Cố Hoa Lam nhìn hoa quả và khay thủy tinh rơi đầy trên đất, có chút miễn cưỡng cười nói, "Tay trơn quá, không cầm được."
Thịnh Hạ đứng dậy ra vẻ muốn dọn dẹp, Cố Hoa Lam vội vàng ngăn cô lại,"Không cần đụng vào đâu, đợi lát nữa hộ lý sẽ dọn dẹp, cửa đứa nói chuyện đi, mẹ đi toilet."
Thẩm Kiều nhìn mẹ thất hồn lạc phách đi vào toilet, đáy lòng có chút nghi ngờ không hiểu. Nhớ tới Thịnh Hạ vẫn đang ở đây, Thẩm Kiều liền mỉm cười nói, "Mẹ tôi ít làm việc nhà, ở nhà có rất nhiều cái khay, cái bát đều do bà không cẩn thận làm rơi vỡ, đừng để ý nha."
Thịnh Hạ lắc đầu, có chút thất vọng nói: "Vậy à, còn tưởng rằng, dì và mẹ tôi biết nhau."
Thẩm Kiều nói: "Trước kia có biết nhau hay không cũng không quan trọng, nếu có cơ hội, thì bây giờ làm quen cũng không muộn."
Thịnh Hạ cười gật đầu: "Nói đúng lắm."
Thịnh Hạ ngồi một lát rồi rời khỏi bệnh viện. Sau buổi trưa, có người lén lút khe khẽ đẩy cửa phòng bệnh ra, nhưng chỉ đứng cửa chứ không tiến vào.
Thẩm Kiều nghiêm mặt nói: "Tới làm gì?"
Trương Khải rũ bả vai, vẻ mặt mất tinh thần, từ từ đi vào phòng bệnh, nhỏ giọng năn nỉ nói: "Kiều, tôi sai rồi, ngài đại lượng đừng so đo với tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng so đo với tiểu nhân."
Thẩm Kiều cười lạnh: "Ơ, ngài cũng có lúc biết sai cơ à."{edit by Mạn Nhi _diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đ◕n}
Gương mặt Trương Khải ảo não, rũ bả vai đứng trước giường bệnh, như tiểu Mao tử gây họa xong bị ăn chửi, "Cũng do tôi không hiểu chuyện, ăn nói lung tung không có điểm dừng, khiến ai ai cũng căm phẫn," nói xong, Trương Khải chợt cúi người nắm hai tay của Thẩm Kiều, vẻ mặt thành khẩn, hận không thể khóc lên: "Nhưng tôi hàng vạn hàng nghìn lần mong được tha thứ, Kiều, tôi sai rồi! Từ hôm nay trở đi tôi sẽ không dám như vậy nữa, em bảo tôi đi hướng đông tôi liền đi hướng đông, bảo tôi đi hướng tây tôi liền đi hướng tây, chịu được mệt nhọc, sai đâu đánh đó!"
Thẩm Kiều ghét bỏ hất tay của anh ta ra: "Làm cái gì vậy?"
Trương Khải khóc lóc: "Tần Niệm tuyệt giao với tôi rồi, Tử Tuấn cũng không thèm để ý nữa, hôm qua tiểu Thu còn gọi điện thoại mắng chửi, còn nói đợi cô ấy từ trên núi xuống sẽ không cho tôi đường sống nữa. Tiểu Kiều, thật sự không phải tôi cố ý kích động, em cũng biết tôi là người thô tục mà, có đôi khi lắm mồm lắm miệng, mở miệng cũng không suy nghĩ, muốn nói gì là nói ra luôn, thật ra thì tôi không hề có suy nghĩ như vậy, bây giờ là thời điểm em buồn bã, đau khổ, tôi nên săn sóc an ủi mới đúng, nhưng hết lần này lần khác lại… mở miệng nói lung tung, chẳng bao giờ nhớ lâu được? Tôi thật sự không biết trên chân em có vết thương, nếu không có đánh chết tôi cũng không lôi kéo em đi leo Trường Thành, thật xin lỗi Tiểu Kiều, nhưng hàng vạn hàng nghìn lần đừng để bụng."
Nhất là khi bác sĩ vội tới đổi thuốc cho Thẩm Kiều, Trương Khải thấy vết thương trên chân trái của cô sưng vừa đen thì sự áy náy là hối hận càng lúc càng nghiêm trọng.
