Mũi Thẩm Kiều bị mùi rượu xông khiến đầu óc cũng sắp hôn mê, ghê tởm không thôi, nhịn một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được nữa vịn thành giường nôn một trận. Suốt cả đêm, dạ dày của cô đã trống rỗng từ lâu, cũng không còn cái gì để phun ra nữa.
Thẩm Du bưng cái chén “đầu sỏ gây chuyện” khiến Thẩm Kiều nôn ọe đi ra khỏi phòng ngủ, một lát sau lại trở về, rượu trong tay đã đổi thành nước mật ong.
Thẩm Kiều mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường, gục đầu ở mép giường, tóc tai toán loạn, giống như một kẻ điên. Người quen thì biết cô một chén đã say, không biết còn tưởng cô bị giày vò chà đạp…
Thẩm Du đưa chén nước tới, "Uống nước đi."
Thẩm Kiều vất vả bò dậy, ngắm ngía cái ly thật lâu. Thẩm Du mới nói: "Lần này thật sự không phải là rượu."
Thẩm Kiều gật đầu, nhận lấy cái ly. Cô cũng cảm thấy không phải, màu sắc cũng không giống. Khẽ nhấp một hớp, mùi vị ngọt ngào, cũng không dễ uống lắm..., nhưng cũng không đến nỗi không nuốt vào được, một hớp trơn tru, cảm giác nóng rực trong dạ dày cũng dịu đi không ít. Uống nhầm một ly rượu, đưa tới một đoạn kỉ ức vụn vặt về việc say rượu, có lẽ đã một thời gian dài không đụng đến mùi vị rượu Mao Đài, đã làm cho tửu lượng của cô càng kém hơn.
Nhớ lại tối hôm qua, Thẩm Kiều không nhịn được chất vấn: "Rốt cuộc có phải em đổi rượu của chị không?"
Thẩm Du đang lật báo trên ghế sa lon ngước mắt liếc cô một cái, cười như không cười nói: "Chị à, xin ngài thương xót, hình dáng hai cái ly khác nhau, kích cỡ lớn nhỏ cũng không giống nhau, chẳng qua là để gần nhau thôi, tại sao chị nhìn cũng không nhìn một cái mà đã bưng chén lên rồi, lại còn một ngụm uống sạch nữa chứ?"
"Ặc." Hóa ra là chính cô cầm nhầm, cô rất ít khi uống rượu, lần đầu tiên uống rượu cũng say nhưng không mượn rượu nổi điên, đặc biệt an tĩnh ngủ một giấc, nhưng mà tối hôm qua, cô không dám cam đoan có làm cái gì hay không, vì vậy cẩn thận hỏi: "Vậy tối hôm qua sau lúc đó, chị có làm cái gì không?"
Thẩm Du tiếp tục lật lật tờ báo, mi mắt nhi cũng không nâng lên: "Không có gì."
"Vậy thì tốt." Thẩm Kiều vui vẻ bưng chén nước mật ong lên tiếp tục chiến đấu hăng hái.
"Chỉ là sau đó tiểu Vũ đến, mang quà tặng từ Pháp đến cho chị."
Thẩm Kiều vừa nghe có quà tặng, trong nháy mắt ánh mắt sáng lên: "Thật à? Đang ở đâu rồi?"
"Cho Thịnh Hạ rồi."
Thẩm Kiều trố mắt: "Cái gì?"
"Chị thấy chỉ có một phần, nói gì cũng phải đưa quà tặng cho Thịnh Hạ, người nào khuyên cũng không nghe, còn luôn miệng nói tiểu Vũ không linh động, nhiều người như vậy mà cũng chỉ có một phần quà tặng."
Thẩm Kiều: "..."
Thẩm Du dù bận rộn nhưng vẫn ung dung gấp tờ báo lại, đứng dậy sửa sang lại nút áo áo sơ mi. Từ trên cao nhìn xuống thông báo mục đích anh giúp cô tỉnh rượu: "Ông già đang ở dưới lầu chờ chị xuống ăn điểm tâm, còn đặc biệt chờ chị đấy, nhanh chóng chỉnh trang lại rồi đi xuống đi, nếu chờ đợi thêm nữa, chắc chắn sẽ tức giận." Nói xong, trước khi Thẩm Kiều cầm giày lên ném qua, đã nhanh chóng trốn khỏi căn phòng.
