Dương Kiền mất một lúc mới phản ứng kịp suy nghĩ của cô, vì vậy cười nói: "Đương nhiên là tôi cầu còn không được."
Thẩm Kiều và Dương Kiền vừa xuất hiện trong nháy mắt liền thu hút ánh mắt của mọi người, vì ở đây không có nhiều gương mặt phương Đông, lại là một cô gái phương Đông với khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh nổi. Dương Kiền kề sát vào Thẩm Kiều, ở bên tai cô nói nhỏ: "Hối hận vì đã dẫn em tới."
Mặt Thẩm Kiều nóng lên, trái tim cũng theo đó mà đập thình thịch. Vừa ở trên đường bọn họ có trò chuyện, dường như đã giúp khoảng cách giữa bọn họ rút đi rất nhiều, Dương Kiền nhìn dáng vẻ đỏ mặt của cô, cười nhẹ nói: "Làm người khác chú ý như thế này lát nữa sẽ khó gây án. Thẩm Kiều, em cho rằng tôi muốn nói gì?"
Giọng nói trầm thấp lại có phần hơi khàn khàn chui vào lỗ tai Thẩm Kiều, trêu chọc trái tim cô, dường như Thẩm Kiều có thể nghe thấy tiếng "thình thịch" truyền ra từ trong lồng ngực. Thẩm Kiều cắn môi, quay đầu sang chống lại ánh mắt thâm trầm như mực của anh. Hô hấp của Thẩm Kiều hơi chậm lại, nhanh chóng quay đầu đi rồi nói: "Không muốn làm người khác chú ý thì đi nhanh một chút đi!”
Nhìn bóng lưng duyên dáng của cô dần dần đi xa, trong mắt Dương Kiền lóe lên một tia cảm xúc phức tạp, sau đó lại trở lại bình thường, bước nhanh đuổi theo cô.
Khách khứa được mời đến bữa tiệc tối này không giàu thì cũng quý, nếu không phải Thẩm Kiều Cương có giao tình tốt với chủ nhân của bữa tiệc, lại chó ngáp phải ruồi vì đã từng đã giúp anh ta một việc lớn, không thì có lẽ sẽ không có được tấm vé mời này. Mục tiêu của bọn họ lần này là một người Trung Quốc, tên tiếng Anh là Jason, ba của anh ta chính là một trong những mục tiêu chính cần phải theo dõi trong vụ án này. Nhưng mà việc cụ thể phải làm trong bữa tiệc tối nay là gì, Thẩm Kiều cũng không biết.
Dương Kiền giống như chỉ đơn thuần tới tham gia dạ tiệc, thỉnh thoảng hai người lại nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại ôm cô cùng khiêu vũ. Thủ đoạn giao thiệp của anh rất lớn, về điểm này ngay cả Thẩm Kiều cũng phải cam bái hạ phong, khi giơ tay nhấc chân thể hiển rõ sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành, thậm chí có đôi lúc Thẩm Kiều cũng nhìn anh đến sững sờ.
Khi một thanh niên có vẻ thon gầy mặc bộ âu phục màu đen xuất hiện, Thẩm Kiều kéo tay áo Dương Kiền, đồng thời nháy mắt với anh. Dương Kiền lại làm như không thấy, không có ý định tiếp cận Jason. Thẩm Kiều nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc không nhịn được nữa nhắc nhở anh không nên quên mục đích của chuyến đi này, nhưng anh cứ như không nghe thấy.
Thẩm Kiều có cảm giác mình bị chơi xỏ, khi cô đang cân nhắc xem có nên nổi đóa lên không thì Dương Kiền chợt lại kề sát vào cô, nói nhỏ: "Anh ta đang nói chuyện với sư huynh của em, bây giờ đi sang đó, nghĩ cách lấy được ly sâm panh kia của anh ta, nhớ kỹ, chỗ nào anh ta chạm vào rồi thì em đừng có đụng vào."
"Cái gì?" Thẩm Kiều khẽ kêu lên, có lẽ cô chưa bao giờ làm chuyện như vậy, hơn nữa căn bản không biết phải xuống tay như thế nào, "Tôi không biết làm!"
Dương Kiền vỗ vỗ bả vai của cô, cười nói: "Em thông minh như vậy cơ mà, chuyện nhỏ như thế này chắc chắn sẽ không làm khó được em, sau khi lấy được rồi thì ở đây chờ tôi."
