Một nhà ba người ở trong khu vui chơi, chơi vô cùng vui vẻ, sau đó lại chạy đến chỗ vui chơi nhạc nước, giằng co một buổi chiều, rốt cuộc hai mẹ con một lớn, một nhỏ đói bụng, la hét muốn ăn thứ gì đó, Hàn Văn Hạo bảo hai mẹ con các cô ngồi dưới tán cây hoa anh đào, hắn đi tới nhà hàng mua thức ăn, vừa đến nhà hàng rất đắt, hắn đứng trước nhà hàng, nhìn trêи thực đơn của nhà hàng thiên viết, một đĩa cơm rang trứng, 50 đồng một phần! Một phần bánh mì sandwich phải hơn 80 đồng. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhíu nhíu mày, móc trong túi mình còn thừa hơn hai trăm đồng, nghĩ tới nghĩ lui, mới đi vào nhà hàng ! !
Dưới cây hoa anh đào ngoài trời, Hạ Tuyết và Hi Văn thật vui vẻ ngồi tại chỗ, nhìn Hàn Văn Hạo dọn lên một phần cơm rang trứng, ba chai cola, và một phần cơm rang trứng khác, thêm một hộp bánh trứng bên ngoài. . . . . .
Khuôn mặt của Hi Văn lập tức vo thành một nắm, ngẩng đầu nhìn cha, tức giận nói: “Cha! ! Con muốn ăn bít tết! Con không muốn ăn cơm rang trứng! !”
“Chấp nhận một chút. . . . . . Nơi này không có bít tết. . . . . .” Hàn Văn Hạo đem hai phần cơm rang trứng, vừa đưa tới trước mặt của Hạ Tuyết, vừa đưa tới trước mặt của Hi Văn, lại đem hộp bánh trứng mở ra. . . . . . Tổng cộng 6 cái, hắn vừa mở bánh trứng, vẫn không chán ghét nói với Hạ Tuyết: “Những thứ này có đủ cho em nhét kẽ răng hay không ?”
Hạ Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, lại nhìn thức ăn trước mặt mình và con gái, có chút kỳ quái nhìn hắn hỏi: “Anh thì sao?”
Hàn Văn Hạo cầm lên một chai cola, vô cùng đẹp trai ngồi trêи ghế, nhìn bọn họ vẫn một bộ dáng phách lối và thái độ kiêu ngạo, nói: “Tôi không đói bụng. . . . . . Tôi cũng không quen ăn thức ăn bên ngoài . . . . . .”
“Chậc!” Hi Văn khinh bỉ nhìn cha một cái, cầm cái muỗng, không muốn ăn cơm rang trứng, nhưng đói bụng đến nổi ăn rất ngon. . . . . .
Hàn Văn Hạo vừa nhìn con gái ăn cơm ăn ngon như vậy, hắn đột nhiên bật cười, có chút vui vẻ uống cola.
Hạ Tuyết lại nhìn phần này cơm rang trứng trước mặt mình, một lúc lâu, đột nhiên vỗ nhẹ bả vai con gái, chỉ chỉ nơi xa nói: “Hả? Cô bé đó không phải Châu Châu sao? Dường như cô bé đang gọi co kìa !”
Hi Văn cầm cái muỗng, ngạc nhiên quay đầu vừa nhìn, quả nhiên nhìn thấy Châu Châu ngồi ở một cái bàn khác, đang ăn cơm chiên, cà phê thật ngon, hơn nữa trêи bàn đang bày đầy cánh gà, bánh ngọt, ánh mắt của cô bé lập tức sáng lên, nhưng ngay tức khắc bất mãn nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Cha xem đi, cha của Châu Châu người ta, mua nhiều thức ăn ngon cho Châu Châu như vậy, cha thì sao? Cha cũng không có tiền như cha người ta! Hừ! Con đi sang ngồi cùng bọn họ!”
Hi Văn vừa nói xong, hết sức cơ trí cầm cơm rang trứng của mình, thùng thùng chạy đến trước mặt của Châu Châu, nhìn cả nhà bọn họ ngọt ngào gọi: “Chào chú, chào dì! Cháu là Hi Văn!”
Ngoan! ! Tới đây ngồi!” ba mẹ Châu Châu rất thích Hi Văn, để cho cô bé ngồi bên cạnh con gái của mình, mới hỏi: “Các người cũng ở đây ăn uống hả? Có muốn nếm thử một chút chân gà coca lúc nảy dì mua hay không?”
“Không cần, cám ơn dì! Con đang giảm cân! ! Không thể ăn nhiều thức ăn có dầu mở! Con chỉ đến chơi với Châu Châu một lát. . . . . .” trêи khuôn mặt Hi Văn lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào, nói.
