Lần đi công tác này của Thẩm Kiều, kéo dài nửa năm, vụ án cũng gặp nhiều trắc trở, nhưng cuối cùng tất cả cũng kết thúc. Trong thời gian đó cô cũng về hai lần, nhưng rời khỏi sân bay chưa được 24 giờ đã phải bay đi. Lúc cô rời đi, trời vừa mới vào thu, vậy mà hôm nay đã là mùa đông khắc nghiệt, sắp đến tết âm lịch rồi.
Vụ án hoàn thành thuận lợi, công lao của Thẩm Kiều không nhỏ, cách tết âm kịch khoảng mười ngày, lãnh đạo đặc biệt phê chuẩn cho cô nghỉ phép, sau tết sẽ tiếp tục đi làm. Nửa năm qua, Thẩm Kiều bôn ba ở mấy quốc gia thuộc Châu Phi và Nam Mĩ, đồng hồ sinh học loạn rối tinh rối mù, bình thường tỉnh lại sau một giấc ngủ lại phát hiện cuộc sống nhiều hơn một ngày, hoặc là thiếu một ngày, thời gian tiến tiến lùi lùi, nhưng dù sao vẫn phải về phía trước. Tựa như cuộc sống, có khi dừng lại không tiến, thậm chí còn lui về phía sau, nhưng bất tri bất giác thời gian vẫn đang lướt qua sinh mạng của người ta.
Thẩm Kiều vùi mình trên giường lớn ngủ thoải mái như chết, hai ngày cũng không xuống giường, cũng không ăn cơm. Sáng sớm ngày thứ ba, rốt cuộc Cố Hoa Lam nhịn không nổi, xông vào phòng ngủ xốc chăn lên.
Thẩm Kiều miễn cưỡng mở mắt ra nhìn một chút, trên người không còn chăn, cũng không giãy giụa, ôm lấy gối đầu ở bên cạnh, tiếp tục ngủ.
Cố Hoa Lam ngồi xuống ở bên cạnh giường, khẽ thở dài: "Cô nương, con nói muốn bồi mẹ đi dạo phố ."
Cố Hoa Lam thân mật vuốt vuốt mái tóc của con gái: "Thật biết nghe lời. Mau dậy đi." Nhưng mà sau đó liền phát hiện, con gái bảo bối của bà lại tiếp tục ngủ như chết … .
Cả người Thẩm Kiều đau nhức rời giường, dường như là đang bò vào phòng tắm, ngủ quá lâu, lâu đến mức cả người cô xụi lơ, đầu óc choáng váng, trong tiềm thức cô cũng cảm thấy nên ra ngoài đi dạo, nếu tiếp tục ngủ thì sẽ chết trên giường mất
Cố Hoa Lam định đổi tất cả đồ gia dụng trong nhà thành mới, đây là một đại công trình, cho nên phải cần một lao động đi theo. Vui vẻ lựa chọn ở cửa hàng tổng hợp, nếu có thể giao hàng tận nơi là tốt nhất, không thể thì Thẩm Kiều phải khuân vác, nói cho oai là muốn cô phục hồi thể lực, ngủ quá lâu nên cả người cũng không có tinh thần, đối với cô làm mấy việc tốn chút sức lực cũng không phải là xấu.
"Mẹ thật sự không thiếu quần áo, chúng ta về đi thôi." Nói xong, người phụ nữ trung niên đã muốn xoay người đi.
Thịnh Hạ vội vàng kéo bà, khuyên lơn: "Mẹ, ngài chỉ có vài món để mặc đi mặc lại, bao nhiêu năm không có quần áo mới rồi, hôm nay nghe lời con đi, có được hay không?"
"Có nhiều thì cũng có mặc đến đâu," nói xong, người phụ nữ nhỏ giọng nói: "Những thứ kia quá đắt."
Thịnh Hạ nói: "Cuối năm được phát tiền thưởng, hoàn toàn đủ cho ngài mua quần áo, mẹ không phải lo lắng đâu."
"Vậy con mua cho mình đi, mua nhiều một chút, mẹ không cần đâu."
Thịnh Hạ không để ý tới sự phản đối của bà, vẫn lôi kéo bà đi về phía trước, "Hai chúng ta một người mua một bộ, được không?"
Mẹ Thịnh Hạ miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn không tình nguyện lắm, lại không muốn phá hỏng tâm ý của con gái. Nhưng mà vừa đi, đột nhiên bà lại dừng lại, vẻ mặt hơi thay đổi, bàn tay đang kéo Thịnh Hạ càng lúc càng mạnh, "Hay là chúng ta cứ đi về đi."
Thịnh Hạ không hiểu: "Sao vậy ạ? Mới vừa rồi không phải đã nói xong rồi sao?"