Thẩm Kiều bị đẩy ra ngoài một bước, khẽ quay đầu lại nhìn dáng vẻ thành thật của anh, không giống như là bắt cô làm trò cười. Nhưng mà, cô nên làm như thế nào?
Thẩm Kiều vừa thấp thỏm tính toán xem nên ra tay như thế nào, vừa từ từ đi về phía mục tiêu. Trên đường đi gặp phải một phục vụ bàn đang bưng một khay rượu, Thẩm Kiều thuận tay cầm lấy một ly, khẽ nhấp một ngụm để lấy thêm can đảm. Ngay lập tức tăng nhanh bước chân đi về phía mục tiêu, đến trước mặt anh ta thì cô chợt "vô tình" đụng vào người đang đưa lưng về phía cô - Jason, sâm banh bị vương ra ngoài một chút, vừa khéo vẩy vào quần áo của Jason .
Thẩm Kiều kêu lên, vội đặt ly xuống nói xin lỗi, vẻ mặt có phần khẩn trương luống cuống: "Ôi, phải làm thế nào bây giờ?”
"Kiều, thật hiếm khi thấy em luống cuống như vậy." Vị sư huynh đang đứng bên cạnh không những không giúp một tay mà còn làm khó cô. Thẩm Kiều chỉ có thể cười khổ nói: "Thật là ngại quá. Quần áo cũng ướt rồi, làm thế nào bây giờ?"
Jason cũng không tức giận, ngược lại an ủi Thẩm Kiều đôi câu. Rượu vẩy vào sau lưng, anh ta không thấy nhìn, anh đặt cái ly ở bên cạnh Thẩm Kiều . Thẩm Kiều thản nhiên nhìn, trong lòng có phần hơi kích động.
Jason đi theo người phục vụ bàn chỉnh trang lại quần áo, cô cầm cái ly lên, cũng may là không bị những người bên cạnh nhìn ra. Cô nhớ lời Dương Kiền đã dặn dò, ba ngón tay nắm lấy phần chân ly, tránh chỗ Jason đã chạm vào.
Cách hơn nửa hội trường, Dương Kiền nhấp một ngụm rượu, thấy dáng vẻ rất có kinh nghiệm của cô không khỏi cười thầm. Dương Kiền giơ tay lên kêu người phục vụ bàn tới gần, nói gì đó với anh ta, người hầu bàn cung kính lễ độ đưa Dương Kiền rời đi.
Thẩm Kiều cố gắng ổn định trái tim đang đập loạn, làm bộ như không có việc gì đứng ở chỗ anh đã nói trước đó chờ Dương Kiền. Cô cầm cái ly không dám đổi tay, đồng thời cẩn thận tránh né những người thỉnh thoảng lại đi qua bên người, sợ sẽ bị bọn họ đụng phải. Trong cái ly đã không còn rượu, trong lúc đó có mấy lần người phục vụ bàn lễ phép hỏi thăm cô có muốn đổi rượu hay không, cô đều cười cười từ chối.
Khi Dương Kiền quay lại, từ đằng xa đã nhìn thấy cô duyên dáng yêu kiều trong bộ váy màu trắng, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu, cần cổ xinh đẹp lộ ra, có lẽ là do uống rượu nên hái gò má của cô khẽ phiếm hồng. Dương Kiền trực tiếp đi về phía cô, anh thấy rõ trong khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, trên mặt cô lộ ra vẻ hơi tức giận.
Dương Kiền nhận lấy cái ly từ trong tay cô, nhưng mà anh cũng không dừng tay lại, mà tiến về phía cô một bước, sau đó liền ôm cô vào trong lòng. Trong nháy mắt Thẩm Kiều trợn tròn mắt, trái tim vốn đã bình tĩnh giờ khắc này lại trở nên luống cuống .
Thẩm Kiều đang định nổi giận, thì nghe thấy anh nói bên tai: "Đừng động đậy, nếu có người đến gần thì nói cho tôi biết."
Thẩm Kiều nắm chặt quả đấm, cắn sau răng trầm giọng hỏi: "Anh lại giở trò gì vậy?"
"Không đùa đâu." Dương Kiền nói thật. Từ trong tay áo rơi miếng dán vết thương vừa mới nhờ người phục vụ bàn lấy cho, cẩn thận dính vào ly rượu, sau đó đặt vào trong một cái hộp nhỏ đã được chuẩn bị từ trước đó.
Cả người Thẩm Kiều cứng ngắc, không dám nhúc nhích, chỉ có hai mắt là đang không ngừng nháy, cái trán dần toát ra một lớp mồ hôi mịn, chỗ bị anh dựa sát vào nóng như bị lửa đốt. Cô cẩn thận hít thở, cố gắng đè nén nhịp tim rối loạn.
