Một ly Hồng Trà “Xoảng” một tiếng, rơi trêи mặt đất, vỡ vụn, chỉ còn lại xác trà, vì chuyện bất ngờ xảy ra !
Hàn Trung Trí không thể tin, ngồi trước ti vi, nhìn mình con trai của để lại một câu nói, dường như mất đi, dường như không liên quan đến tôi, nhưng hắn lại ném ra một quả bom đáng sợ, nét mặt của ông ta cưng đơ, hai mắt nhanh chóng lưu chuyển, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại của cô bé con, chỉ có duyên gặp gỡ một lần, đôi mắt lanh lợi, giọng nói trong vắt, mạnh mẽ, lại xuất thân từ con trai của mình, con bé lại là cháu gái của mình, lại quan hệ thân thiết với gia đình Daniel, đầu óc ông ta đột nhiên bị choáng váng. . . . . .
“Trời ạ. . . . . .” Trang Minh Nguyệt cũng che miệng, không thể tin được, nói: “Cô bé con tên Hi Văn đó lại là máu mủ Hàn gia chúng ta! Không trách được lúc ấy nhìn con bé lại có một loại cảm giác quen thuộc, con bé là máu mủ Hàn gia chúng ta! ! Trời ạ! Chẳng lẽ ông trời thương xót Hàn gia chúng ta? Vừa mất đi một đứa cháu, lại được một cháu gái? Mà Hạ Tuyết và Văn Hạo, sáu năm trước thực sự từng có duyên phận . . . . . .”
Trang Minh Nguyệt vốn là người thiện lương, khi phát hiện ra sự thật này, bà lập tức vui sướиɠ, tươi cười nhìn chồng, nhưng thu lại sắc mặt, hoảng sợ, bởi vì bà nhìn thấy vẻ mặt cau có đáng sợ của chồng, bà sốt ruột cho cháu gái, chắn trước mặt của chồng hỏi: “Ông muốn làm gì?”
“Tôi muốn tự mình điều tra chuyện này! ! Tôi muốn tự mình xác định con bé con kia có phải máu mủ của Hàn gia chúng ta hay không! !” Hàn Trung Trí không cách nào tin tưởng đây là sự thật, nói xong, lập tức muốn xoay người đi ra trà phòng!
“Ông điên rồi!” Trang Minh Nguyệt căng thẳng theo sát chồng, hai mắt rưng rưng van xin nói: “Đừng như vậy, Trung Trí! ! Ba đứa con trai của chúng ta, chỉ có Văn Hạo nguyện ý ở lại bên cạnh chúng ta, ông còn muốn ép buộc chúng nó ra đi sao ?”
“Bà cảm thấy tôi ép buộc đứa nào ra đi ? Bọn chúng đều là cốt nhục của tôi! ! Tôi chỉ hy vọng bọn chúng thành tài, tôi có lỗi gì ?” Hàn Trung Trí tức giận trợn trừng mắt nhìn vợ, hỏi! !
Trang Minh Nguyệt lại khổ tâm khuyên: “Bởi vì ông quá mong mỏi mà hoàn toàn không chú ý đến cảm thụ trong lòng của chúng nó, mới đẩy chúng nó càng xa! ! Hôm nay, vốn là chúng ta nên vui mừng, thật may là Daniel không tính toán hiềm khích lúc trước, giúp Hàn gia chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, vào lúc này, ngàn vạn lần ông không được làm chuyện gì nữa! Phải biết Hạ Tuyết là người được gia đình Daniel vô cùng thương yêu. . . . . .”
“Chính vì như vậy, tôi mới phát hiện cô gái này quá đáng sợ! !” Hàn Trung Trí sắc mặt lạnh lẽo nói với Trang Minh Nguyệt: “Rõ ràng cô ta mang thai máu mủ Hàn gia chúng ta, lại cùng Daniel ở chung một chỗ, đây không phải là muốn trả thù gia đình chúng ta, muốn cướp đoạt cổ phần công ty sao? Nếu Hi Văn thật sự là máu mủ gia đình chúng ta, vậy cũng được, nhưng dù thế nào đi nữa, cô ta cũng không thể là người giám hộ! Tôi nhất định muốn đoạt lại Hi Văn! ! Tuyệt đối sẽ không để cho cháu gái của tôi có một người mẹ như thế ! !”
Trang Minh Nguyệt khổ sở nhắm hai mắt, nước mắt lăn xuống, nhìn chồng bất đắc dĩ, lắc đầu, khóc nói: “Rốt cuộc ông muốn thế nào? Đừng như vậy! ! Đừng tổn thương cô gái vô tội đó nữa! ! Cô ấy đã đủ khổ! ! Hơn nữa ông tổn thương cô ấy, Lam Anh cũng sẽ không bỏ qua cho ông !”
