Isha ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt lạnh lẽo nhìn một trang web nhanh chóng phát tán video trêи truyenfull.vn, tấm hình phía trêи, thực sự có thể cảm giác được Hạ Tuyết đang cùng Hàn Văn Hạo triền miên trêи giường, khi tấm chăn rơi xuống, bả vai bóng loáng của Hạ Tuyết trong bóng tối lóe sáng thật mê người, mà người đàn ông trong video này chính là Hàn Tổng Tài của tập đoàn Hàn thị, hai tròng mắt của cô nhanh chóng đảo qua, lắc đầu không tin, bụm chặt miệng, giờ khắc này, vô cùng hoảng sợ kêu lên: “Trời ơi! Rõ ràng có CD thật ! !”
Cửa phòng làm việc “phịch” một tiếng mở ra, Tiểu Lưu, phòng quan hệ xã hội lập tức đi tới nhìn Isha nói: “Video Hạ Tuyết vừa mới phát ra 5 phút, đã bị download 60.000 lần! ! Phía chính phủ hết sức khống chế, nhưng vẫn không khống chế được! ! !”
Isha lập tức đứng lên, kêu to: “Không cần video đáng chết này! ! Lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Niệm! ! bảo tìm Hạ Tuyết cho tôi ! Cô ấy là người sạch sẽ, không chịu được chuyện như vậy! ! Lúc cô ấy quay phim, chắc chắn sẽ tắt điện thoại di động ! Niệm Niệm ở đó trông nôm, khẳng định cũng tắt điện thoại! Mặc kệ các người dùng biện pháp gì, nhất định phải lập tức tìm được Hạ Tuyết! Nhanh lên ! !”
“Vâng !” Tiểu Lưu lập tức đi ra ngoài!
Hai tay Isha run rẩy, lật xem tất cả tài liệu trêи bàn, lúc này thư ký cũng đi tới nói: “Isha! ! Tổng Tài đến rồi! !”
Isha vừa lật tìm cách liên hệ với tổ diễn kịch “Trà Hoa Nữ”, vừa hai mắt rưng rưng nghẹn ngào nói: “Cho dù hắn là Thiên Vương lão tử tới! Lão nương cũng không quản nữa! ! Tôi phải nhanh chóng thông báo cho Hạ Tuyết! ! Cô ấy sẽ chịu không được chuyện như vậy, cô ấy rất nổ lực để được sống còn, chưa từng tính toán với bất cứ ai, tại sao ông trời đối xử với cô ấy như vậy ………..”
Sau khi Isha thét lên chói tai, rốt cuộc tìm ra số điện thoại của Tổ diễn kịch ở khách sạn, giống như cô tìm được một cọng cỏ rơm cứu mạng, lập tức bấm điện thoại. . . . . .
******
Vườn trà trêи đỉnh núi!
Tiểu Trà đứng ở bên cạnh vách núi đen, căng thẳng, sợ hãi nhìn vẻ mặt kinh khủng của em gái, hai mắt rưng rưng nói: “Tại sao cô lại phải đối xử với tôi như vậy? Tại sao nhất định phải bức tử tôi? Chúng ta không phải là chị em sao?”
“Chị em?” Người em gái mặc áo gấm xa hoa, nhìn chị hả hê nói: “Cô đừng cho là mấy năm trước, cô và Tướng quân ở trong phòng làm chuyện gì, không có ai phát hiện! ! Tôi sớm đã biết, loại người như cô, còn vọng tưởng lấy được Tướng quân? Phi! ! Đừng có nằm mơ ! Đồ tiện nhân! ! Hôm nay cô có hai lựa chọn, hoặc là cô liền nhảy xuống, hoặc là cô ngoan ngoãn lấy chồng, tối nay cùng người động phòng. . . . . .”
“Không. . . . . . Không. . . . . .” Tiểu Trà khóc lui về phía sau một bước, căng thẳng nói: “Đừng đối xử với tôi như vậy, em gái, đừng đối xử với tôi như vậy, cùng một mẹ sinh ra . . . . . . em gái. . . . . .”
“Cô đi chết đi!” Người em gái đột nhiên tiến lên, đẩy vai Tiểu Trà, nói: “Cút! !”
“CUT!” Phó Thiên Minh hài lòng cười nói: “Rất tốt, kết thúc công việc! Cực khổ rồi ! Cảnh quay tiếp theo! Cẩn Nhu ở lại tổ diễn kịch, Hạ Tuyết đi về nghỉ ngơi trước đi. . . . .”
“Cám ơn. . . . . .” Hạ Tuyết mỉm cười đi qua Niệm Niệm lấy áo khoác, sau đó nói: “Hôm nay tiến bộ ha, không chơi game điện thoại để chờ tôi. . . . . .”
“Phó đạo diễn yêu cầu nghiêm khắc, yêu cầu hiện trường im lặng, hôm nay lúc tôi lên núi, còn bị nhân viên nghiệp vụ bắt tôi để di động ở khách sạn! Mau trở về thôi. . . . . . Lạnh quá. . . . . .” Niệm Niệm mỉm cười nói.
