Cẩn Nhu nghe Hạ Tuyết nói, vẫn có chút nghi ngờ hỏi: “Cô nói . . . . . . Là thật à? Không phải Hàn Văn Hạo?”
“Đương nhiên a!” Hạ Tuyết cười nói với Cẩn Nhu: “Tại sao tôi sinh con cho con báo chết tiệt kia chứ? Tôi hận không thể đem hắn lóc da xẻ thịt, sau đó dùng kéo cắt hắn cho rồi !”
Cẩn Nhu bị cô đùa không nhịn được nở nụ cười, hỏi: “Bảo bối a? khi xem tin tức trêи mạng, bộ dáng rất đẹp, rất giống cô!”
Hạ Tuyết thật sự có chút bất đắc dĩ cười nói với Cẩn Nhu: “Xin lỗi! Sáng nay xuất hiện một chuyện nhỏ ngoài ý muốn, theo dự đoán của tôi, có thể con bé muốn rúc ở trong phòng một chút! Lúc này, đừng nên chọc giận nó! Tính tình của nó không được tốt!!”
Cẩn Nhu nghe xong, cười nhạt nói: “Con bé tính tình không tốt, không giống cô a! Tính tình của cô rất tốt! Dường như không có chuyện gì có thể thật sự chọc cô tức giận. Lại rất dễ dàng tha thứ cho người khác!”
“Đúng vậy a!” Hạ Tuyết lập tức gật đầu nói: “Con bé kia tính tình thối tha, giống cha nó như đúc! !”
Cẩn Nhu cười, nhìn Hạ Tuyết nói: “Vậy sau này, cô muốn cùng Daniel chung một chỗ chứ? Khó có được một người tốt như vậy, không so đo chuyện của cô”.
Hạ Tuyết suy nghĩ điều này, lại nhìn Cẩn Nhu cười nói: “Đến lúc đó tính đi! Nói không chừng người ta không cần tôi a!”
“Xem ra, hắn vô cùng yêu cô”. Cẩn Nhu lại nhìn cô, nhàn nhạt nói.
Hạ Tuyết mỉm cười, vui vẻ nhìn Cẩn Nhu nói: “Lần này thật tốt, chúng ta có thể cùng nhau đóng phim! Tôi xem kịch bản, em gái của Tiểu Trà, cũng tên là Tiểu Nhu, thật là rất khó được a. . . . . .Đất diễn cũng không ít, là một nhân vật rất có tính khiêu chiến”.
Cẩn Nhu cũng mỉm cười gật đầu nói: “Tính cách của cô ấy cũng rất giống cô! Là cô gái tùy tiện! Không biết đổi thành nhân vật như vậy, chúng ta có thể diễn tốt hay không?”
“Đương nhiên a! Lúc cô muốn diễn em gái của Tiểu Trà, nhớ đến tôi thì tốt rồi, hơn nữa tôi phát hiện đóng phim của Phó đạo diễn, có lợi thế chính là ông ta rất hiểu diễn xuất, đây cũng là cái mà tôi thích nhất !”
Cẩn Nhu gật đầu cũng chờ mong nói: “Có thể có cơ hội cùng Đạo Diễn lớn hợp tác, có thể học được không ít kinh nghiệm, tuy nhiên thù lao đóng phim không nhiều lắm. . . . . . Chỉ có 1.000.000 đồng. . . . . . cô bao nhiêu?”
Hạ Tuyết lập tức sửng sốt, thật không ngờ Cẩn Nhu hỏi chuyện này, từ trước đến nay cô không suy nghĩ đếnvấn đề này, cô chăm bẩm quay đầu đi nhíu mày suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “Thù lao đóng phim của tôi bao nhiêu a? Tại sao tôi nhớ ? Có bao nhiêu tiền a?”
Cẩn Nhu trong lúc Hạ Tuyết quay đầu suy nghĩ, ánh mắt của cô ta nhanh chóng lạnh lẽo, cười lạnh, có chút ngượng ngùng cúi đầu nói: “Đúng vậy a, tôi cũng đã quên, bây giờ cô cũng không cần đàm phán chuyện thù lao đóng phim, hiện tại ở chung với Daniel tiên sinh, truyền thuyết gia tộc bọn họ giàu có, là người nắm kinh tế của Paris. . . . . . Tự nhiên cô không cần nghĩ đến những thứ này, chúng tôi thì khác, các minh tinh chúng tôi tập trung cùng một chỗ, đàm phán tối đa, sau đó thông báo được bao nhiêu tiền, phát ngôn quảng cáo bao nhiêu, thù lao bao nhiêu!”
“Không phải như thế! !” Hạ Tuyết vội vàng giải thích với Cẩn Nhu: “Không thể nào! Chúng tôi chỉ sống chung mà thôi, cô cũng biết con người của tôi, chỉ cần có thể ăn cơm no thì tốt rồi, những chuyện khác, tôi không muốn yêu cầu quá nhiều. Bởi vì tôi là người thiếu đầu óc, chuyện thù lao đóng phim của tôi, người đại diện của tôi luôn đàm phán, đoán chừng cô ấy đã nói với tôi, nhưng tôi đã quên, tiền bạc chắc cũng không chênh lệch lắm đâu!”
