Lộ trình vốn được xác định là 3 tháng, nhưng sau đó bởi vì vụ án bị kéo dài, nên tốn thời gian gần nửa năm vụ án mới hoàn toàn kết thúc. Thẩm Kiều cũng không nghĩ sẽ bị kéo dài lâu như vậy, dĩ nhiên thời gian không phải do cô định đoạt, cô chỉ là người bị động nên phải chấp nhận thôi.
Trước khi về nước, Thẩm Kiều ở lại Paris mấy ngày, dành thời gian vui vẻ thư giãn với Chung Tĩnh Duy. Lúc gần đi, Thẩm Kiều mang theo hai valy lớn đầy quà tặng do Chung Tĩnh Duy chuẩn bị cho mọi người, đồ đạc nhiều đến mức vượt quá khối lượng giới hạn. Chung Tĩnh Duy nhớ đến tất cả mọi người, duy chỉ bỏ sót Lương Thiều Vũ. Thẩm Kiều không biết nhắc nhở như thế nào, chỉ có thể âm thầm mua một phần, sau khi về nước thì giao cho Lương Thiều Vũ, cũng nói đó là tâm ý của Duy Duy, ai cũng có phần. Nhưng mà hình như anh ấy đã đoán được tất cả, không sợ hãi cũng không vui vẻ nhận lấy quà tặng rồi để sang một bên, cả đêm không thèm nhìn đến lần thứ hai.
Là Thẩm Du đến đón máy bay, bởi vì Dương Kiền phải đi công tác, nên ngay từ đâu Thẩm Kiều không hề nói cho anh biết thời gian về nước cụ thể, với lại cô cũng muốn về nhà trước.
Trên đường về nhà, Thẩm Du nói, Thịnh Hạ tự sát, nhưng chưa thành công.
Suy nghĩ của Thẩm Kiều lập tức bối rối, Thịnh Hạ tự sát. . . . . . Ngoại trừ bởi vì Dương Kiền, cô không nghĩ ra lý do nào khác. Nhưng mà, sao Thịnh Hạ lại ngu ngốc như vậy?
Một lúc lâu sau, Thẩm Kiều mới tìm được giọng nói của mình, nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt: "Hiện tại tình huống của cô ấy như thế nào rồi?"
"Vẫn ở bệnh viện, chuyện xảy ra vào tuần trước, hai ngày trước em có đi thăm cô ấy một lần, cả người giống như bị rút khô linh hồn, không nói lời nào, cũng không nhìn ai, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người."
Thẩm Du vỗ vỗ tay lái, giọng nói không gợn sóng như tự thuật: "Khi mới xảy ra chuyện này, anh ấy có đến một lần, bác sĩ là do anh ấy thu xếp, tiền thuốc thang cũng do anh ấy phụ trách, nhưng những chuyện khác thì phủi tay sạch sẽ, cũng không đến bệnh viện nữa."
Thẩm Kiều vẫn cảm thấy vô cùng khó tin, chẳng lẽ vứt bỏ tính mạng dễ dàng như vậy à? Có cái gì quan trọng hơn so với mạng sống hay sao? Không có mạng sống, tất cả những cái khác cũng sẽ không ý nghĩa gì nữa. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy cực kì áy náy. Là cô và Dương Kiền, từng bước từng bước bức Thịnh Hạ đến đường cùng .
Thẩm Du biết cô đang nghĩ cái gì, liền trầm giọng khuyên bảo: "Đừng nghĩ nhiều, chuyện như vậy cũng không liên quan đến chị, cho dù ban đầu chị không về nước, hai người bọn họ cũng không lâu dài được. Thế thân, cuối cùng vẫn là thế thân, chỉ thể hiện rằng Dương Kiền không bỏ được chị. Cuối cùng sẽ có một ngày anh ấy sẽ hiểu rõ ràng, thế thân cũng không thay thế được chị, giữ cô ấy lại sẽ chỉ làm anh ấy khổ sở hơn. Hoặc là vui vẻ quên chị đi, hoặc là phải đi tìm chị, cho dù như thế nào, anh ấy và Thịnh Hạ cuối cùng cũng phải đi đến bước chia tay mỗi người một ngả."
Thẩm Kiều khổ sở thì thầm: "Đã qua lâu như vậy, cô ấy vẫn muốn tự sát, có thể thấy rằng đối với cô ấy mà nói, chia tay với Dương Kiền là sự đả kích lớn như thế nào."
