Hàn Văn Hạo nhìn con gái như vậy, hắn mỉm cười, sau đó làm bộ như lơ đãng cúi đầu, nói với Hạ Tuyết: “Xem ra cô sinh được con gái tốt!”
Hạ Tuyết nghe xong lời này, nhướng mày nhìn hắn nói: “Con bé cũng không phải một mình tôi có thể sinh được!”
“Ồ! Bây giờ có phần của tôi sao ? Lúc nảy nghe cô nói, cô và tôi không có chút quan hệ nào!” Hàn Văn Hạo lập tức đáp lời.
Vẻ mặt Hạ Tuyết vừa thu lại, sau đó cười lạnh, nói: “Cái này cũng là báo ứng a, ai kêu anh mỗi ngày khi dễ tôi? Ông trời liền phái người như vậy tới giày vò anh! Anh ra giá a? Anh có bản lĩnh thì cùng con gái mình tranh đi, anh ra giá a”.
Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn cô một chút, ho khan, ngẩng mặt lên mỉm cười nói: “Khó có được cô bạn nhỏ thích làm việc từ thiện như vậy, tôi đương nhiên không thể bỏ những thứ yêu thích!”
Hắn vừa nói xong, trong ánh đèn flash, hơi chút giơ tay làm ra tư thế nhượng bộ . . . . . .
Toàn trường xôn xao.
Hi Văn vui vẻ dựa trong lòng Daniel, đắc ý nở nụ cười.
Hạ Tuyết nhíu mày, cũng có chút đắc ý nở nụ cười.
Hàn Văn Hạo quay đầu lại, có chút bất đắc dĩ nhìn hai mẹ con này.
“Xin hỏi Hạ Tuyết, cô bạn nhỏ này là. . . . . .” Có phóng viên bỗng nhiên phát hiện, bộ dáng cô bé này và Hạ Tuyết rất giống nhau, tò mò hỏi.
Hạ Tuyết bỗng nhiên bị ánh đèn flash rọi vào mình, đầu tiên cô thật không ngờ để cho con gái mình bại lộ nhanh như vậy, nhưng vẻ mặt cô không lộ chút gì . . . . .
Hàn Văn Hạo nín thở yên lặng chờ đợi . . . . . .
Daniel mỉm cười.
Các tân khách cũng tò mò, xôn xao bàn tán.
Hạ Tuyết biết ngày này cuối cùng phải đến, cô chờ đợi chính là ngày này, cô lập tức ôm con gái, kề sát mặt con gái, nở nụ cười ngọt ngào, nhìn ống kính nói: “Cô bé này là con gái của tôi, tên là Hạ Hi Văn! !”
“Ồ . . . . . .” Buổi tiệc từ thiện này thật sự là làm cho người ta rất xôn xao! Từng tin tức, từng sự kiện giống như là ném một quả bom dưới nước, nổ tung đầu óc người ta thành từng tảng băng nhỏ, ảnh hậu mới, ngôi sao mới của giới giải trí trong tương lai, Hạ Tuyết, chưa kết hôn đã là một bà mẹ! Hơn nữa, con gái gần sáu tuổi, có một số phóng viên kinh nghiệm dày dặn lập tức tính lúc sinh Hi Văn là lúc cô ấy đóng bộ phim “Vương triều hiện đại”, bọn họ điên cuồng vọt tới trước mặt Hạ Tuyết hỏi: “Xin hỏi lúc trước khi cô đóng bộ phim “Vương triều hiện đại”, đã mang thai rồi phải không?”
Hạ Tuyết mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Xin hỏi cha đứa bé là ai?” Có vị nữ phóng viên lập tức hỏi.
Vẻ mặt Hạ Tuyết nhất thời đông cứng . . . . . .
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nheo lại, vẻ mặt cũng đông cứng, khẽ cắn răng, ánh đèn flash làm cho vẻ mặt của hắn cũng trắng bệch. . . . . .
Hi Văn cũng tò mò nhìn mẹ.
Daniel phong độ cúi đầu xuống.
“Xin hỏi là vị Daniel tiên sinh bên cạnh phải không?” Có một phóng viên nhanh chóng hỏi.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo theo bản năng biểu lộ cảm xúc không thoải mái.
Daniel cũng rất phong độ ngẩng đầu nhìn bọn họ nói: “Tôi cũng hi vọng là tôi!”
Không khí trong hội trường bị thái độ bình tĩnh của bọn họ làm cho trở nên bớt căng thẳng, nhưng rất sôi nổi nhìn Hạ Tuyết. . . . . .”Hạ Tuyết, xin hỏi cha đứa nhỏ này là ai?”
Hạ Tuyết đột nhiên cười, sau đó ôm lấy con gái, thật lòng nói: “Thật xin lỗi, liên quan đến chuyện cảm tình sáu năm trước, tôi không muốn nhiều lời, nhưng tôi muốn nói với mọi người, tôi và con gái tôi vô cùng hạnh phúc!”