Hàn Trung Trí vừa nghe đến tên Lam Anh, sắc mặt lạnh lẽo nhìn vợ, nói: “Chỉ có loại người như bà, mới nhắc tới Lam Anh nhẹ nhàng như vậy!” Trong giọng nói ông ta tràn đầy khi dễ!
Trang Minh Nguyệt sửng sốt nhìn Hàn Trung Trí, nước mắt lăn xuống.
Ánh mắt Hàn Trung Trí hơi lóe lên, nhanh chóng đi ra ngoài, vừa rời đi, vừa nói: “Tôi không thích bà chảy nước mắt! Nếu bà chỉ có một phần giống bà ấy, thì học theo bà ấy đi, đừng khóc lóc mà phải kiên trì một chút! Mọi việc đừng luôn dựa dẫm vào tôi! Ba mẹ đều đã chết, không phải những ngày an nhàn của bà đã đến rồi sao? Mỗi ngày lo lắng, giống cái gì?”
Trang Minh Nguyệt không lên tiếng, chỉ ngây ngô đứng một bên. . . . . . Hàn Trung Trí nói vừa xong, vội vàng đi tới khách sạn! !
******
Khách sạn, phòng tổng thống !
Lam Anh ôm vai, cùng Thanh Nhã và những người giúp việc nhìn Hi Văn mặc áo sơ mi nhỏ màu trắng, quần dài đen, khoác lê màu hồng, đeo kính mát, ngồi trêи ghế sa lon, nhìn các đại gia, vẻ mặt đầy khí thế kiêu ngạo!
Lam Anh đột nhiên cười, nhìn Hi Văn có chút bất đắc dĩ, hỏi: “Bây giờ, ngài muốn làm gì ?”
“Ai nha. . . . . .” Hi Văn như một lãnh đạo nhìn xung quanh, hai tay vịn ghế sa lon, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Tiền nhiều quá, cháu làm sao xài hết ?”
“Phốc!” Thanh Nhã nhịn không được, cười ra tiếng!
Lam Anh nhướng mày, nhìn Hi Văn bật cười nói: “Bảo bối, ngài không có sao chứ! Số tiền kia, đến khi cháu 18 tuổi mới có thể cầm!”
“Tại sao phải để cho Hạ tiểu thư làm người giám hộ?” Hi Văn ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, đẩy mắt kính trêи mặt mình một cái, nhìn Lam Anh, nói: “Hạ tiểu thư ăn trứng cá, cũng muốn đi bộ 10 phút để mua rẻ hơn một đồng để ăn, cô ta xài tiền như vậy, làm sao có thể xài hết ? Xài không hết, làm sao kϊƈɦ thích kinh tế tăng trưởng ?”
Phốc! Thanh Nhã và người giúp việc lại không nhịn được, cúi đầu nở nụ cười!
“Tại sao cháu không lo lắng ẹ ?” Lam Anh cúi người xuống, mặt đối mặt, nhìn Hạ Hi Văn nói, lúc ở Pháp, gần như Hi Văn chính là do Daniel và Lam Anh nuôi lớn!
“Trêи thế giới này, có tiền không giải quyết được vấn đề sao?” Hi Văn nghĩ tới hôm nay, lúc hai người cha của mình cùng xuất hiện, thật sự là quá MAN rồi ! ! Cô bé đột nhiên rất có cảm tình với cha của mình ! !
“Nói chuyện với cháu thật giống ông nội của cháu!” Lam Anh đứng lên, lắc đầu, cười nói.
“Ông nội nào ?” Hi Văn hiểu ý nhưng nhìn Lam Anh, hỏi.
“Chính là ông nội ruột thịt của cháu đó!” Lam Anh tức giận nói!
“Đừng nói đến ông ta với cháu!” Hi Văn quay đầu nói: “Cháu không thích ông ta !”
“Nhưng ông ta là ông nội của cháu! Cháu không thể vô lễ! Bảo bối!” Lam Anh nghiêm nghị dạy dỗ cô bé.
Chuông cửa vang lên!
Thanh Nhã lập tức đi tới mở cửa, lại thấy Hàn Trung Trí tức giận đùng đùng đi tới nói: “Rốt cuộc Hi Văn có phải là cháu gái của tôi hay không? Hay Hạ Tuyết giở trò ?”
Hi Văn nghe xong, lập tức ngồi thẳng lưng, đẩy mắt kính một cái, nhìn ông nội, miệng nhếch lên! !
“Cha! !” Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt nghe mẹ nói cha muốn đi qua hỏi thăm tình huống, tất cả vội chạy theo, lo lắng, vừa định kéo cha, lại bị Hàn Trung Trí đẩy ra, tức giận nói: “Tôi nhất định muốn hỏi chuyện này rõ ràng! ! Cô gái kia thật quá đáng! Lại dám lén sinh đứa bé Hàn gia chúng ta!”