"Không phải, mẹ . . . . ."
"Thịnh Hạ."
Chợt nghe thấy có người gọi tên của cô, Thịnh Hạ nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Kiều đang xách bao nhiêu là túi. Thịnh Hạ buông mẹ tay ra, cười đi tới: "Cô về bao giờ vậy?"
"Hai ngày trước, cô cũng đi dạo phố à?"
"Ừ, tôi mua quần áo với mẹ."
"Tôi lại bị mẹ tôi kéo đi làm lao động chân tay, " Thẩm Kiều cố gắng quơ quơ hai cánh tay, "Hai người tiếp tục đi, chúng tôi đi trước nhé."
Thịnh Hạ gật đầu, phân vân mãi, đến khi Thẩm Kiều xoay người rời đi Thịnh Hạ có chút muốn nói lại thôi nói: "Tôi...tôi có một số việc, muốn làm phiền cô một chút."
"Sao vậy?"
Thịnh Hạ mím môi, do dự một lát, "Trong chốc lát thì không thể nói hết được, lát nữa về tôi sẽ gọi điện thoại cho cô."
"Được." Thẩm Kiều cười gật đầu. Trong lòng có phần không hiểu, thời gian qua cô đi nửa năm mới về, Thịnh Hạ có thể có chuyện gì mà phải tìm cô? Lúc này, điện thoại ở trong túi vang lên, Thẩm Kiều vất vả đưa tay ra nghe điện thoại.
Đi bên cạnh Cố Hoa Lam, Thẩm Kiều phát hiện mẹ đang ngẩn người, cảm thấy hơi khó hiểu đụng bả vai của bà một cái, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, ngài sao vậy?
Cố Hoa Lam khẽ mỉm cười: "Hơi mệt, chúng ta về nhà thôi."
Thẩm Kiều nói: "Vừa rồi mới nhận một cuộc điện thoại nên con phải đi một chuyến, không đi không được. Đi thôi, con đưa mẹ về nhà trước."
Cố Hoa Lam trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi mở miệng hỏi: "Cô gái vừa rồi là bạn của con à?"
"Vâng."
Cố Hoa Lam tiếp tục hỏi: "Phu nhân ở phía sau, là mẹ cô ấy?"
Cố Hoa Lam lắc đầu: "Có phần giống một người bạn cũ của mẹ nhiều năm trước, cũng có thể là mẹ nhận nhầm."
Thẩm Kiều đưa Cố Hoa Lam đưa về nhà, lái xe đến bữa tiệc xã giao. Nghiêm Túc gọi điện thoại nói, có lễ ăn mừng nhỏ, cần Thẩm Kiều phải đi một chuyến. Cô không thể từ chối, chỉ có thể tiến về phía trước. Nói trắng ra thì kiểu xã giao này chính là muốn uống rượu, nhưng cô một chén đã đổ, có đi cũng phí công.
Tiệc ăn mừng cùng với viện kiểm sát tối cao, cho nên trước đó Thẩm Kiều đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rằng chắc chắn sẽ đụng phải Dương Kiền. Đến khách sạn mới biết, Dương Kiền và Nghiêm Túc hai người đã uống high rồi, đã bắt đầu nói xằng nói bậy, điên khùng uống rượu.
Nghiêm Túc cũng biết tửu lượng của Thẩm Kiều, nếu là bình thường, chắc chắn sẽ không yêu cầu cô uống rượu, nhưng mà lần này anh đã say đến mức không phân biệt được tốt xấu, đưa ly rượu ngăn trước mặt Thẩm Kiều, nếu không uống hết chính là không nể mặt anh ta, không nể mặt trưởng phòng Dương. Thẩm Kiều nuốt một ngụm nước bọt, nói trong lòng, tôi không có khả năng cho các người thể diện, chẳng lẽ tôi không cần mạng của mình nữa.
Thẩm Kiều nói: "Tôi không uống rượu đâu, lấy trà thay rượu kính hai vị trưởng phòng một ly, có được hay không?"
Tay Nghiêm Túc vỗ lên bàn một cái, cao giọng kêu la: "Không được!" Lúc này Nghiêm Túc hoàn toàn không còn bộ dáng nghiêm cẩn thường ngày, chính là tên vô lại không nói lý lẽ.
Dương Kiền híp mắt nhìn cô, không biết có phải đã say thật hay không. Một lúc sau, vỗ bả vai Nghiêm Túc rồi nói: "Cấp dưới của anh, rõ ràng là không nể mặt tôi, được rồi, tôi sẽ uống ly này..., coi như phạt tôi không biết suy xét."