Thẩm Du im lặng mím môi. Thẩm Kiều chợt ra sức vỗ vào cửa xe, sắc mặt thật sự không tốt, Thẩm Du thấy thế vội dừng xe ở ven đường. Xe vừa mới ổn định, Thẩm Kiều liền tông cửa xông ra, ngồi chồm hổm ở ven đường nôn không ngừng.
Thẩm Du xuống xe theo, lấy một chai nước tinh khiết ra từ thùng xe phía sau, dùng tay bỏ nắp ra cho Thẩm Kiều.
Dọc theo đường đi chưa ăn gì cả, trong bụng trống rỗng, không phun ra được gì, cô làm thế nào cũng không áp cơn buồn nôn ghê tởm xuống được.
Thẩm Kiều bám vào tay Thẩm Du để đứng lên, ngước mắt nhìn mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu, híp mắt lại cười cười: "Không có việc gì."
"Không thoải mái thì cứ nói, em đưa chị đến bệnh viện." Mi tâm Thẩm Du nhíu chặt lại nói.
Thẩm Kiều khẽ nhấp một ngụm nước, súc miệng rồi phun ra, cánh tay lau nước đọng trên khóe miệng, "Không có việc gì đâu, chắc do bay lâu quá ấy mà."
Thẩm Du nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bời của cô: "Ừ, chúng ta về nhà thôi."
Trước khi vào cửa, Thẩm Du lại nhỏ giọng nói: "Gần đây mẹ có chút tâm thần không yên, hỏi bà nguyên nhân bà lại nói là không có việc gì, sau khi trở về chị để ý một chút nhé, có lẽ bà sẽ nói với chị."
Thẩm Kiều gật đầu, thế nhưng lúc này cô chẳng nghe vào đầu câu nào, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện Thịnh Hạ tự sát vì tình, bởi vì Dương Kiền, bởi vì cô và Dương Kiền. . . . . .
Trong nhà đã chuẩn bị xong cơm trưa, Thẩm Kiều thoái thác nói rằng mệt quá nên muốn ngủ một giấc trước, Cố Hoa Lam không hề dị nghị, bảo người giúp việc xách hành lý của Thẩm Kiều lên lầu.
Thẩm Du ngồi xuống trước bàn ăn, cả một bàn đều là món ăn mà Thẩm Kiều thích ăn. Cố Hoa Lam nhìn Thẩm Kiều lên lầu, sau đó cũng đi vào phòng ăn, nhỏ giọng hỏi Thẩm Du: "Sao Thẩm lại có vẻ không vui."
"Không biết." Thẩm Du lắc đầu.
Cố Hoa Lam như đang nghĩ cái gì đó, một lát sau lại hỏi: "Dương Kiền không đến sân bay đón nó à?"
"Không."
"Thẩm Kiều có nói với con, nó và Dương Kiền đi đến bước nào rồi không?"
"Không."
Thẩm Du rất nghe lời, hễ hỏi thì đáp, nhưng đối với Cố Hoa Lam mà nói mỗi một đáp án, đều giống như không có đáp án. Cố Hoa Lam trầm giọng than thở, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Thẩm Kiều mệt chết đi được, nhưng vẫn chẳng ngủ được, vừa nhắm lại trong mắt lại như nhìn thấy bộ dạng Thịnh Hạ đầm đìa máu tươi. Cô ấy im lặng chảy nước mắt, máu chảy ra, nằm giữa vũng máu, cô ấy tuyệt vọng nhìn thế giới trước mắt từng chút, từng chút trở nên tái nhợt, tất cả mọi thứ xung quanh dần mất đi âm thanh, cho đến khi cô ấy mất toàn bộ sức lực, chậm rãi nhắm mắt lại. . . . . .
Thẩm Kiều đột nhiên giật mình ngồi dậy, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, giống như đang ngạt thở rốt cuộc cũng có dưỡng khí, cô tham lam há to miệng hít thở, cổ họng vừa khô vừa rát, cực kì khó chịu.
Bên giường chợt trầm xuống, Thẩm Kiều nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của mẹ mình.
Thẩm Kiều thoáng ổn định tâm tình, liếm liếm bờ môi khô khốc, "Mẹ, làm sao vậy?"
"Ngay cả cơm trưa cũng không ăn, mẹ lên xem xem con có ngủ hay không."
Thẩm Kiều cho mẹ một nụ trấn cười an, kéo cái chăn ra, xuống giường, "Con đi rửa mặt trước, xong sẽ xuống ăn cơm."
Cố Hoa Lam gật đầu: "Được."[Truyện được edit bởi Mạn Nhi** Diⓔn♧đà!\!ⓛê♧quý♧đⓞn]
Thẩm Kiều đi đến cửa, kéo cửa phòng ra, thân thể lại do dự. Cô nhớ tới lời Thẩm Du dặn dò, xoay người, nhìn mẹ mình, "Mẹ, có phải ngài có chuyện gì muốn nói không?"