Thẩm Kiều lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông (1) nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, 5 phút sau vọt vào phòng ăn, cố gắng duy trì hô hấp ổn định, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi ra, chậm rãi ngồi xuống.
(1) Sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông: là kết hợp bởi hai câu “Sét đánh không kịp bưng tai” và “Bịt tai trộm chuông”
Nhà bọn họ vẫn là mẹ hiền cha nghiêm, công việc của cha bận rộn, có rất ít thời gian ở cùng với bọn họ, thấy ông cười càng hiếm hơn, dáng vẻ nghiêm nghị cho dù mẹ của bọn họ cũng không dám chống đối, đừng nói gì đến hai đứa trẻ bọn họ. Điều này khiến từ nhỏ đến lớn hai chị em bọn họ đều biểu hiện khéo léo trước mặt cha mình, nhưng cũng không thể làm cho cha tháo xuống vẻ lạnh lẽo trên người ông. Sau này trưởng thành hơn, thời kỳ phản nghịch, Thẩm Du cố gắng dùng việc gây họa để gây chú ý với cha, nhưng mỗi lần đều là thư ký của cha xuất hiện để giải quyết phiền toái. Cha chưa bao giờ đánh chửi bọn họ, có lẽ đó là nguyên nhân chính khiến cảm giác xa cách càng sâu sắc hơn.
Người một nhà im lặng ăn bữa ăn sáng, say cả đêm, lúc này thật sự Thẩm Kiều không có khẩu vị gì, nhưng lại không dám thể hiện quá rõ ràng, chỉ có thể gắng gượng nuốt xuống.
Thẩm Tại An đưa cái túi giấy trong tay cho Thẩm Kiều, sau đó dùng giọng nói lạnh lẽo trước sau như một dặn dò: "Quay về mấy ngày nay nghỉ ngơi cũng đủ rồi, Bộ Ngoại Giao ở bên kia đã ngoài sáng và trong tối thúc giục mấy lần, ngày mai con đi trình diện đi."
Thẩm Kiều vội vàng lắc đầu: "Không có, không có vấn đề, ha ha."
Tay Thẩm Du nâng trán, đang nhìn về phía Thẩm Kiều cười hả hê đắc ý.
"Không có vấn đề thì chuẩn bị cho tốt đi, trước khi nhận chức phải huấn luyện tập trung, có thể còn có cuộc thi, " Ánh mắt Thẩm Tại An rơi trên người Thẩm Du, trầm giọng hỏi: "Thẩm Du, con có chuyện gì à?
Thẩm Du vội vàng thu hồi cánh tay, thu nụ cười lại rồi vuốt vuốt vạt áo, nghiêm túc nói: "Không có gì ạ."
Thẩm Tại An đứng dậy ra khỏi phòng ăn, sau đó mẹ Thẩm đuổi theo, trong nháy mắt phòng ăn chỉ còn lại hai chị em họ. Dáng vẻ Thẩm Kiều nhíu mày suy nghĩ lọt vào mắt của Thẩm Du, anh chân thành nói: "Bớt đau buồn đi."
Thẩm Kiều hỏi: "Có cái gì mà phải buồn bã?"
"Đương nhiên là. . . . . Tối hôm qua rồi."
Thẩm Kiều nhanh chóng đứng dậy, như đứa trẻ chạy đến ngồi bên cạnh Thẩm Du, nhỏ giọng hỏi thăm: "Ngoại trừ việc đưa quà tặng cho Thịnh Hạ, chị có làm chuyện gì khác không?"
Thẩm Du nói: "Hình như là không. À…Không đúng."
"Còn có?" Lòng của Thẩm Kiều cũng lạnh hết cả.
Thẩm Du nói rõ ràng: "Gọi điện thoại vượt biển cho Giản Dư Mặc, nói cái gì cũng bắt người ta phải hát tình ca, quá đáng hơn là yêu cầu hợp ca. Chị vô lý mượn rượu điên khùng khiến em bị Giản Dư Mặc trách mắng, nói em biết rõ là chị không uống rượu được, còn để chị uống rượu say, oan chết em."
Thẩm Kiều nuốt một ngụm nước bọt, thấp thỏm hỏi "Vậy chị hát thật à?"
"Có hát."
"Thật không?"
Thẩm Du thành thực trả lời: "Không thèm giấu." Thẩm Du quan sát nét mặt Thẩm Kiều thay đổi trong nháy mắt, an ủi: "Đừng khóc, tất cả mọi người cũng quen như vậy rồi, không mất mặt đâu."