Thẳng thắn mà nói, sau lần này, Thẩm Kiều vẫn có chút ghét Trương Khải. Giản Dư Mặc bắt cá hai tay, cô bị vứt bỏ, cho dù bọn họ cảm thấy sảng khoái như thế nào, cũng không nên biểu hiện ra mặt, tự mình vụng trộm vui mừng là được, sao phải ầm ĩ giống như là cô ở trên sân khấu tấu hài, còn bọn họ phía dưới vui cười, còn muốn chạy lên sân khấu nói diễn con mẹ nó rất tốt.
Nhưng mà, ở trước mặt cô, anh ta cứ than thở khóc lóc, rên rỉ ỉ ôi nói xin lỗi, cô cũng mềm lòng. Tựa như ngày đó Dương Kiền đến nói xin lỗi, thật ra thì cô cũng chẳng oán hận anh là bao, chẳng qua là cảm thấy có chút tủi thân, nhưng có tủi thân cũng do tự mình tìm, cô cũng không oán trách ai được.
Thẩm Kiều đã định nói tha thứ cho Trương Khải rồi, nhưng anh ta còn chết ỳ tại chỗ không chịu đi, còn muốn tự mình chăm sóc cô.
Thẩm Kiều thực sự không còn cách gì khác, mở to đôi mắt hạnh, cất cao giọng nói: "Muốn đi đại tiện."
Vẻ mặt Trương Khải cứng ngắc, ấp úng nói: "A. . . . . . được rồi, đại tiện à . . . . . Vậy, vậy đi gọi hộ lý. . . . . ."
Thẩm Kiều suýt nữa thì òa khóc: "Ngài đi đi, van cầu ngài! Cũng không phải là bệnh sắp chết, cùng lắm thì ngày mai ngài lại đến."
Trương Khải nhếch miệng cười: "Vậy cũng được, muốn ăn gì không? Sáng mai khi nào đến tôi sẽ mang tới, cho dù muốn ăn thịt thần tiên, cũng có thể mang đến đây!"
Thẩm Kiều: ". . . . . ."
Không cho Trương Khải quay lại bệnh viện, ngày hôm sau Thẩm Kiều liền đóng gói đồ đạc xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng. Dù sao cô chỉ phải nằm trên giường mà thôi, ở nhà cũng tiện hơn, lại còn sạch sẽ.
Trước khi xuất viện, Hạ Tiểu Thu cũng đến thăm Thẩm Kiều.{edit by Mạn Nhi _diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đ◕n} Trong lễ mừng năm mới, Hạ Tiểu Thu vẫn ở trên núi với ông nội đã thọ 90 tuổi, ông cụ càng nhiều tuổi càng giống trẻ con, bắt người khác phải ở bên cạnh mình không cho phép rời đi, nhất là tiểu Thu, càng không thể rời đi. Kết thúc kì nghỉ, Hạ Tiểu Thu phải bắt đầu làm việc, ông cụ không thể không thả cô đi, tiểu Thu mới có cơ hội đến thăm Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều nháy nháy mắt, nói: "Mang về nhà chứ sao."
Hạ Tiểu Thu cười nói: "Có nhiều như vậy à, còn dùng làm gì nữa?"
"Phải dùng tới!" Thẩm Kiều nặng nề gật đầu.
Nhưng cuối cùng, Hạ Tiểu Thu vẫn không đi cùng cô. Thẩm Kiều và Hạ Tiểu Thu cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ở cùng một đại viện, sau đó mẹ Hạ Tiểu Thu qua đời, Hạ Tiểu Thu và cha cô ấy trở mặt sau đó thì chuyển ra khỏi nhà, từ đó đến giờ, cô ấy cũng chưa bao giờ quay về. Trong lòng Hạ Tiểu Thu, vị trưởng bối mà cô ấy thân thiết nhất chỉ có ông nội.
Trong thời gian Thẩm Kiều ở nhà nằm trên giường nghỉ ngơi, mặc dù Hạ Tiểu Thu vẫn không đến thăm bệnh, nhưng vẫn luôn gửi đồ đến nhà cho Thẩm Kiều. Hạ Tiểu Thu cũng biết rõ đó là chuyện không cần thiết, cũng không thể thể hiện được tất cả tâm ý của cô, nhưng từ đầu đến cuối không cô vẫn không có biện pháp vượt qua chướng ngại trong lòng, không quan tâm gì mà đi đến đại viện một cách thoải mái.
Thẩm Kiều phải nằm trên giường, vì thế không thể không tìm lãnh đạo đơn vị để xin nghỉ. Đối với những hành vi của Thẩm Kiều, Nghiêm Túc chỉ có thể dùng "Không lời nào để nói" để hình dung. Rõ ràng là rất có năng lực, nhưng lại rất thích xin nghỉ, cô đến Bộ Ngoại giao hơn nửa năm, trừ nửa năm công tác nước ngoài, những lúc khác hoặc là xin nghỉ, hoặc là đang chuẩn bị xin nghỉ.