Cố Hoa Lam nghe vậy, lập tức lắc đầu, cười nói: "Không có việc gì, nhanh đi rửa mặt đi, mẹ xuống phòng ăn đợi con."
"Vâng." Thẩm Kiều vò vò tóc, ra khỏi phòng.
Thẩm Kiều ăn không thấy ngon, hơn nữa không thèm ăn, ngược lại uống không ít nước. Cố Hoa Lam nhìn cô vẫn không động đũa, liền hỏi: "Không hợp khẩu vị à?"
Thẩm Kiều lắc đầu, nói: "Vừa mới tỉnh ngủ, nên con không có khẩu vị, " Thẩm Kiều nghiêng đầu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã 4 giờ chiều, vì vậy nói: "Ăn ít một chút, đợi lát nữa còn có thể ăn bữa. . .
Cố Hoa Lam nói: "Cũng được."
Thẩm Kiều do dự mãi, vẫn quyết định đến bệnh viện thăm Thịnh Hạ. Cô từ chỗ Thẩm Du hỏi thăm được bệnh viện Thịnh Hạ đang ở, trên đường đi mua một giỏ trái cây tinh xảo và một bó cây mã đề, tự mình lái ô tô đi.
Thẩm Du nói, Thịnh Hạ như bị rút khô linh hồn, lúc nào cũng nhìn chằm chằm cửa sổ ngẩn người. Cô ấy vẫn đang chờ, cho nên vẫn nhìn cửa sổ? Bởi vì anh không tới, cho nên không nhìn ai, cũng không nói gì cả?
Thẩm Kiều khẽ đẩy mở cửa phòng bệnh, trong phòng có mùi nước khử trùng nhàn nhạt. Phòng bệnh đơn, rất sạch sẽ, Thịnh Hạ đang nghỉ ngơi, chất lỏng trong bình truyền bị treo ngược nối với ống truyền dịch, đâm vào trong mạch máu có thể nhìn thấy rõ của cô ấy, cổ tay trái của cô ấy quấn một băng vải màu trắng cực kì bắt mắt, đâm vào mắt Thẩm Kiều, khiến cô đau lòng. So sánh với lần gặp mặt trước thì Thịnh Hạ thật là gầy, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc, hoàn toàn không có sức sống.
"Xin hỏi là ai vậy?"
Thẩm Kiều nghe thấy giọng nói ở sau lưng, vội vàng xoay người, thấy một người phụ nữ trung niên, tóc đã hoa râm, gương mặt gầy yếu, có bọng mắt rất nặng, vẻ mặt thoạt nhìn rất mệt mỏi, chắc là mẹ của Thịnh Hạ.
"Dì, ngài khỏe chứ, con là bạn của Thịnh Hạ, nghe nói cô ấy ngã bệnh nên tới thăm một chút."
Phương Mẫn quan sát tỉ mỉ cô gái trước mặt, hai bàn tay để bên eo không tự chủ nắm chặt lại. Một hồi lâu, bà mới khàn giọng hỏi như thử dò xét: "Ừ....Thẩm Kiều à?"
Thẩm Kiều cười khổ, không ngờ lại bị nhận ra dễ dàng như vậy. Chắc hẳn mẹ Thịnh Hạ rất ghét mình, thậm chí còn hận. Trong lòng bà ấy, là mình đoạt người trong lòng của con gái bà ấy, mới dẫn đến bi kịch của hôm nay, làm sao có thể không hận?
Giọng nói của Thẩm Kiều như có lỗi: "Con là Thẩm Kiều, dì, thật xin lỗi, hôm nay con vừa mới về nước, mới nghe nói Thịnh Hạ gặp chuyện không may."
Phương Mẫn không nói gì, vẻ mặt vô cùng phức tạp, hai mắt cũng không chớp một cái nhìn Thẩm Kiều chằm chằm, Thẩm Kiều bị bà ấy nhìn vậy cảm thấy cả người không tự nhiên, trong ánh mắt của bà ấy hình như có địch ý, nhưng dường như không chỉ có vậy, ẩn sâu trong đó là cái gì, Thẩm Kiều không đoán ra.
Thẩm Kiều gật đầu ngồi xuống, ân cần hỏi: "Tình hình của Thịnh Hạ như thế nào rồi?"