“Nhưng cô mang con gái về nước, có nghĩ tới cha đứa bé có thể biết hay không?”
“Cha đứa bé đã vứt bỏ đứa bé này sao?” Có một phóng viên bén nhọn đặt vấn đề, Isha vừa định lên tiếng, lại nghe Hạ Tuyết mỉm cười, thật lòng nói với phóng viên: “Không! Cha đứa bé rất yêu thương nó!”
Hi Văn dựa vào trong lòng mẹ, ánh mắt to tròn, lóe sáng, bình tĩnh nghe, từ nhỏ đi theo bên cạnh ông nội Tổng Thống lớn lên, đối với việc này không hề sợ hãi.
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo hơi dịu lại, quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Tuyết một cái, vừa vặn nhìn thấy nữa gương mặt cô, vẫn rạng rỡ như sáu năm trước, ánh mắt rất sáng, ánh mắt này giống như tia nắng ban mai.
“Cô nói cha đứa bé yêu thương nó, vậy cô và cha đứa bé còn liên lạc sao?” Phóng viên lại thừa cơ truy hỏi.
Daniel lập tức ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết lại mỉm cười nói: “Có quan hệ đến chuyện này, hãy để cho nó trở thành quá khứ đi! Đối với cha đứa bé, tôi không muốn nói nhiều, bởi vì chúng tôi đều không quấy rầy cuộc sống của nhau, các vị cũng không cần quấy rầy. Hiện tại chúng tôi đều có hạnh phúc riêng, như vậy là đủ rồi! Trong tương lai, tôi tin rằng, chúng tôi vô cùng yêu thương Hi Văn, cũng xin mọi người dừng đặt câu hỏi, bởi vì đây là chuyện riêng tư của tôi , tôi không muốn trả lời. Tôi chỉ muốn nói ọi người biết, tôi có một cô con gái, một cô bé đáng yêu, tên gọi Hi Văn, trong tương lai, cô bé sẽ cùng tôi bước đi trêи thảm đỏ, đứng trước ống kính, mỉm cười với cuộc sống!”
“Cô oán hận cha đứa bé không ?”
Hạ Tuyết mỉm cười nói: “Không hận! Tại sao phải oán hận? Bởi vì hắn cho tôi một cô con gái đáng yêu, thông minh như vậy, tôi đã vô cùng thỏa mãn, những chuyện nhàm chán trong quá khứ, xin đừng suy đoán, được chứ?”
Isha lập tức tiến lên, ngăn phóng viên cười nói: “Hạ Tuyết mang theo con gái về nước, cũng đã rất bình thản đối diện với quá khứ! Xin truyền thông dành cho cô ấy một chút không gian! Đêm nay chúng tôi đến đây, để làm việc thiện, hiện tại chúng tôi đã quyên góp 300.000.000 rồi!”
“Là 300.000.001 !” Hi bảo bối nhắc nhở cô.
“Đúng vậy! Là 300.000.001 !” Isha cười nói với mọi người: “Cho nên xin mời các vị buông tha Hạ Tuyết đi! Tối nay là một buổi tối vui vẻ! Chúng tôi đi trước, cám ơn các vị hôm nay đã phỏng vấn!”
Daniel lập tức đứng lên, sau đó đỡ Hạ Tuyết đứng dậy, nắm tay Hi Văn muốn rời khỏi hội trường. . . . . .
“Daniel tiên sinh! Xin hỏi anh để ý đến quá khứ của Hạ Tuyết không? Đối với cha của đứa bé, anh có lời gì muốn nói ?” Lại có phóng viên bổ nhào lên phía trước hỏi.
Daniel tao nhã mỉm cười nói: “Cám ơn hắn từng để cho Hạ Tuyết có một đoạn quá khứ như vậy, để cho tôi và Hạ Tuyết có thể biết nhau trêи một thị trấn nhỏ xinh đẹp, cám ơn hắn cùng với Hạ Tuyết có Hi Văn, để cho tôi làm một PAPA vui vẻ, cho nên tôi cảm tạ hắn!”
Mọi người rối rít thán phục nhìn người đàn ông tốt bụng này. . . . . .
“Mời các vị dừng đặt câu hỏi với người tôi yêu và con gái bảo bối đáng yêu của tôi, như vậy sẽ làm tổn thương bọn họ! Hãy dành một chút không gian cho bọn họ! Bởi vì có thể bình thản đối mặt, đã rất dũng cảm rồi ! Cám ơn mọi người!” Daniel nói xong, lập tức ôm lấy Hi Văn, cầm lấy tay Hạ Tuyết, trong ánh đèn flash, rời khỏi hội trường! !
Hàn Văn Hạo lạnh lùng ngồi lại vị trí, nhìn bóng lưng cao lớn của Daniel, ánh mắt của hắn chậm rãi bắn ra tia sáng thâm sâu khôn lường.