Hoàng Phủ Dật vô cùng “khổ sở” mà thở dài, “Xem ra nàng không phải thật sự tha thứ cho ta rồi.”
Ô ô, đừng tưởng nàng không nhìn ra hắn đang giả vờ . . . . . .
Nhưng sợ hắn cố tình muốn mượn cớ để cầu được tha thứ của nàng mà thật sự sắc dụ nàng, Đóa Đóa khóc ròng gật gật đầu.
“Được, ta thơm.”
Chủ động thơm hắn so với bị hắn sắc dụ vẫn tốt hơn nha. . . . . .
Hu hu, cuộc sống của nàng thật là trắc trở quá đi, vì sao nàng lại gả cho một nam nhân thế này cơ chứ!
Mặt Đóa Đóa đỏ bừng, cực kỳ bi phẫn mà nhanh chóng thơm một cái ——
Sau đó nàng đã bị phản công . . . . . .
Sau một nụ hôn nóng bỏng, Hoàng Phủ Dật cười cười buông nàng ra, “Đóa Đóa, hình như nàng rất không tình nguyện hôn ta thì phải? Xem ra vẫn còn chưa tha thứ cho ta rồi.”
“. . . . . .” A a a. . . . . .
Hắn tuyệt đối là cố ý !
Nếu sớm biết hắn đã quyết tâm muốn sắc dụ, vừa rồi nàng đã không thơm!
Ô ô, tổn thất quá nặng nề rồi . . . . . .
Đóa Đóa giãy ra khỏi lòng hắn, khóc ròng đi tới góc tường vẽ vòng tròn.
Ngoài dự liệu của nàng, Hoàng Phủ Dật thế mà lại không ngăn cản nàng, cũng không ở lại dỗ nàng, chỉ là ngồi xổm người xuống ôm lấy nàng thơm một cái, sau đó liền rời khỏi.