Căn bản là. . . . . . thứ nhất, lời truyền miệng không thể tin, cứ xem trước kia tất cả mọi người tưởng Vân Tri Hiểu là đệ nhất mỹ nữ trong kinh sẽ biết.
Thứ hai, tận mắt chứng kiến cũng không nhất định là sự thật, ví dụ nam nhân đang ôm nàng này, hắn không phải thành công lừa mọi người, khiến người ta tưởng hắn là thái tử ôn hòa ốm yếu sao?
Cho nên bạn học biểu ca rốt cuộc là dạng người gì, thật ra thấy mới có thể định luận.
Nhưng mà. . . . . . Ô ô, hai người bọn họ sao đều có thể có hai mặt khác nhau thế hả?
Trở lại cung, Hoàng Phủ Dật lại bị Hoàng thượng kêu đi, mà nhìn thấy tiểu Bụi từ xa xa lại đây, Phá điểu cũng bay đi rồi.
Chỉ còn một mình, Đóa Đóa xuống xe ngựa, chậm rãi tản bộ về Đông cung.
“Thái tử phi ——”
Xa xa có người vội vã chạy lại đây.
Tới trước mặt Đóa Đóa, tiểu cung nữ dừng lại, “Thái tử phi, Hoàng hậu nương nương tìm ngài.”
“Hoàng hậu nương nương?” Đóa Đóa sửng sốt, “Ngươi dẫn ta đi đi”.
Hoàng hậu nương nương không có con nối dòng, có thể cũng bởi vì điểm này, bà đối với các vị hoàng tử đều rất công chính, nghe nói người tốt lắm.
Nhưng mà Hoàng hậu nương nương ăn chay niệm phật, thường ở phật đường tĩnh tu, cho nên Đóa Đóa tiến cung rất lâu, vẫn không thấy qua người.
Đúng như Đóa Đóa nghĩ, hoàng hậu nương nương quả nhiên mặt mũi hiền lành, nhìn cũng rất có cảm giác thân thiết.
“Mẫu hậu cát tường.” Đóa Đóa cười meo meo vấn an.
“Đừng khách khí như thế, cũng không có người ngoài.”