“Ừ. . . . . .” Hai người cùng dắt nhau xuống núi. . . . . .
Cẩn Nhu đứng chỗ đỉnh núi cao nhất trong Vườn trà, cúi đầu nhìn Hạ Tuyết đi xuống sườn núi, cô ta đột nhiên cười, hả hê nói: “Hãy chờ xem. . . . . . Cô đã đi xuống rồi. . . . . . Hiện tại, người đứng trêи đỉnh cao nhất chính là tôi. . . . . . Là tôi. . . . . .”
Vừa rồi, Hạ Tuyết và Niệm Niệm đi tới cửa khách sạn, đã thấy quản lý khách sạn lập tức đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, thở hổn hển, có chút cố kỵ nhìn Hạ Tuyết một cái, nói: “Hạ tiểu thư, bây giờ người của toàn thế giới đều đến đây tìm cô! ! Tôi vừa mới nhận được điện thoại, muốn tôi lập tức đưa cô trở về phòng. . . . . . Xin mời!”
Hạ Tuyết ngạc nhiên, cười nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Quản lý nhìn cô một cái, nói: “Hay là cô trở về phòng trước thôi. . . . . . . . .”
“Được rồi. . . . . .” Hạ Tuyết có chút ngạc nhiên, bèn cùng Tiểu Niệm vừa nói, vừa cười đi vào khách sạn, lại phát hiện nhân viên phục vụ khách sạn xôn xao dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, cô kỳ quái, suy nghĩ một chút, cũng không để ý nhiều, xoay người đi vào thang máy, quản lý cũng khẩn trương đi vào, bên trong thang máy, không khí thật kỳ quái, dường như có chuyện đáng sợ tụ hợp trong không khí, Hạ Tuyết quay đầu lại nhìn quản lý một cái, nhìn ánh mắt hắn lóe lên, cô cũng không nói chuyện, cửa thang máy mở ra, hai người cùng đi ra khỏi thang máy. . . . . .
“Quản lý này là lạ! Hôm nay mọi người cũng là lạ! Xảy ra chuyện gì sao?” Niệm Niệm kỳ quái nói.
Hạ Tuyết vẫn không suy nghĩ nhiều, chỉ cầm thẻ ra vào, đi tới phòng của mình, mở cửa phòng, điện thoại di động của cô vang lên tiếng chuông dồn dập, tiếng chuông kỳ quái vang lên lúc nửa đêm có chút đáng sợ, trong lòng của cô không khỏi giật mình, vẻ mặt vặn vẹo, không được tự nhiên, quản lý im lặng đóng cửa phòng lại, Hạ Tuyết lập tức quay đầu, nhìn cánh cửa đóng chặt, có một chút âm u, trong lòng của cô không khỏi run rẩy, mí mắt không ngừng nhảy, nhảy rất loạn, thật là đáng sợ, cô kỳ quái dụi mắt, cầm điện thoại từ tay Niệm Niệm, nhận máy nói: “Alô . . . . .”
“Hạ Tuyết!” Isha lập tức khóc nói: “Rốt cuộc, tôi tìm được cô rồi, tôi nói với cô một chuyện, cô nhất định phải bình tĩnh, cuộc sống này không có gì to tát cả, vượt qua được sẽ tốt tôi! Đừng sợ! !”
Hạ Tuyết nắm điện thoại, đột nhiên bình tĩnh khác thường, cô chớp mắt, hỏi nữa: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô nói đi!”
“Cô đừng lên truyenfull.vn. . . . . . Đừng lựa chọn cách này để kϊƈɦ thích mình. . . . . .” Isha vẫn không có dũng khí nói. . . . . .
Hạ Tuyết lập tức mở máy vi tính của mình, màn hình màu xanh dương phản chiếu hai tròng mắt bình tĩnh của cô rất đáng sợ, cô từ từ chuyển ánh mắt chờ máy vi tính máy khởi động, một loại dự cảm chẳng lành kẹp chặt mình, cô nín thở, hỏi tiếp: “Nói. . . . . . Xảy ra chuyện gì?”
Cô vừa nói xong, cũng đã mở trang web giải trí. . . . . .
“CD tình ái của cô và Hàn Tổng Tài đã phát tán! !” Isha đột nhiên kϊƈɦ động nói!
Trong nháy mắt, Hạ Tuyết nhìn trang giải trí, dòng chữ đỏ cực lớn viết: “Tân tấn ảnh hậu và Hàn Tổng Tài hoan ái 12 giờ! Người vợ mang thai vì bị kϊƈɦ thích, mặc áo cưới ngã lầu sinh non!”
Niệm Niệm nhìn tin tức này, cô sợ hãi kêu lên: “Tại sao có loại này tin tức này chứ ?”