Không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc Dương Kiền cũng chịu buông cô ra, đột nhiên chân Thẩm Kiều mềm nhũn, Dương Kiền lanh tay lẹ mắt vội ôm lấy cô. Chân mày anh nhíu lại, ngắm nhìn cô rồi hỏi: "Không thoải mái à?"
Thẩm Kiều cắn răng, muốn hất tay của anh ra, lại phát hiện không thoát ra được. Thẩm Kiều thật sự nổi giận, giùng giằng nói: "Buông tay."
Dương Kiền không quan tâm, thần sắc bình tĩnh nâng tay Thẩm Kiều lên, sau khi xem xét tỉ mỉ thì lấy một miếng dán vết thương quấn vào đầu ngón tay của cô.
Thẩm Kiều không giãy giụa nữa, có chút không hiểu hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Bạn gái của tôi không cẩn thận làm tay bị thương. Còn đau không?"
Thẩm Kiều ngước mắt lên, đụng vào đôi mắt tràn đầy thâm tình của anh, trên mặt cũng là vẻ dịu dàng, nhịp tim của Thẩm Kiều lỡ mất vài nhịp, máu trong người chảy nhanh như đang chạy nước rút. Một lúc lâu sau cô mới nhớ rút tay về, thoáng lùi về phía sau một bước, kéo rộng khoảng cách với anh, "Có thể đi được chưa?"
Dương Kiền vẫn cười dịu dàng như gió xuân, môi mỏng mấp máy: "Dĩ nhiên rồi."
Cô đã sớm biết trải qua nhiều năm rèn luyện, Dương Kiền đã không còn dáng vẻ công tử cà lơ phất phơ như trước đó, nhưng mà hôm nay anh đã khiến cô nhìn với cặp mắt khác xưa. Nghĩ đến anh, cô lại cảm thấy hai gò má nóng hừng hực. Đêm nay Thẩm Kiều ngủ không ngon lắm, cứ một lúc là lại nằm mơ, là mơ thấy anh. Có lẽ trong tiềm thức cô cảm thấy như vậy là không được, vì vậy cứ nằm mơ được một lúc cô liền tỉnh lại, nhưng mà cứ ngủ tiếp là lại nằm mơ thấy anh.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong cơn mơ mơ màng màng, Thẩm Kiều nhận được điện thoại của Giản Dư Mặc, nghe thấy giọng nói của anh, trong một đêm xao động cũng được xoa dịu. Tính toán ra, đã gần một tháng cô không gặp Giản Dư Mặc, nằm mơ nhiều như vậy chẳng lẽ là do quá nhớ Giản Dư Mặc?
Sự phối hợp ăn ý của Thẩm Kiều và Dương Kiền được lão Trâu khen ngợi, sau này nếu có tình huống cần có nhân vật nữ, chắc chắn Thẩm Kiều sẽ bị điểm tên tham dự. Cô cố gắng từ chối mấy lần, cuối cùng vẫn là phí công không có kết quả.
Thẩm Kiều cảm thấy nếu đã làm việc trong tập thể, mặc dù có một số chuyện vượt ra khỏi phạm vi công tác của cô, nhưng chỉ cần có khả năng cô sẽ phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, nhưng mà cô chỉ hy vọng sẽ không phải đi cùng Dương Kiền. Nhưng hết lần này tới lần khác, trên người anh cứ như được dính keo vậy, vứt đi cũng không vứt được. Không phải là Thẩm Kiều chưa từng hoài nghi Dương Kiền có âm thầm giở trò gì hay không, nhưng mà đổi lại cũng chỉ là một buổi nói chuyện dài dòng của lão Trâu.
Cô không thể không thừa nhận, trong thời gian này, quan hệ giữa cô và Dương Kiền đã xảy ra biến hóa, mà loại biến hóa này làm cô cảm thấy nguy hiểm, thậm chí có vài lần cô bắt đầu sinh ra ý niệm muốn rút lui.
Điện thoại trong tay chợt vang lên, Thẩm Kiều do dự nhận, nghe thấy giọng nói của anh truyền đến từ đầu bên kia: "Em ra ngoài đi, chúng ta nói chuyện một chút."
Thẩm Kiều nói: "Có gì muốn nói thì nói trong điện thoại luôn đi."
Dương Kiền không nhượng bộ: "Nếu em không tôi sẽ xô cửa mà vào."