“Trẻ con có thể giảm cân sao? Mau ăn đi!” Mẹ của Châu Châu lập tức gắp một miếng chân gà coca bỏ vào trong chén Hi Văn, mỉm cười nói: “Con phải ăn nhiều một chút, như vậy mới có thể mau cao lớn! ! Biết không? Không cần giảm cân! !”
“Ách. . . . . . Được rồi. . . . . . Cám ơn dì, cám ơn chú. . . . . .” Hi Văn vừa nói xong, lập tức vươn tay cầm cánh gà ăn không biết bao nhiêu là sảng kɧօáϊ . . . . .
Hạ Tuyết rất đau lòng nhìn con gái, thở dài một hơi, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Anh nhìn đi, anh nhìn đi ? Đều tại anh ! ! Có tiền! lại ra cửa không mang theo tiền! Làm cho con gái anh phải đi nhà người ta hết ăn, lại uống đấy! ! Anh cũng không ngại mất mặt ?”
“Tôi có gì mất mặt ! ? Cái này gọi là thức thời vụ, tôi không hy vọng sau khi con bé lớn lên, biến thành một bình hoa không thể dùng! Em nhìn xem, đầu óc của con bé rất linh hoạt phải không?” Hàn Văn Hạo vẫn hút coca, không biết xấu hổ nói.
“Chậc, chậc, chậc!” Hạ Tuyết cố ý trừng mắt liếc hắn, cầm cái muỗng chuẩn bị ăn cơm rang trứng, nhưng vừa mới ăn một miếng, lại nhìn Hàn Văn Hạo một cái, nhịn cười, múc một miếng cơm, đưa tới miệng Hàn Văn Hạo, nói: “Ăn một miếng!”
“Tôi không đói bụng!” Hàn Văn Hạo từ chối !
“Ăn một miếng đi! Đứa bé cha! Đồng cam cộng khổ, cả đời này, tôi cũng không biết có cơ hội cùng anh nhảy xuống vách núi hay không, nhưng như vầy cũng không tồi. . . . . .” Hạ Tuyết mỉm cười nhìn hắn nói.
Hàn Văn Hạo quay đầu, nhìn cô một cái, trong hai tròng mắt tràn qua một chút nụ cười, chậm rãi mở to miệng, ăn muỗng cơm kia, vừa nhìn cô, vừa nhẹ nhàng nhai, vừa nói: “Có lẽ em làm cơm ăn ngon. . . . . .”
Hạ Tuyết vừa mới ăn một miếng cơm, liền ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ mỉm cười nói: “Anh. . . . . . Còn muốn ăn cơm tôi nấu cho anh sao ? Thật sự rất ăn sao? Nhiều năm rồi, còn nhớ mùi vị sao ?”
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết đột nhiên cười nói: “Còn nhớ rõ, cái mùi vị kia vẫn chưa quên. . . . . .”
Hạ Tuyết lại nhìn hắn một cái, lại múc một muỗng cơm, đưa tới trước mặt của Hàn Văn Hạo . . . . . .
Hàn Văn Hạo vừa nhìn cô, vừa mở to miệng ăn cơm, hỏi: “Lúc nào thì rồi đến nhà tôi, làm bữa cơm cho tôi ăn?”
Hạ Tuyết đột nhiên bật cười, nhẹ nhàng múc một muỗng cơm nữa, đút cho hắn, trêи mặt tràn qua một chút dịu dàng, cười nói: “Lúc tuyết rơi. . . . . . Nếu thời gian, có thể lùi lại lời hứa. . . . . .”
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn cô, nhớ đến những ngày tuyết rơi, nói: “Có thể cùng nhau ăn bữa cơm, cũng là hạnh phúc. . . . . . cha tôi biết, hôm nay tôi và hai mẹ con em ra ngoài chơi, cho nên muốn mời em thuận tiện đến nhà tôi ăn cơm tối. . . . . .”
“Ồ?” mặt của Hạ Tuyết tức khắc đỏ lên, trợn to cặp mắt, có chút không dám tin nói: “Mời chúng tôi ? Hay là. . . . . . mời Hi Văn a. . . . . . Thôi để cho Hi Văn theo anh về . . . . . . Tôi không đi. . . . . . Nghe nói cha của anh không thích con hát!”
Hàn Văn Hạo nhẹ nhàng nhai hạt cơm thật sự không thơm, nhìn cô nói: “Cha tôi không thích con hát, không có quan hệ gì với tôi ! Em là mẹ của Hi Văn, không có em cũng không có con bé! Cho dù tương lai của chúng ta như thế nào? Em cũng là người Hàn gia. . . . . .”
“Ai làm người Hàn gia anh chứ ?” Hạ Tuyết vẫn ăn cơm chiên, trái tim phanh phanh nhảy, có chút sợ hãi nói: “Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không đi. . . . . .”