, lại không biết hai vị còn nhớ chuyện cũ này hay không?

Mã chưởng quầy vẫn đang nhìn ra bên ngoài, nghe thấy thế, quay đầu vào nói:

- Việc này, cháu không nói thì chúng ta vẫn luôn nhớ.

Sở Hoan ở bên cạnh nghe chuyện, chợt nhớ Tô gia ở Vân Sơn phủ có quan hệ rất tốt với tám nhà. Mà Bát gia tửu lầu này lúc trước hoặc ít hoặc nhiều đều nhận ân huệ của Tô gia, thậm chí, có thể nói là nhờ có rượu của Tô gia mới làm ăn phát đạt được.

Tô gia hằng năm chỉ ủ hai ngàn vò rượu Trúc Thanh, trong đó một phần tư đã cung cấp cho tám nhà này, bởi vậy, có thể thấy bát gia trên thực tế nhận ân huệ rất lớn từ Tô gia.

Chu chưởng quầy cười tủm tỉm:

- Lâm Lang, việc này ai có thể quên được. Tô lão đông gia trợ giúp chúng ta, chúng ta đều ghi tạc trong lòng.

Lão dừng một chút, tiếp tục nói:

- Hôm nay đến đây, cũng là muốn thương lượng với cháu chuyện về rượu. Rượu Trúc Thanh số lượng cố định, ta không thể làm sai quy tắc, nhưng Hòa Thịnh Tuyền còn có tam bộ túy, trong đó có Mộng Hương cũng là một loại rượu ngon, đủ để giúp ta khuếch trương thanh thế. Cho nên sang năm, ta cần không ít rượu ngon, lại không biết Lâm Lang có thể hay không giúp Chu bá phụ?

Lâm Lang cười yếu ớt:

- Tô gia mở cửa chính là để buôn bán, Chu bá phụ đưa tiền đến cửa, Lâm Lang sao có thể cự tuyệt?

- Vậy là tốt rồi.

Chu chưởng quầy lấy từ trong tay áo ra một tờ ngân phiếu, cười nói:

- Đây là ngân phiếu hai ngàn lạng, xem như tiền đặt cọc, tháng tư sang năm, ta liền phái người đến tiếp phẩm.

Lão đưa ra một phần tờ ngân phiếu:

- Đây là rượu ngon, cháu hãy nhìn một cái, nếu có thể, chúng ta hôm nay ký quy ước, cháu thấy thế nào?

Lâm Lang nhìn qua, nhíu mi nói:

- Dùng nhiều rượu như vậy? Cho dù mở thêm hai chi nhánh, cũng không cần đến nhiều rượu như vậy chứ?

Chu chưởng quầy xua tay:

- Càng nhiều càng tốt, ta mở tửu lầu, làm sao sợ nhiều rượu ngon?

Thân hình lão hơi nghiêng về phía trước, cười tủm tỉm:

- Lâm Lang, nếu không có vấn đề gì, hiện tại chúng ta ký quy ước, cháu xem được không?

Lão lại lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy:

- Công văn ta đã sớm chuẩn bị, cháu xem đi. Tuy nhiên, chúng ta là người làm ăn, nói thẳng ra thì nếu vi ước, dựa theo quy củ, bồi thường gấp 5 lần. Nơi này tổng cộng là hai vạn lạng, cháu nên nhìn cẩn thận.

Sở Hoan nhíu mày, trong lòng cảm thấy vô cùng quái dị. Tuy nói tửu lầu cần nhiều rượu, nhưng cho dù là Tam gia tửu lầu cũng không có khả năng dùng nhiều đến thế. Hai vạn lạng bạc rượu, số lượng đó có thể nói là cực kỳ khổng lồ.

Hắn lập tức cảm thấy trong đó có vấn đề.

Quả nhiên, Lâm Lang không cầm lấy công văn, sắc mặt lạnh lùng, nói:

- Chu bá phụ, ý tứ của bá phụ, Lâm Lang không hiểu.

- Ồ?

Chu chưởng quầy cười hỏi:

- Lâm Lang nói vậy là sao?

Lâm Lang lãnh đạm:

- Lâm Lang không hiểu Chu bá phụ có tâm tư gì? Bá phụ cố ý nhắc tới chuyện vi ước, chẳng lẽ, công văn này chính là muốn một ngày kia Tô gia phải bồi thường một trăm ngàn lạng bạc?