Mắt thấy tay Dương Kiền sắp chạm vào cái ly, Thẩm Kiều cướp cái ly từ tay anh, không nói hai lời, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Cô cũng không nhớ rõ về sau xảy ra chuyện gì, nghe nói là Thẩm Du đón cô về, nhưng mà từ đó về sau, không có ai yêu cầu cô uống rượu, vì thế cô đã giảm bớt không ít phiền phức. Nhưng những chuyện này để sau hãy nói.
Thẩm Kiều về nước được bốn ngày, thì có ba ngày trôi qua trên giường, Thẩm Du thật sự cảm thấy, một người có thể lười tới mức như thế, quả nhiên là không cứu được nữa.
Khi Thẩm Kiều sắp quên hết mọi chuyện, Thịnh Hạ đã gọi điện thoại cho cô. Thẩm Kiều nghĩ nát óc cũng không ra, Thịnh Hạ tìm cô có chuyện gì. Không thấy cô ấy nói đời sống tình cảm không thuận lợi, cho nên chắc không phải do Dương Kiền.
Nhưng trên thực tế, Thịnh Hạ tìm cô là bởi vì Dương Kiền. Nhưng mà, sự thật lại nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của Thẩm Kiều.
Thịnh Hạ hỏi: "Cô có biết Iris không?"
"lris?" Thẩm Kiều hơi nhíu mày: "Con lai à?"
Thịnh Hạ gật đầu liên tục không ngừng, trên mặt hiện lên ý cười, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm .
"Làm sao cô biết cô ấy?" Thẩm Kiều hỏi. lris là bạn học của Thẩm Kiều khi cô đi học ở Mĩ, học cùng nên cũng qua lại một chút, miễn cưỡng được coi là bạn bè, sau khi tốt nghiệp thì đường ai nấy đi, gần như đã mất liên lạc. lris là con lai Trung - Mĩ, tóc vàng mắt xanh, cực kỳ xinh đẹp.
Thịnh Hạ khẽ than thở, lắc đầu mà nói: "Tôi không biết, nhưng Dương Kiền biết."
Bàn tay Thẩm Kiều đang nâng ly lên hơi dừng lại, rồi lại đặt cái ly xuống bàn, "Sau đó thì sao?"
Hai tay Thịnh Hạ cầm cái ly, vẻ mặt hơi hoảng hốt: "lris vừa mới về nước, vô cùng thân thiết với Dương Kiền, tôi cũng hỏi anh ấy, anh ấy nói lris chỉ là bạn bè bình thường của anh ấy, về nước chơi mấy ngày, anh ấy là chủ nhà nên phải tận tình. Nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng."
"Sao thế? Cô cảm thấy anh ta và lris có cái gì à?"
"Có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi, cho nên mới tìm cô. Dương Kiền nói lris là bạn bè anh quen ở Mĩ, tôi nghĩ có lẽ cô cũng quen, biết đâu cô lại biết một số chuyện mà tôi không biết."
Đột nhiên Thẩm Kiều cảm thấy hơi buồn cười, "Ý của cô là, tôi sẽ biết một số chuyện mờ ám giữa bọn họ, có thể nghiệm chứng phán đoán của cô là đúng hay sai à?"
Thịnh Hạ vội vàng lắc đầu: "Không không, tôi chỉ cảm thấy rất lo lắng, tôi cũng hi vọng sự thật giống như lời Dương Kiền từng nói, bọn họ không có bất cứ quan hệ gì."
Thẩm Kiều buông lỏng: "Vậy vì sao cô không thử tin tưởng, có lẽ bọn họ chỉ là bạn bè mà thôi."
"Trong lúc vô tình, tôi nhìn thấy tin nhắn mà lris gửi đến ở trong điện thoại di động của anh ấy, cô ấy nói rất vui vẻ, muốn cám ơn anh ấy, nhớ anh ấy. Tôi biết tư tưởng của người Mỹ rất cởi mở, có lẽ bọn họ cảm thấy như thế rất là bình thường, " Thịnh Hạ cắn môi, sắc mặt hơi tái, "Anh nói muốn bồi lris chơi thật vui vẻ ở Bắc Kinh, tôi hỏi tôi có thể đi cùng hay không, rốt cuộc anh ấy lại nói tôi chuyện bé xé ra to."
Thẳng thắn mà nói, hồi còn đi học lris là đại mỹ nhân danh chấn một phương, rất nhiều bạn học thèm thuồng sắc đẹp của cô ấy, cam tâm tình nguyện quỳ dưới váy của cô ấy, nhưng cô ấy chỉ vui vẻ hưởng thụ cảm giác đàn ông thần phục dưới chân cô ấy. Về sau, Dương Kiền được trao đổi đến Mĩ, đối với Dương Kiền, lris vừa gặp đã thương, nhưng mà sau đó không thành công, nên cô ấy liền chủ động buông tha, tiếp tục làm công chúa vạn người mê. Chẳng lẽ cô ấy thật sự chung tình như vậy, nhiều năm qua vẫn nhớ mãi không quên với Dương Kiền?