Linh hồn Hạ Tuyết phiêu đãng ở nơi nào trong thế giới hư ảo, sau đó nín thở, đưa tay run rẩy, mở video clip, sau đó nhìn thấy mình lúc sáu năm trước, thanh xuân non nớt bị Hàn Văn Hạo đè xuống giường, cuồng nhiệt hôn, trong clip, hai người ở trêи giường triền miên, mặc dù hình ảnh mờ mờ, nhưng có thể nhìn thấy gương mặt của mình quay qua, lúc bị tiến vào, khổ sở rơi lệ, nói: “Đau quá …….”
Đôi mắt Hạ Tuyết đẫm lệ, nhìn mình trong phim, vì đêm đó bị Cẩn Nhu chuốc thuốc mê, cho nên cô cũng không biết đêm đó xảy ra chuyện gì, lần đầu tiên mất đi thế nào, nhưng từ trong video này, nhìn bản thân mình luống cuống và đau đớn như vậy, hai tròng mắt của cô sâu kín chớp động, vẫn nhìn mình ngây ngô trong phim, nhớ đến những ngày tuyết rơi, mình cởi xe đạp, máu mũi rơi trêи mặt tuyết trắng tinh, một giọt, hai giọt, ba giọt, mình vừa đạp xe, vừa lau máu tươi, lúc đó, mình còn lo lắng bản thân có thể còn sống hay không. . . . . .
Một giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt to xinh đẹp. . . . . . Bây giờ còn có thể còn sống sao? Lúc đi ra ngoài, còn có thể nhìn thấy mặt trời sao? Còn có thể kéo tay của con gái, đi dưới ánh mặt trời, tiếp nhận tiếng vỗ tay sao? Bảo bối, xin lỗi, mẹ xin lỗi con, không sao, con hãy sống khỏe mạnh, cùng PAPA sống thật tốt, mẹ đi nha. . . . . . Mẹ mệt mỏi quá, sống mệt quá, con biết không? Mẹ vẫn còn trẻ, mang theo cậu của con chỉ mới hơn một tuổi, khắp nơi lưu lạc, nhặt ve chai, nhặt thức ăn trong thùng rác, còn phải chạy đến bên ngoài lò sưởi của người ta để ngủ, lúc đó, trong lòng nghĩ, chết là một chuyện rất đáng sợ, cho nên rất cố gắng sống sót, còn phải nói với cậu của con, em trai, nhất định chị sẽ nuôi sống em, chúng ta cùng nhau sống, tương lai chúng ta có một ngôi nhà lớn, có một phòng bếp, chúng ta cùng nhau làm bữa sáng, vừa ăn, vừa kể chuyện cuộc sống. . . . . .
Hạ Tuyết rơi lệ xem đoạn video kia, sau đó xem không ít người bình luận, nói mình là hồ ly tinh, cướp chồng người, không phải thứ người tốt. . . . . . . . . Cô cười khổ, xem video cười, thậm chí thân thể bắt đầu nhanh chóng rét lạnh và run rẩy, sau đó thê lương khóc, nhìn đoạn video kia: Hi Văn. . . . . . Mẹ đi, nếu ở Địa ngục không có ai giải thích ẹ, xin thiên sứ giữ lại một chút tình yêu cho con, mẹ xin lỗi con, mẹ đi nha. . . . . . Mẹ không còn mặt mũi gặp con nữa, mẹ cũng không thể lên tiếng phê phán người nào. . . . . . Đây là số mệnh của mẹ . . . . . . Mẹ rất cố gắng, rất cố gắng để sống. . . . . . Bảo bối. . . . . . xin lỗi, mẹ yêu con. . . . . .
“Hạ Tuyết! Cô làm sao vậy?” Niệm Niệm cầm di động, bật khóc, lo lắng nhìn Hạ Tuyết nói.
“Không có gì. . . . . . Tôi không sao. . . . . .” Hạ Tuyết sâu kín xoay người, vừa đi về phía phòng tắm, trong lòng nguội lạnh như tro tàn, vừa nói: “Tôi muốn tắm. . . . . . Muốn tắm sạch sẽ người. . . . . . Cô ở bên ngoài chờ tôi. . . . . .”
“Hạ Tuyết! !” Niệm Niệm lo lắng nhìn cô.
Hạ Tuyết chậm rãi đi từng bước, đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, bình tĩnh đi tới trêи vách tường phòng tắm, lấy một dao cạo lông mày, nhanh chóng cắt qua cổ tay mình, máu tươi lập tức phun ra. . . . . .
Cô nhìn máu tươi trong cổ tay tuôn chảy, cô tựa vào trêи mặt tường, sắc mặt tái nhợt, nhìn xung quanh, nước mắt vẫn lăn xuống, cô buồn bã nghẹn ngào nói: “Mẹ. . . . . . Con gái tới tìm mẹ đây. . . . . . Con sống rất khổ. . . . . . Con gái tới tìm mẹ đây. . . . . . Mẹ ở nơi đó phải nắm tay của con gái. . . . . . Biết không? Con gái rất cô đơn. . . . . .”