Chu chưởng quầy ngớ người, sa sầm mặt nói:

- Lâm Lang, cháu nói vậy có ý gì?

Lâm Lang nâng chén trà lên, uống một ngụm, rồi mới nói tiếp:

- Không dối gạt Chu bá phụ, trước khi hai người đến, từ sáng sớm, 13 hương khâu chưởng quầy, Phúc Thọ Tống chưởng quầy đều đã đến.

Chu chưởng quầy và Mã chưởng quầy liếc nhìn nhau. Chu chưởng quầy ung dung hỏi:

- Ồ? Không biết họ đến có việc gì?

Lâm Lang bình thản:

- Bọn họ tuy rằng chẳng có thiện ý gì, nhưng cũng không đến mức như Chu bá phụ khinh người quá đáng.

Chu chưởng quầy nãy giờ tươi cười bỗng nhiên sa sầm nét mặt, da tái xám như màu gan lợn, hừ lạnh một tiếng nói:

- Lâm Lang, ta tốt xấu gì cũng là trưởng bối, sao cháu có thể nói những lời xúc phạm ta?

Lâm Lang mày liễu dựng lên, cười lạnh:

- Là Lâm Lang xúc phạm hay là Chu bá phụ xúc phạm?

Gương mặt nàng lạnh như sương:

- Chu chưởng quầy, ngươi đưa công văn này đến là muốn thử Tô gia ta sang năm có thể hay không xuất ra rượu. Là muốn thử Lâm Lang ta có dám ký công văn này hay không? Suy cho cùng, là muốn biết Hòa Thịnh Tuyền của Tô gia có phải đã ở bước đường cùng.

Chu chưởng quầy thần sắc lạnh như băng, chỉ cười lạnh.

- Ngươi muốn biết, cũng không cần tiêu phí tâm tư như thế.

Lâm Lang cười lạnh:

- So ra, Phúc Thọ Tống chưởng quầy thật ra còn thẳng thắn hơn nhiều lắm, hắn đã nói, là Hãn châu Phương gia phái người tìm đến cửa.

Sở Hoan nghe vậy, cũng biết, Hãn châu Phương gia này chính là Tây Sơn đạo Ngự tửu. Tô lão đông gia nuốt hận mà đi, chính là bởi vì trong cuộc bình chọn ngự tửu, Phương gia đã dùng thủ đoạn bất chính làm đoạt được danh nghĩa ngự tửu. Lâm Lang trước đây đã từng nói qua cho Sở Hoan một lần. Sở Hoan cũng ghi tạc trong lòng.

Vẫn không hé răng cả buổi, Mã chưởng quầy rốt cuộc mở miệng nói:

- Ngươi nếu đã biết, chúng ta đây cũng không cần giấu. Không sai, Hãn châu Phương gia quả thật đã phái người tìm chúng ta. Theo chúng ta biết, Tô gia các ngươi cạn lương thực. Vốn muốn cùng Thái Nguyên Lục gia hợp tác, nhưng nghe nói Lục gia cũng trở mặt. Tửu phường các ngươi đã bị chặn đứt đường cung ứng lương, gặp phải khó khăn lớn, Hòa Thịnh Tuyền đóng cửa chỉ là việc trong nháy mắt.

Lâm Lang bỗng nhiên đứng lên, cười lạnh:

- Hòa Thịnh Tuyền một ngày chưa đóng cửa, là còn một ngày tồn tại. Lâm Lang ta chỉ cần còn một hơi thở, tuyệt không để Hòa Thịnh Tuyền mất trong tay ta.

Nàng da thịt trong suốt, hai gò má bóng loáng, dáng người yểu điệu, sức hấp dẫn động lòng người. Lúc này trong cơn tức giận, mày liễu mắt phượng, bộ ngực sữa rung lên, càng có vẻ đẹp quý phái, diễm lệ, khí chất cao nhã vô cùng.

- Nói mạnh miệng phải có thực lực.

Chu chưởng quầy cũng đứng dậy, cười lạnh:

- Tô Lâm Lang, không có lương thực, ngươi cầm cự thế nào? Ta thừa nhận, Hãn châu Phương gia tuy rằng nói là Tây Sơn đạo Ngự tửu, nhưng rượu bọn họ không thể so được với Tô gia. Những năm gần đây, tám chín phần thị tửu ở Vân Sơn phủ đều là do Tô gia khống chế, nhưng không có lương thực ủ rượu, thì làm được cái gì?