Thẩm Kiều suýt rơi nước mắt, "Ai vì cái đó đâu? Quà tặng của Tiểu Vũ chắc chắn là vừa dày vừa nặng, tại sao chị lại đi tặng người ta vậy."
Thẩm Du: "..."
Cả đêm Thịnh Hạ cũng không ngủ ngon, hộp quà đặt ở đầu giường chính là nguyên nhân khiến cô không thể ngủ. Cô đã từng vô duyên vô cớ nhận một đôi khuyên tai của Thẩm Kiều, lần này lại cầm quà tặng về nước của cô ấy, thật sự là không thể nào nói nổi nữa. Khi cô mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, rốt cuộc cô quyết định giao món đồ cho Thẩm Du, nhờ anh ta trả lại cho Thẩm Kiều.
Vì vậy, sau khi hội nghị kết thúc sớm, chuyện đầu tiên thư ký Thịnh làm không phải là dặn người ta chuẩn bị cà phê Tổng giám đốc thích nhất, mà là cầm túi giấy đi đến phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Thẩm Du đương nhiên biết Thịnh Hạ có ý gì, ngồi phía sau bàn công tác, cầm túi giấy lên nhìn nhìn.
Thịnh Hạ nhớ lời nói của Dương Kiền, nhận đồ rồi thì không có đạo lý phải trả lại, nhưng cô vẫn cảm thấy không thể nhận."Tổng giám đốc Thẩm, làm phiền ngài trả lại cho chị gái ngài."
"Đồ tốt như vậy, sao lại không nhận?"
"Thật sự là không thích hợp, hơn nữa, " Thịnh Hạ cắn cắn môi, "Trước đó tôi còn nhận khuyên tai của cô ấy, kết quả còn bị tôi làm mất, tôi cảm thấy rất có lỗi với cô ấy."
Thẩm Du nở nụ cười: "Chị ấy đã cho cô, mất cũng là mất của cô. Không có gì mà phải xin lỗi."
Thịnh Hạ im, hai tay ở trước người dùng sức xoắn chung một chỗ. Cô không có cách nào tiêu xài xa xỉ như bọn họ, cô sinh trưởng trong một gia đình thường thường bậc trung, mặc dù từ nhỏ không phải lo ăn mặc, nhưng cũng không giống bọn họ tùy tiện đưa tặng món quà đắt giá như vậy. Hơn nữa, thứ nhất cô cũng không có năng lực bánh quy đi bánh ít lại (2), thứ hai cô cảm thấy giao tình giữa cô và Thẩm Kiều cũng chưa tốt đến mức cứ nhận quà từ người ta suốt.
(2): bánh quy đi bánh ít lại : giống với câu có qua có lại của người Việt mình
Có lẽ đã nhìn thấu được suy nghĩ của Thịnh Hạ, nên Thẩm Du cũng không miễn cưỡng nữa, vì vậy nói: "Cái này tôi cứ để ở đây, đến bao giờ cô cần, hãy đến tìm tôi để lấy. Được không?"
"Chuyện này..." Thịnh Hạ do dự, nhưng người ta đã nhượng bộ, cô cũng không biết nói cái gì nữa, vì vậy nói cảm ơn, rồi xoay người rời đi.
Thẩm Du vuốt ve cái hộp, ngón tay móc nhẹ ấn vào móc khoá, cái hộp phát ra âm thanh, rồi đóng lại, lại tiếp tục mở ra, trong phòng làm việc to như vậy chỉ còn lại tiếng đóng đóng mở mở này.
Sau khi trả đồ xong, Thịnh Hạ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cho dù không phải trả lại cho Thẩm Kiều, nhưng tối thiểu cô ở đây cũng thanh tịnh hơn. Có lẽ, chỉ có một mình cô để ý đến những thứ này thôi. Nghĩ đến đây, Thịnh Hạ khẽ cười khổ.
Tiểu trợ lý nở nụ cười đưa di động cho Thịnh Hạ, "Điện thoại của chị vang lên lâu rồi đấy."