Nghiêm Túc cực kì nghiêm túc nói: "Vậy có muốn tôi xách hai hộp trái cây đến thăm một chút không?"
Thẩm Kiều giật mình một cái, vội vàng nói: "Không không, không cần, trưởng phòng Nghiêm ngài bận rộn như vậy, đây chỉ là một vết thương nhỏ không có gì đáng ngại, không phiền ngài đại giá đâu."
Nghiêm Túc hừ lạnh: "Không có gì đáng ngại, làm sao phải xin nghỉ?"
Thẩm Kiều: ". . . . . ."
Sau khi ở nhà nghỉ ngơi hơn nửa tháng, Thẩm Kiều mới vui vẻ trở về đi làm. Nhưng mà bác sĩ vẫn liên tục dặn dò, đi bộ bình thường thì không có vấn đề, nhưng mà phải nhớ là không được để chân phải chịu gánh nặng quá lớn, nói đơn giản chính là không thể mệt mỏi, càng không thể leo núi.
Từ lần đánh nhau với Giản Dư Mặc ở bãi đậu xe, sau đó thì Dương Kiền vẫn không tiếp tục xuất hiện trước mặt Thẩm Kiều, đầu tiên là do trong tay anh có rất nhiều công việc cần phải xử lý, hai là khi đối mặt với Thẩm Kiều, anh hoàn toàn không biết phải nói gì. Anh bận tối tăm mặt mũi, cũng ít đi ra ngoài, cũng bắt đầu từng bước xa lánh Thịnh Hạ.
Những ngày này, anh đã nghĩ rất nhiều, vốn tưởng rằng không có Thẩm Kiều, thì cho dù bên cạnh anh là ai, cũng không gì khác biệt. Nhưng mà cho đến bây giờ, anh mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra nếu như không phải là cô, thì bất kỳ ai, cũng không thể. Anh cũng chỉ muốn tìm kiếm bóng dáng Thẩm Kiều trên người Thịnh Hạ, anh có thể lừa gạt bản thân nhất thời, nhưng sao có thể lừa gạt cả đời? Huống chi đối với Thịnh Hạ mà nói, quá không công bằng. Anh không thương Thịnh Hạ, cũng không nên ngăn cản cô ấy tìm kiếm tình yêu của mình.
Sau khi kết thúc vụ án, anh về đến thủ đô đã là đêm khuya, anh vừa về đến nhà, đã thấy Thịnh Hạ ngồi trên bậc thang bên ngoài tòa nhà. Dương Kiền không biết tại sao Thịnh Hạ lại ở đây, anh không hề đề cập rằng hôm nay anh trở về.
Nghe thấy tiếng tắt động cơ, Thịnh Hạ ngước mắt nhìn sang, thì nhìn thấy xe của Dương Kiền, trong hai tròng mắt giống như tro tàn của cô lóe lên ánh sáng mừng rỡ, cô vội vã đứng dậy, hô hấp có chút gấp gáp, vội vàng nhìn vào trong xe.
Dương Kiền mở cửa xuống xe, đi về phía cô. Thịnh Hạ vui vẻ nói: "Đã về rồi, anh có mệt hay không?"
Dương Kiền mím môi nhìn Thịnh Hạ, không nói một lời.
Thịnh Hạ nhìn anh, cẩn thận hỏi: "Vụ án không thuận lợi sao?"
Dương Kiền nói: "Sao em lại ở đây?"
Thịnh Hạ mất tự nhiên cười, "Đi lang thang một lúc, không biết tại sao lại đi đén đây nữa, cũng không biết hôm nay anh sẽ về, thật quá bất ngờ."
Dương Kiền giơ cổ tay nhìn đồng hồ: "Đã muộn rồi, để anh đưa em về nhà."
Thịnh Hạ chợt kéo tay Dương Kiền, hai mắt sáng lạn như mùa hè đầy sao: "Thật sự không muốn em ở lại một chút nào sao?"
Dương Kiền nhíu mày, trầm giọng nói: "Thịnh Hạ, anh mệt chết đi được."
Thịnh Hạ buông tay Dương Kiền ra, mất mát rũ bả vai xuống, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: "Vậy em đi ngay đây, em về trước nhé."
"Để anh đưa em về." Dương Kiền kéo cửa bên tay lái phụ ra, chờ Thịnh Hạ lên xe, nhưng đột nhiên cô lại ôm lấy anh từ phía sau lưng.