Lão ngồi xuống, nói tiếp:

- Chúng ta mở tửu lâu là để buôn bán, không có rượu thì kinh doanh cái rắm? Tô gia các ngươi không có, chúng ta không thể theo chân các ngươi mà đóng cửa hết? Phương gia Hãn châu tìm đến cửa, bán rượu giá thấp, trừ Tô gia của ngươi ra, rượu của Phương gia bọn họ ở Tây Sơn đạo cũng là số một. Huống chi còn có danh nghĩa Ngự tửu…

Lâm Lang cười lạnh:

- Ngay cả như vậy, các ngươi cũng không nên trèo qua cửa Tô gia, trực tiếp buôn bán với Phương gia mới đúng.

Chu chưởng quầy sắc mặt vốn lạnh như băng, lúc này cuối cùng thở dài:

- Lâm Lang, ngươi cũng đừng nóng vội như vậy, mà hiểu nhầm ý đồ của chúng ta. Kỳ thật hôm nay chúng ta đến đây, quả thật là muốn nhìn xem Tô gia có thật là đã lâm vào khốn cảnh hay không. Tuy rằng thủ đoạn có chút không đúng, nhưng… nếu biết rõ sự thật, thì có thể giúp ngươi vượt qua cửa ải khó khăn?

Lâm Lang chậm rãi ngồi xuống, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ của mình, thản nhiên hỏi:

- Giúp ta? Lại không biết Chu chưởng quầy có biện pháp gì

- Lâm Lang à, chúng ta cùng Tô gia có giao hảo, từng trải qua sóng gió, ta và Mã chưởng quầy cũng đều là tiền bối của cháu, tất nhiên sẽ không hại cháu.

Chu chưởng quầy lại lộ ra vẻ mặt tươi cười:

- Ta có hai biện pháp, đều là sách lược ứng đối, lại không biết cháu có nguyện ý nghe hay không?

Lâm Lang thản nhiên nói:

- Hôm nay Chu chưởng quầy tiến đến, nếu không để ngài nói hai chuyện này ra khỏi miệng, chỉ sợ ngài cũng không muốn đi, tốt xấu hai nhà cũng từng quan hệ, cuối cùng cũng phải cho ngài nói vài câu.

Sắc mặt Chu chưởng quầy hơi khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói:

- Phương pháp này thật ra rất đơn giản. Lâm Lang à, cháu chung quy cũng là vợ người ta, lo liệu sản nghiệp lớn như vậy, thật sự quá mức vất vả, hơn nữa hiện giờ lại gặp khốn cảnh, không bằng dừng tay đi!

- Dừng tay?

- Nếu tửu phường này không thể kinh doanh nữa, vẫn nên sớm thu tay lại, làm sự nghiệp khác.

Chu chưởng quầy thấm thía nói:

- Tô gia các cháu không thiếu bạc, cho dù hiện giờ đóng cửa Hòa Thịnh Tuyền, ta nghĩ Tô Lão đông gia dưới suối vàng có biết, cũng không trách tội cháu. Khốn cảnh như vậy, cho dù Lão đông gia ở trên đời cũng chưa chắc có thể vượt qua, huống chi một phận nữ nhi như cháu. Sản nghiệp Tô gia các cháu, cho dù tuổi già cháu không làm gì, cháu cũng tiêu không hết.

Lâm Lang lạnh lùng cười, lại không nói lời nào.

Chu chưởng quầy nâng chung trà lên, uống một ngụm, buông chén trà tiếp tục nói:

- Hòa Thịnh Tuyền đóng cửa, tửu phường ở huyện Thanh Liễu của cháu cũng không dùng được… !

Lâm Lang liền nói:

- Hòa Thịnh Tuyền của ta đóng cửa tất nhiên đơn giản, nhưng tửu phường còn có hơn trăm tiểu nhị, ngài nói bọn họ làm sao bây giờ?

- Việc này cháu quả thật không cần lo lắng.

Chu trưởng quầy cười nói:

- Tô gia các cháu không dùng được tửu phường, nhưng có thể bán tửu phường qua tay người khác, đến lúc đó chẳng những có thể bán được giá tốt, hơn nữa tiểu nhị trong tửu phường cũng có thể tiếp tục đi làm. Lương thực Lương thịkhông bán cho Tô gia các cháu, nhưng cũng sẽ không chặt đức lương thực cho tửu phường khác.