Thịnh Hạ nhận lấy điện thoại, nói cám ơn, rồi đi đến một bên nghe điện thoại. Là Dương Kiền gọi tới, ngày hôm qua khi anh đưa cô về, nhìn ra sự lo lắng của cô, cô hỏi nên làm thế nào, anh nói nếu thật sự không muốn nhận thì đưa cho anh xử lý. Không thể nghi ngờ, câu nói ấy khiến cô vô cùng yên tâm, nhưng mà cô không muốn lệ thuộc quá nhiều vào anh, căn bản giữa bọn họ đã tồn tại sự chênh lệch về thân thế không có cách nào vượt qua, cô càng không muốn để cho người ta nói cô là vật phụ thuộc của anh.
Thịnh Hạ dịu dàng nói nhỏ: " Vừa rồi đang họp, nên không mang điện thoại theo."
"Mấy giờ tan việc?"
Thịnh Hạ hơi vui mừng hỏi: "Anh có thời gian đến đón em không?"
"Ừ."
Trong lòng Thịnh Hạ ấm áp, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua thủy tinh trong suốt, khóe miệng thoáng hiện lên nụ cười trong veo: "Nhưng em chưa xác định chắc chắn, buổi chiều Tông giám đốc Thẩm còn có một hội nghị, không biết mấy giờ có thể kết thúc nữa."
"Xin nghỉ đi, hoặc là tìm người khác thay em, cậu ta cũng không chỉ có một thư ký là em."
"Ừm, để em xem đã."
"Nếu không anh giúp em xin nghỉ..."
"Không cần không cần, em đến là được rồi." Cho đến ngày hôm qua, cô mới nghe nói, mấy ngày trước Dương Kiền và Thẩm Du bởi vì uống rượu mà đánh nhau, may mà Thẩm Du cũng không vì vậy mà giận chó đánh mèo với cô, nhưng mà không để bọn họ tiếp xúc nhiều thì tốt hơn, để ngừa ngộ nhỡ.
Dương Kiền chợt bật cười: "Yên tâm, hai bọn anh không có chuyện gì đâu, từ nhỏ đã quen nhau, đếm cũng không hết là đã đánh nhau bao nhiêu lần."
"Đúng rồi, anh muốn đón em đi đâu?"
Dương Kiền hiếm khi giữ lại điểm mấu chốt: "Tạm thời giữ bí mật, đến lúc đó em sẽ biết."
Thẩm Kiều đi đến tiệm sách một chuyến, ở tiệm sách gần một ngày, đào được không ít sách, tất cả đều do câu nói "Phải thi sát hạch" của ông già dọa sợ, không phải cô lo lắng thi không tốt thì mình sẽ gặp tội gì, mà lo lắng thi không tốt sẽ làm mất mặt ông già. Cuộc sống ở thành phố này, sống giữa nhiều người xuất sắc như vậy, hiển nhiên không cần nói cũng biết áp lực như thế nào.
Rời khỏi tiệm sách, ném một đống sách vào chỗ ngồi ở sau xe. Đáng lẽ mọi thứ đều bình an vô sự, có lẽ là bởi vì năm này là năm tuổi của cô nên cô không mặc áo lót màu đỏ, mang dây đỏ trừ tà, vì là năm hạn nên không tốt, vừa đóng cửa sau lại, thì không biết từ chỗ nào một chiếc xe đạp điện chạy đến, trong tiếng gào thét "Mau tránh ra" của ông chú lái xe, cuối cùng, xe đạp điện vẫn đụng ngã Thẩm Kiều
Sau khi bị đụng ngã, quả thật Thẩm Kiều cảm thấy mình cường tráng như trâu, đã như vậy rồi mà hiển hiên vẫn không thấy đau một chút nào, cô vừa định mở miệng nói với ông chú lái xe điện "Không có việc gì, ngài đi đi" , thì mới phát hiện bánh xe chạy bằng điện đã nghiến qua mu bàn chân. . . . . .
Khi Thẩm Du đang họp thì nhận được điện thoại của Thẩm Kiều, ở đầu bên kia điện thoại cô mang theo giọng nói nghẹn ngào "Ca đã xảy ra chuyện rồi" , phản ứng đầu tiên của Thẩm Du là đầu óc của chị không phải đã xảy ra chuyện chứ, gặp ai cũng xưng ca.
"Thật đó, chân, " Thẩm Kiều hít hít cánh mũi, "Bác sĩ nói, không thể bước đi, phải có người nhà đến cõng về."
Thẩm Du vội đứng lên, cao giọng nói: "Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Du vội vàng kết thúc hội nghị đã mở được nửa chừng, rời khỏi phòng họp dưới ánh mắt kinh ngạc và lời xì xào bàn tán của mọi người.