"Vậy cô muốn tôi làm gì?"
Thịnh Hạ cười khổ lắc đầu, "Nói thật tôi cũng không biết, mặc dù tôi và Dương Kiền ở chung một chỗ gần một năm rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy chưa hiểu rõ anh ấy, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, với người nhà của tôi cũng rất tốt, nhưng mà tốt quá lại khiến tôi cảm thấy có khoảng cách. Bây giờ lris xuất hiện, làm tôi rất lo lắng, tôi thật sự vô cùng lo lắng."
Thẩm Kiều nói: "Cô không thấy những lời này cần nói cho Dương Kiền nghe sao? Hai người nên nói rõ ràng mới đúng."
"Nhưng tôi lại sợ giữa bọn họ thật sự không có gì, Dương Kiền sẽ cảm thấy mất lòng tin với tôi," Thịnh Hạ khổ sở bưng lấy mặt, bất lực lắc đầu, "Tôi không biết nên làm như thế nào nữa."
Thẩm Kiều có phần không nhẫn tâm khi nhìn Thịnh Hạ như vậy, vì vậy nói: "Tôi hẹn lris gặp mặt trước, trò chuyện một chút, nhưng mà Dương Kiền không phải người tùy tiện, nếu hai người ở chung một chỗ, nên thử tin tưởng anh ấy, đừng để suy nghĩ của bản thân làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai người."
Thịnh Hạ cách cái bàn nắm chặt tay Thẩm Kiều, đôi mắt ngấn lệ, "Cám ơn cô, tôi biết rõ căn bản cô không hề có nghĩa vụ phải giúp tôi, thật sự cảm ơn."
"Đừng nói như vậy, tôi cũng không chắc mình có thể giúp cô hay không, đây là chuyện của cô và anh ấy, hai người thẳng thắn với nhau mới là điều quan trọng nhất. Một đoạn tình cảm không có kết quả, thường là do hai bên không đủ thẳng thắn, không tin tưởng lẫn nhau. Hơn nữa, tôi cũng chỉ là người ngoài cuộc, mới có thể bình tĩnh như vậy, thường thì chuyện không xảy ra trên người mình thì mới có thể giữ bình tĩnh." Thẩm Kiều nói xong, trong lòng khẽ nổi lên mùi vị khổ sở. Cho dù giờ đây đã sáng tỏ như vậy, thì vẫn không có cách nào vãn hồi nữa rồi.
lris nhận điện thoại của Thẩm Kiều, sảng khoái đồng ý gặp mặt, sau một lúc chào hỏi qua loa, hai người cùng cúp điện thoại. Hẹn gặp mặt vào buổi tối ngày hôm sau, tại một nhà hàng Pháp.
Nhiều năm không gặp, lris vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng mà so với năm đó, giờ đây phong thái của cô ấy càng thêm yểu điệu, xinh đẹp hấp dẫn. lris xinh đẹp động lòng người như vậy, không có gì có thể đảm bảo Dương Kiền có động lòng với cô ấy hay không.
lris nói: "Thật ra thì người đầu tiên mình muốn tìm chính là cậu, kết quả lại nghe nói cậu đi công tác, mãi không về ."
Thẩm Kiều cười cười, "Đúng vậy, vừa mới về mấy hôm trước, mấy năm nay có khỏe không?"
lris nhấp một ngụm rượu đỏ: "Rất tốt."
"Kết hôn chưa?"
Thẩm Kiều hỏi trực tiếp như vậy, khiến lris hơi giật mình, nhưng mà rất nhanh sau đó cô ấy đã cười rộ lên, giống như đoán được ý định của Thẩm Kiều, nói: "Có phải mình với Dương quá thân cân, khiến người nào đó cảm thấy không thoải mái hay không?"
"Xem ra, cậu cũng cảm thấy cách cư xử của cậu có phần thiếu sót."
lris lắc đầu, "Mình cũng không cảm thấy mình có cái gì không đúng, Dương là bạn của mình, ở Trung Quốc mình chỉ biết cậu và anh ấy, cậu không ở đây, mình chỉ có thể phiền anh ấy làm hướng dẫn viên du lịch cho mình, như vậy cũng sai à?"
"Nói như vậy, quả thực là không có gì sai."
lris lắc nhẹ ly rượu, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm sắc đỏ của rượu ở trong ly, thản nhiên cười đến phong tình vạn chủng, "Thật ra thì, cậu đâu cần ra mặt làm gì, giữa bọn họ xuất hiện khoảng cách, đó không phải là điều cậu muốn nhìn thấy nhất à?"