Lâm Lang thản nhiên nói:

- Ngài nói chính là Phương gia Hãn Châu đi!

Chu chưởng quầy gật đầu nói:

- Nếu cháu đoán được, ta cũng không gạt cháu, Phương gia nguyện ý đưa ra giá năm vạn lạng bạc mua tửu phường ở huyện Thanh Liễu của cháu… Lâm Lang, đây cũng không phải con số nhỏ, nếu là nhà khác, nhiều nhất chỉ đưa ra hai vạn lạng bạc, lần này Phương gia rất có thành ý!

Lâm Lang cười rộ lên, nụ cười hơi thê lương, nói:

- Hóa ra là Phương gia tính toán sau lưng. Thật ra tửu phường huyện Thanh Liễu, tính thêm khế đất mua bán nhà, cũng chỉ một vạn lạng bạc là đủ rồi, họ ra giá năm vạn lạng bạc, đơn giản là muốn thu được hầm rượu đất vàng của Tô gia chúng ta!

Mã chưởng quầy nói xen vào:

- Không có lương thực, hầm rượu đất vàng kia cũng không đáng một đồng. Chuyện này là như vậy, ngươi đồng ý hay không đồng ý?

Lâm Lang nghiêm nghị nói:

- Chu chưởng quầy, vậy biện pháp kia là gì?

Chu chưởng quầy hơi nhíu mày, thấy Lâm Lang cũng không nói nhiều đối với biện pháp thứ nhất, hơi do dự, mới nói:

- Biện pháp thứ hai, cũng vô cùng đơn giản. Hòa Thịnh Tuyền của cháu muốn tiếp tục kinh doanh, thì cần lương thực, muốn Lương thị mở cửa cho phép Tô gia mua lương, vậy biện pháp chỉ có một!

- Biện pháp gì?

- Cháu tự mình đi tìm Hội trưởng thương hội Lưu lão thái gia!

Chu chưởng quầy nói:

- Thật ra Lưu lão thái gia là một người dễ nói chuyện, cháu đi thảo luận với ông ấy một phen, chắc có thể có biện pháp!

Lời này thật ra nghe vào đơn giản, nhưng bên trong quả thật vô cùng hôi thối, nói trắng ra là, để Lâm Lang thỏa hiệp với Lưu lão thái gia, đáp ứng một số điều kiện xấu xa không muốn ai biết của Lưu lão thái gia Lưu Tụ Quốc.

Đúng lúc này, nghe được bên cạnh truyền đến tiếng cười càn rỡ, mọi người theo tiếng nhìn lại, thấy Sở Hoan ngồi trên ghế, ngửa mặt cười to, tiếng cười chói tai nói không nên lời.

Mã chưởng quầy cũng không rõ ràng Sở Hoan rốt cuộc là người phương nào, thấy quần áo ăn đơn giản không sang quý, lập tức nâng tay chỉ Sở Hoan, giọng nói lạnh lùng:

- Ngươi cười cái gì?

- Cũng không có gì.

Tiếng cười của Sở Hoan chưa dừng lại, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười cổ quái, nhìn Chu chưởng quầy và Mã chưởng quầy, nói:

- Chỉ là nhìn thấy hai vị, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện xưa.

- Chuyện xưa?

Chu chưởng quầy bình tĩnh:

- Chuyện xưa gì?

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Hai vị muốn nghe?

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Nếu hai vị có hứng thú, ta liền nói tới chuyện xưa ta nghĩ tới, thật ra chuyện xưa này vô cùng thú vị.

Sở Hoan lại cười nói:

- Thời Xuân Thu, lúc Đại phu Tấn quốc Triệu Giản Tử săn bắn, gặp một con sói, dẫn bộ hạ đuổi theo điên cuồng, thề phải giết chết con sói kia. Con sói kia hoảng hốt chạy bừa, chật vật mà chạy, thời khắc nguy cấp, trên đường gặp được một tiên sinh, tiên sinh kia lưng vác túi to, con sói này nhìn thấy tiên sinh, liền khẩn cầu tiên sinh cho nó vào trong túi to, cứu tính mạng nó!

