Trên đùi Đóa Đóa xanh xanh tím tím, chỗ bị nàng nhéo sưng lên thành một cục, Hoàng Phủ Dật nhìn thấy đau lòng nhăn mày lại.
Buông váy nàng xuống, Hoàng Phủ Dật mở cửa sổ dặn dò người đánh xe một câu, sau đó cẩn thận ôm lấy Đóa Đóa thi triển khinh công nhanh chóng bay về cung.
Động tác của hắn quá nhanh, lại quen thuộc địa hình trong cung, cho nên dọc đường cũng không có ai nhìn thấy.
Trở về tẩm cung, hắn đặt Đóa Đóa lên giường rồi lập tức lấy ra một hộp thuốc mỡ, lại vén váy Đóa Đóa lên.
Trên đường bị hắn ôm về, Đóa Đóa đã từ chỗ khiếp sợ ban đầu thanh tỉnh lại.
Hiện giờ nàng đỏ bừng mặt ngăn tay hắn lại, “Chàng chàng chàng. . . . . .”
“Ngoan, ” Hoàng Phủ Dật hôn nàng một chút rồi kéo tay nàng ra “Vết thương trên đùi phải bôi thuốc”.
“Ta, ta tự bôi.” Tay Đóa Đóa ngược lại giữ chặt lấy váy, ô ô. . . . . .
Bộ dáng căng thẳng của nàng làm Hoàng Phủ Dật không khỏi bật cười, “Nàng còn đang bị thương mà, hiện giờ ta chưa ăn nàng đâu”.
Nói xong hắn lại kéo tay nàng ra, động tác dịu dàng nhưng cũng dùng đủ lực, không làm đau nàng cũng không để nàng giãy ra được.
Ô. . . . . .
Thuốc mỡ mát lạnh bôi lên làm cho chỗ đau rát trên đùi nháy mắt liền giảm đi rất nhiều, nhưng mà. . . . . .
Ô ô, tâm hồn rụt rè của nàng đang phải chịu một trận khảo nghiệm ác liệt!
Để đẩy nhanh tác dụng của thuốc, Hoàng Phủ Dật dùng thêm một chút nội lực trên tay mát xa làn da hơi sưng lên của nàng. . . . . .
Đóa Đóa rơi lệ càng nhanh, dụi đầu vào trong gối.
Ô ô, đôi chân nhỏ thuần khiết của nàng. . . . . .
Tâm hồn rụt rè thuần khiết của nàng đang ở đâu, đừng bỏ rơi không để ý đến nàng a!