Phương Mẫn lắc đầu: "Vết thương ngoài da có lẽ sẽ nhanh khỏi thôi, nhưng vết thương trong lòng sẽ rất khó khăn. Bác sĩ nói con bé bị chứng uất ức, tạm thời không thể xuất viện."
"Chứng uất ức?" Thẩm Kiều nhỏ giọng kêu lên, trong nháy mắt đó trái tim của cô như bị bóp chặt.
Cuộc sống tốt đẹp như vậy, lại duy trì ý niệm muốn vĩnh biệt cuộc đời, mặc dù đã sống lại, chứng uất ức sẽ khiến cô ấy sống không bằng chết. Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết (1), ngón tay Thẩm Kiều xoắn lại cùng một chỗ.
1. Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết: câu này xuất hiện từ một điển cố. Vào thời Tấn Trung Đông, trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, kỳ huynh (anh họ) Vương Đạo và cả gia tộc bị dính líu, ở ngoài cung chờ tội. Chu Bá Nhân vào cung, Vương Đạo xin giải thích nhưng Chu Bá Nhân không để ý. Tích cực nói với hoàng đế là Vương Đạo có tội, nhưng cũng dân sớ xin tội cho Vương Đạo. Vương Đạo không biết nên ghi hận trong lòng. Sau này Vương Đôn nắm quyền to, hỏi thăm Vương Đạo có muốn giết Chu Bá Nhân hay không, Vương Đạo không nói gì, rốt cuộc khiến Chu Bá Nhân bị giết. Sau đó Vương Đạo tìm được tấu chương trước kia của Chu Bá Nhân trong kho, mới bừng tỉnh hiểu ra, khóc lóc nức nở: "Ta không giêt Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết, trong tăm tối chỉ có bằng hữu tốt này.
Phương Mẫn đỏ vành mắt, thanh âm run rẩy nói: "Tôi không có yêu cần khác, hy vọng về sau, cô đừng quay lại, đừng xuất hiện trước mặt Thịnh Hạ."
Thẩm Kiều lảo đảo nghiêng ngã ra khỏi bệnh viện, nhìn bóng đêm dần dần phủ xuống, trong lòng phủ một tầng lại một tầng bụi bặm. Hiện giờ Thịnh Hạ như vậy, sao khiến cô an tâm? Sao cô có thể cho rằng chuyện này không hề liên quan đến mình? Mẹ Thịnh Hạ không nói một lời, một câu trách mắng cô, khiến cô càng cảm thấy áy náy không chịu nổi.
Thẩm Kiều chợt không biết nên bước tiếp như thế nào, trước mắt có thật nhiều con đường, cô lại không tìm được một cái có thể đi, hoặc là nói trước mắt đã không có con đường nào cả, cô đã ép mình, ép mọi người đến đường cùng.
Chung quy vẫn là lỗi của cô. Một quân bài Domino đổ xuống, liên tiếp tạo thành những lỗi lầm không thể vãn hồi; như một con bươm bướm vỗ cánh bay, gây ra một cơn bão trên bờ biển rộng.
Rõ ràng là gió đêm hè, lại làm cho cô cảm thấy từng trận rét lạnh. Thẩm Kiều ôm lấy vai bất lực ngồi xổm xuống bên lề đường.
Không biết đã trải qua bao lâu, trước mắt bỗng nhiên đã xuất hiện một đôi giày da không nhiễm một hạt bụi. Sau đó, cô liền cảm thấy người kia ngổi xổm xuống trước mặt cô, hô hấp và cái ôm ấm áp khiến thân thể cô bắt đầu run lên.
Dương Kiền ôm lấy Thẩm Kiều, khẽ vuốt ve tóc của cô, "Về cũng không nói cho anh một tiếng, muốn cho anh bất ngờ sao?"
Thẩm Kiều nằm sấp trong ngực anh, cặp mắt vô hồn nhìn về phía xa: "Đáng tiếc, chỉ có kinh sợ."
Dương Kiền trầm giọng thở dài, kéo Thẩm Kiều đứng lên, nhét cô vào trong xe đang dừng ven đường, bản thân cũng lên xe theo. Dương Kiền cầm áo vest treo trên ghế dựa lên, bọc lấy cô, ôm chặt cô vào ngực.
Cánh tay Thẩm Kiều chậm rãi ôm chặt eo của anh, tựa sát vào trong ngực anh, có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại: "Cuối cùng, vẫn là chúng ta sai lầm rồi."
Dương Kiền đẩy cô ra, hai tay nắm thật chặt bả vai của cô, giống như dùng cái này để giữ vững sự kiên định: "Em hãy nhớ, làm chuyện không phải với nhau, mới là lỗi lầm lớn nhất."