Chu chưởng quầy và Mã chưởng quầy lập tức mờ mịt khó hiểu, bọn họ xuất thân thương, đọc sách không nhiều, hơn nữa chuyện xưa của Sở Hoan là một bài trong 'Đông Điền văn tập' của văn sĩ Mã Trung Tích có từ đời Minh, cho dù đọc sách, cũng chưa chắc biết tới.

- Triệu Giản Tử đuổi theo, hỏi tiên sinh kia có nhìn thấy sói, tiên sinh kia giấu diếm giúp con sói kia, tránh thoát một kiếp, chờ con sói kia đi ra từ trong túi, các ngươi đoán thế nào?

Sở Hoan chuẩn bị nút thắt nói.

Chu chưởng quầy lập tức nói:

- Vậy còn cần phải nói, tự nhiên là phải cảm ơn tiên sinh kia.

Sở Hoan cười to nói:

- Chu chưởng quầy quên, đó là một con sói, là kẻ lấy oán báo ân, vong ân phụ nghĩa là bản tính của nó. Ra khỏi gói to, con sói kia chẳng những không cảm kích, trái lại nhào về phía tiên sinh.

Lâm Lang thông minh sắc sảo, đã nghe ra hàm nghĩa của chuyện xưa, khóe miệng lộ ra ý cười. Chu chưởng quầy và Mã chưởng quầy đầu tiên là ngẩn ra, cũng may không phải ngu ngốc, Chu chưởng quầy bật người tỉnh ngộ lại, bỗng nhiên đứng dậy, chỉ Sở Hoan mắng:

- Tiểu tử thối, lá gan của ngươi thật sự lớn, ngươi đang mắng chúng ta sao?

Sở Hoan cười nói:

- Mắng các ngươi? Điều này còn cần ta mắng? Không phải hiện giờ các ngươi đang làm chuyện vong ân phụ nghĩa ném đá xuống giếng sao?

Mặt hắn lạnh lùng, nói:

- Lời vừa rồi ta nghe rõ ràng, hai nhà các ngươi có thể có ngày hôm nay, ít nhiều cũng nhờ Hòa Thịnh Tuyền chiếu cố, hiện giờ Hòa Thịnh Tuyền quả thật gặp phải một ít khó khăn, các ngươi chẳng những không nghĩ giúp đỡ một phen, trái lại ném đá xuống giếng, chạy chân thay người khác, ha ha… Nhân phẩm của hai vị, hôm nay quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt!

Chu chưởng quầy cả giận nói:

- Chúng ta đây là vì tốt cho Lâm Lang, ngươi chớ có nói bậy.

- Rốt cuộc là vì tốt cho ai, các ngươi tự hỏi lại lương tâm của mình một chút là được.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Các ngươi trèo cành khác, Đại đông gia sẽ không trách các ngươi, nhưng các ngươi đưa ra chủ ý chó má này, ngay cả hộ viện nho nhỏ như ta cũng coi không nổi nữa.

Mã chưởng quầy cả giận nói:

- Nơi này còn chưa tới phiên ngươi nói chuyện, cút ra ngoài!

- Các ngươi lăn ra ngoài cho ta!

Lâm Lang bỗng nhiên đứng dậy, bộ ngực sữa rung lên, nâng tay chỉ ra ngoài cửa:

- Cút cho ta!

Mã chưởng quầy cười lạnh nói:

- Được, Tô Lâm Lang, ngươi không biết tốt xấu như thế, chúng ta không còn gì để nói, Chu chưởng quầy, chúng ta đi!

- Từ nay về sau, cho dù Hòa Thịnh Tuyền chúng ta thịnh hay suy, tửu lầu mấy nhà các ngươi, rốt cuộc không nhận được một rượu của Hòa Thịnh Tuyền ta.

Lâm Lang tức giận:

- Tình cảm lúc trước, hôm nay một đao đứt đoạn!

Mã chưởng quầy hừ lạnh một tiếng, nói:

- Còn cho chúng ta sẽ cầu ngươi phải không? Tự ngươi nghĩ đóng cửa thế nào đi.

Lão xoay người liền đi, Chu chưởng quầy do dự một chút, cũng đuổi theo.

Chợt nghe Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Đứng lại!

Hai người đồng thời dừng bước, Mã chưởng quầy quay đầu lại, lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn thế nào?

- Không muốn thế nào.

