Cửu Vương gia liếc mắt xem thường; nghiêm chĩnh đứng trên vai Đóa Đóa đảm nhiệm chức tiểu hồng điểu.
Bất quá hắn đã chuẩn bị tốt, nếu nam nhân này nghĩ muốn động thủ, hắn có thể lập tức mang Đóa Đóa bay đi.
“Biểu ca.” Đóa Đóa thần sắc không quá tự nhiên.
Bất quá cũng không có gì khả nghi, nàng cùng Mạc Lương Ngôn là thanh mai trúc mã, từng tư định chung thân, nhưng giờ nàng đã gả cho người khác, ngượng ngùng cũng là bình thường, cho nên Mạc Lương Ngôn không hoài nghi cái gì.
Kỳ thật Mạc Lương Ngôn cũng coi nàng ngu ngốc, sẽ không phòng bị nàng. . . . . .
Khụ, cho nên “thông minh không hiện rõ ” vẫn rất có chỗ tốt.
“Ta nghe nói Thái tử có chuyện, tình huống trong cung tốt không?” Mạc Lương Ngôn rất quan tâm hỏi.
“. . . . . . Không biết, hắn sáng sớm đã ra ngoài, cũng không biết thế nào.”
Đóa Đóa đối với chút bản lĩnh của mình trong lòng không nắm chắc, kỹ thuật nói dối của nàng không đến nỗi vụng về vừa thấy liền biết, nhưng từ kinh nghiệm “đấu tranh” huyết lệ cùng Hoàng Phủ Dật——
Nàng nhất định không gạt được loại người tâm tư cẩn mật như bọn họ, hoặc là nói. . . . . . người xảo quyệt.
Cho nên nàng cố gắng nói thật, có điều không nói đến phần quan trọng trọng nhất thôi, như vậy không dễ dàng bị người phát hiện sơ hở.
Ô ô, thì ra đó một lão công phúc hắc cũng có chỗ tốt.
Bình thường tích lũy “kinh nghiệm đối địch ” phong phú, đợi đến khi nàng đối mặt nguy hiểm thật sự, trong nháy mắt liền cảm thấy mình là người túc trí đa mưu. . . . . .