Thịnh Hạ khẽ nức nở, khàn giọng nói: "Những ngày qua anh vẫn bận suốt, không biết vì sao em luôn có cảm giác anh muốn rời đi, em sợ lắm."
Một hồi lâu, Dương Kiền đẩy tay của cô ra, xoay người đối mặt với cô, "Thịnh Hạ, em cũng biết, anh chẳng hề thương em."
Đùi Thịnh Hạ như mềm đi, không chống đỡ nổi, chợt ngồi chồm hổm xuống, hai bàn tay bụm mặt, trong bầu không khí rét lạnh bả vai khẽ co rúm, "Em chưa từng hi vọng anh yêu em, chỉ mong giống như trước kia, chẳng lẽ cũng không được sao?"
Dương Kiền cúi người kéo Thịnh Hạ lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, "Đừng khóc nữa, anh cần yên tĩnh một chút, lên xe đi, anh đưa em về nhà."
Trong khi Thẩm Kiều phải nằm trên giường, Trương Khải cũng thường xuyên đến nhà thăm Thẩm Kiều, quan hệ với mọi người từ trên xuống dưới trong Thẩm gia vô cùng tốt, cả nhà cũng e ngại Thẩm An, nhưng anh ta vẫn hoàn toàn không lo lắng mà nói chuyện phiếm với Thẩm An, có lúc, trước khi dì giúp việc nấu cơm cũng sẽ lên phòng của Thẩm Kiều hỏi Trương Khải có muốn ở lại dùng cơm hay không. Thẩm Kiều không thể không thừa nhận, bản lĩnh của Trương Khải thật sự là xuất thần nhập hóa.
Thỉnh thoảng Trương Khải sẽ nhắc tới Thẩm Kiều trước mặt Dương Kiền, anh ta nói gì, Dương Kiền liền nghe cái đó, cũng không phát biểu ý kiến, anh ta không nói, Dương Kiền cũng sẽ không chủ động nhắc tới.
Cho đến có một ngày, Trương Khải chợt nói: "Tôi quyết định, sẽ theo đuổi Thẩm Kiều."
Dương Kiền không cầm chắc cái chai trong tay, chai rượu rơi xuống, ở trước mặt anh vỡ thành những mảnh vụn, nửa bình rượu bắn tung tóe khắp nơi. Dương Kiền nhìn Trương Khải, cho là mình nghe lầm, không thể tưởng tượng nổi hỏi: "Nói gì đấy?"
"Theo đuổi Thẩm Kiều, sao vậy?"
Dương Kiền "xoạt" một tiếng đứng lên: "Nói xem nào!"
Trương Khải nhún vai, ra vẻ nghiêm trang nói: "Cô ấy đang độc thân, tôi cũng độc thân, tại sao không thể theo đuổi cô ấy? Trước kia cũng không cảm thấy gì, nhưng mà nửa tháng trở lại đây, lại phát hiện, mặc dù miệng cô ấy đôi lúc có chút cứng rắn, nhưng xét tổng thể mà nói cô ấy lại là một cô gái yếu đuối, có lúc có chút ngốc, nhưng mà đâ chính là dệt hoa trên gấm. Cô không cao ngạo giống Tần Niệm, cũng không sắc bén như tiểu Thu. Khi cô ấy cười, còn cực kì dễ nhìn, thật ra thì tôi cảm thấy, nếu như Thẩm Kiều để tóc ngắn mà nói, nhất định còn xinh đẹp hơn."
Sức lực trên người Dương Kiền chợt như bị rút đi, mềm nhũn ngồi xuống ghế sa lon, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng mà cậu không thích cô ấy."
"Chuyện yêu đương ấy à, nếu chưa gặp nó, thì không có tình yêu cũng có thể sống, nhưng nếu đã gặp rồi, không có nó liền không sống nổi. Đến nay tôi chưa gặp được tình yêu, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không tìm được tình yêu trên người Thẩm Kiều, phải thử một lần chứ, cậu nói xem?" Trương Khải nghiêng đầu, cười híp mắt nhìn Dương Kiền, "Biết cậu không bỏ được cô ấy, nhưng không phải bây giờ cậu đã có Thịnh Hạ rồi sao? Nhưng mà, tôi cũng không ngại cùng tranh Thẩm Kiều với cậu, dù sao thì trong lòng Thẩm Kiều, hai chúng ta là hai đường thẳng song song, cô ấy đều không thích chúng ta. Nhưng mà cũng phải nói trước một chút, cạnh tranh công bằng thì không thành vấn đề, nhưng tuyệt không thể ảnh hưởng đến tình anh em hơn hai mươi năm giữa hai chúng ta."