Sở Hoan đứng dậy, chắp hai tay sau lưng:

- Nơi này là Tô gia, bước vào cửa Tô gia, lời Đại đông gia chính là quy củ, Đại đông gia để các ngươi lăn ra ngoài, cũng không phải là để các ngươi đi ra ngoài, thế nào, các ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?

Chu chưởng quầy biến sắc, cả giận nói:

- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?

- Lỗ tai các ngươi điếc à?

Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Ta đây lặp lại lần nữa, các ngươi muốn rời khỏi, lăn - ra - từ nơi này!

Mã chưởng quầy lạnh lùng cười, không thèm quan tâm, nâng bước đi ra ngoài, chưa tới cửa, Sở Hoan đã trầm giọng nói:

- Người tới!

Thanh âm chưa dứt, trước cửa đột nhiên xuất hiện hai người ngăn lại, đúng là Liễu béo và Vương Hàm thủ hạ của Sở Hoan, hai người đứng sóng vai, giống như một bức tường chắn trước cửa.

Vương Hàm vẻ mặt bình tĩnh, mà Liễu béo cũng một bộ lòng đầy căm phẫn, hai người đều tay nắm chuôi đao, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rút đại đao rời vỏ, khí thế vô cùng uy mãnh.

Phía sau hai người, lại có vài tên hộ viện thủ hạ của Sở Hoan, một đám cao lớn vạm vỡ, đằng đằng sát khí.

Sau khi đám hộ viện này được thuê, còn chưa chân chính phát huy công dụng, mỗi ngày chỉ luyện võ trong sân, hôm nay có cơ hội như vậy, tự nhiên không ngừng phấn chấn, đều muốn biểu hiện một chút trước mặt Lâm Lang.

Hai người Chu Mã đều chấn động, Mã chưởng quầy đã quay người lại, tuy rằng nhìn qua vẫn rất điềm tĩnh, nhưng giọng nói hơi run:

- Các ngươi… các ngươi muốn làm gì? Muốn… muốn ỷ thế hiếp người sao?

Chu chưởng quầy nhìn thấy hai người đeo đao trước mặt, rất giật mình, lão biết dân gian không cho phép dùng loại đao này, ngay cả hộ viện nhà giàu, cũng côn bổng là chính, cho dù tư tàng vài món binh khí, cũng không thể lấy ra rêu rao lộ liễu như vậy.

Bất chợt, gã bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nghe Mã chưởng quầy còn đang kêu la, vội vàng kéo xiêm y gã.

Lâm Lang nhíu mày, muốn khuyên can Sở Hoan, Sở Hoan không đợi nàng nói chuyện, liền lắc đầu, nâng tay nói:

- Xem ra hai vị này không tự giác, người tới, giúp bọn họ, nâng lên ném ra Tô phủ cho ta, về sau thấy bọn họ tới gần, gặp một lần đánh một lần!

Liễu béo đang uy vũ mà chờ phân phó, Sở Hoan ra lệnh một tiếng, gã là người đầu tiên xông lên, liền lôi kéo quần áo Mã chưởng quầy. Mã chưởng quầy còn muốn giạy giụa, tính nhẫn nại của Liễu béo không tốt, nhấc nắm tay lớn, tát lên mặt lão một cái. Mã chưởng quầy kêu một tiếng, mấy chiếc răng cửa rời miệng mà ra, khóe miệng đổ ra máu tươi, Liễu béo đã phất tay nói:

- Tới đây, ném lão già này ra ngoài!

Đám hộ viện xông về phía trước, ba chân bốn cẳng nhấc hai chưởng quầy, liền ném ra bên ngoài, hai chưởng quầy hô to gọi nhỏ, lập tức bị mang ra ngoài.

Lâm Lang thấy hai người bọn họ bị ang ra ngoài, thở dài yếu ớt, chậm rãi ngồi xuống.

Sở Hoan đi đến bên người Lâm Lang, chăm chú nhìn Lâm Lang, thấp giọng nói:

- Đại đông gia cảm thấy ta không nên làm như vậy sao?

- Không phải.

Lâm Lang cười khổ nói:

- Hai người này vong ân phụ nghĩa, ném đá xuống giếng, như vậy cũng cho bọn họ một bài học, cũng khiến người ngoài biết Tô gia ta cũng không phải chỗ mặc người giẫm lên.