Cẩn Nhu nhìn Hạ Tuyết, hơi có chút hâm mộ nói: “Cho nên nói, cuộc sống này rất nhiều chuyện khó đoán trước, tôi đã từng sống giống như công chúa, cuối cùng lại thành bộ dạng này, cô thì sao? sống khổ cực lâu như vậy, Thượng Đế nợ cô, hiện tại muốn trả lại cho cô, tốt nhất cô nên quý trọng!”
“Biết rồi!” Hạ Tuyết bật cười nói: “Chúng ta cùng cố gắng là được! Ăn điểm tâm một chút đi, đến giữa trưa, chúng ta bàn chuyện kịch bản, có lẽ tâm tình Hi Văn tốt lên, sẽ chạy ra ngoài chơi, tôi giới thiệu cho hai người biết nhau!”
“Tốt! Tôi vô cùng chờ mong gặp nó”. Cẩn Nhu mỉm cười nói.
Cánh cửa màu hồng mở ra!
Hi Văn cầm bong bóng màu hồng thật to từ Pháp mang theo, vừa đi ra ngoài, vừa thổi, trong lòng cô bé nhớ đến chiếc giường thủy tinh xinh đẹp, nhất định phải thổi bong bóng to này, treo tại đầu giường nhất định rất đẹp mắt, hơn nữa, mặt trêи bong bóng này có một hình vẽ công chúa Bạch Tuyết, cô bé vô cùng thích, lúc cô bé vừa đi ra phòng khách, vừa cố gắng thổi bong bóng, lại nhìn thấy Hàn Văn Hạo đang đứng trước bàn, vẻ mặt thâm trầm uống cà phê, khẳng định là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, bởi vì PAPA cũng như vậy. . . . . .
Hi Văn vừa thổi bong bóng, vừa nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .
Hàn Văn Hạo nghe được tiếng động, cũng quay đầu lại, nhìn thấy con gái đang cố gắng thổi bong bóng, trêи cổ phình ra đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phình ra, hai mắt trừng lớn, rất tội nghiệp, hắn mỉm cười, để ly coffee xuống, đi tới trước mặt Hi Văn, cúi đầu nhìn cô nói: “Thổi hơi không vất vả sao? Chú giúp cháu nhé?”
Hi Văn cầm bong bóng, liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo một cái, nhớ chuyện giường nhỏ vừa rồi, mặt cô bé xịu xuống, hừ một tiếng, hỏi: “Chú muốn giúp cháu thổi?”
“Uh`m!” Hàn Văn Hạo cúi đầu nhìn con gái mặc váy nhỏ, vớ nhỏ và giày nhỏ màu hồng, nhìn rất đáng yêu, trong lòng hắn không khỏi mềm nhũn, rất mềm nhũn!
Hi Văn cầm bong bóng, hai mắt đảo một vòng, gật đầu nói: “Được rồi”
Đuôi mắt Hàn Văn Hạo tràn đầy ý cười, nhận bong bóng của con gái, đưa lên miệng, bắt đầu ra sức thổi. . . . . .
Hi Văn vừa thấy cha có thể thổi hơi lớn như vậy, dù sao cô bé vẫn lại là đứa bé, thật thần kỳ ngẩng đầu lên, hai tay đan lại chờ đợi, thậm chí trêи mặt cũng cười, lộ ra hai cái răng nhỏ . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn con gái vui vẻ cười như vậy, hắn tiếp tục ra sức thổi bong bóng, càng lúc càng ra sức. . . . . . Sau cùng bong bóng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn. . . . . .
“Ầm …………” một tiếng nổ tung trong phòng khách truyền ra! !
Hàn Văn Hạo sửng sốt cầm bong bóng cao su bị nổ, cúi đầu nhìn con gái!
Vẻ mặt con gái giống như một kho thuốc súng, hai mắt bốc lửa trừng mắt, miệng há ra, lộ ra một đống răng chó nhỏ trắng phau, chỉ vào Hàn Văn Hạo, tức giận đến run lẩy bẩy nói: “Chú. . . . . . chú. . . . . . chú. . . . . . chú thổi bể bong bóng của cháu rồi ! ! Sớm biết thế cháu không nên tin chú! ! Cháu chán ghét chú! ! Cháu ghê tởm chú! !”
Hàn Văn Hạo không biết giải thích thế nào, chỉ ngẩn người.
“Xảy ra chuyện gì?” Daniel, Hạ Tuyết và Cẩn Nhu cùng đi tới, nhìn Hi Văn tức giận đẩy mọi người ra, chạy vọt vào phòng, sau đó nhìn bong bóng cao su Hàn Văn Hạo cầm trong tay, đứng ngẩn người, không biết nói sao.