Nàng dừng một chút, lắc đầu nói:

- Chỉ là ta thật sự không ngờ, những người này vong ân phụ nghĩa như thế, năm đó bọn họ lập nghiệp, Tô gia ta giúp bọn họ rất nhiều, những năm gần đây, đối với bọn họ không tệ, nhưng… nhưng hiện giờ Tô gia ta chỉ gặp gỡ một chút khó khăn, bọn họ liền thay đổi sắc mặt nhanh như vậy… !

Mặc dù trên khuôn mặt xinh đẹp có một chút oán giận, nhưng phần lớn là buồn bã.

- Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi khó.

Sở Hoan lý giải tâm tình hiện giờ của Lâm Lang:

- Đại đông gia, nhân tình như thế, nàng cũng không cần quá để ý. Bọn họ ném đá xuống giếng, đối với chúng ta mà nói, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.

Lâm Lang nhíu mày hỏi:

- Chỉ giáo cho?

- Câu cửa miệng nói rất hay, đường xa biết sức ngựa, lâu ngày thấy lòng người. Trước kia Tô gia kinh doanh thịnh vượng, những người này cả đám xu nịnh, nhìn không ra nhân phẩm chân chính của bọn họ, nhưng trải qua chuyện này, ai thật lòng ai giả ý, đại khái vừa xem là hiểu ngay.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Hòa Thịnh Tuyền chúng ta cũng không phải thật sự đóng cửa, chỉ là một khó khăn nhỏ, cố gắng có thể vượt qua… Chờ chúng ta ổn định lại, những tên vong ân phụ nghĩa này sẽ phải cầu chúng ta, đến lúc đó bọn họ quỳ rạp xuống trước mặt Đại đông gia, khóc trời hô đất cầu Đại đông gia chiếu cố, đến lúc đó Đại đông gia nhìn bọn họ, nói một câu 'biết hôm nay cần gì lúc trước', sau đó không thèm quan tâm, lắc đầu rời khỏi… !

Hắn vừa nói vừa làm ra bộ dáng, cũng rất sống động, Lâm Lang thấy tình cảnh như vậy, không kìm nổi mà 'cười khúc khích', vội nâng cánh tay nhỏ nhắn che miệng nói:

- Thiệt thòi ngươi còn tâm tư nói giỡn.

Nhưng trải qua lời Sở Hoan nói, tâm tình Lâm Lang lại thoải mái không ít.

Lâm Lang lập tức khẽ thở dài:

- Nói thì dễ dàng, nhưng… nhưng có một câu của bọn họ cũng là sự thật, không có lương thực, thì không thể ủ rượu, không sản xuất ra rượu, thị trường rượu phụ thân dùng vô số tâm huyết đánh ra… !

Nàng cười khổ lắc đầu, mặt co mày cáu.

Bên ngoài vang lên một hồi bước chân, Liễu béo đã trở về, kích động bẩm báo:

- Đại nhân, hai lão già này bị ném ra cửa chính, chúng ta còn đập xe ngựa của bọn họ, hai lão già này chỉ có thể đi bộ về… !

- Đập xe ngựa?

Sở Hoan nhíu mày.

Liễu béo ngẩn ra, thấy Sở Hoan nhíu mày, trong lòng căng thẳng, thật cẩn thận nói:

- Đại nhân… là… là mọi người nhất thời tức giận… !

Sở Hoan liền cười nói:

- Đập thì đập đi. Ngươi mang theo mọi người đi luyện công, sau đó ta sẽ mời các ngươi ăn cơm.

Hắn gật đầu khen ngợi:

- Liễu béo, ngươi làm việc… không tồi!

Liễu béo lập tức vui vẻ, trong lòng rạo rực, lớn tiếng nói:

- Làm việc cho Vệ tướng đại nhân, lên núi đao xuống biển lửa không chối từ!

Trong lòng gã ôm khao khát đối với tương lai tốt đẹp, lui xuống.

Liễu béo vừa mới rời đi, sau lưng chợt nghe tiếng Tô bá truyền tới từ bên ngoài:

- Tiểu thư, Từ Lão đông gia tới rồi!

Sở Hoan nhíu mày, nghĩ lại là tới cửa gây rối, liền thấy Lâm Lang đứng dậy, vội vàng ra cửa đón, hiển nhiên là vô cùng tôn kính đối với Từ Lão đông gia này.

break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc