Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu

Chương 237

Trước Sau

break

Xe buýt số 15 bạch màu trắng hai tầng dừng ở trạm cách bệnh viện không xa!

Hi Văn lưng mang ba lô nhỏ, chạy xuống xe, hai tay đưa lên đầu che mưa, chạy vào cửa hàng tiẹn lợi 20 giờ, từ trong váy nhỏ của mình lấy ra 15 đồng tiền, mua một cây dù màu xanh, một đứa bé che cây dù to, đi trong mưa, từng bước, từng bước trêи đường cái, đi đến bệnh viện. . . . . .

Hàn Văn Kiệt đang ngồi trong phòng khám, cầm tấm phim chụp xoang mũi của người bệnh, đưa lên ánh đèn, nhìn bà cụ gần 80 tuổi, mỉm cười nói: “Bà nội, theo trêи phim này, tình hình sức khỏe của bà không tồi, không có vấn đề gì lớn”

“Thật sao?” Bà cụ cám ơn trời đất cười nói: “Bà suốt ngày bị chảy máu mũi, cháu nói. . . . . .”

Hàn Văn Kiệt bật cười, nhớ tới Hạ Tuyết đã từng vì chuyện này mà khóc đến chết đi sống lại, hắn không nhịn được cười nói: “Không có việc gì! Bà yên tâm đi! Cháu kê toa cho bà một ít thuốc, trở về uống vài ngày là tốt rồi!”

“Cám ơn bác sĩ Hàn! bác sĩ Hàn là bác sĩ tốt nhất trêи đời này!” Bà cụ nhịn không được cười nói.

Hàn Văn Kiệt mỉm cười cầm lấy bút máy, mở bệnh án, ghi chép bệnh trạng . . . . .

“Bác sĩ Hàn, có cháu dâu rồi chưa?” Bà cụ không nhịn được hỏi.

Hàn Văn Kiệt nghe xong, không khỏi cười hỏi: “Như thế nào?”

“Người tốt như Bác sĩ Hàn, chắc là đã có cháu dâu rồi? Nếu như cháu chưa có, bà có cháu gái năm nay 19 tuổi, bộ dáng xinh đẹp như hoa như ngọc! !” Bà cụ cười nói.

Hàn Văn Kiệt nhịn không được cười nói: “Không cần! Cháu đã có vị hôn thê, cảm tình của chúng cháu rất tốt. . . . . . Cám ơn bà . . . . .”

Bà cụ nghe xong, tiếc nuối nói: “Ài, cũng đúng a, người tốt như vậy, làm sao có thể không có cháu dâu chứ?”

Hàn Văn Kiệt vừa kê toa thuốc, vừa nhìn thoáng qua ánh mắt bà cụ, quan tâm hỏi: “Lần trước bà đến đây, nói bị đau mắt, cháu kê đơn cho bà dùng thuốc nhỏ mắt, còn đau không?”

“Hết đau rồi, cháu cho thuốc, rất tốt!” Bà cụ vội vàng cười nói.

Hàn Văn Kiệt hài lòng cười nói: “Bây giờ lớn tuổi, nếu có gì không thoải mái, thì phải nhanh chóng đi gặp bác sĩ, biết không? Không thể kéo dài, nếu kéo dài sẽ gây bất lợt cho bản thân mình!”

Bà cụ nhịn không được nở nụ cười.

Hàn Văn Kiệt kê đơn xong, tự mình cầm thẻ bảo hiểm y tế của bà cụ, đỡ bà cụ đứng lên, nói: “Đi nào, cháu đưa bà đi tính tiền, quét thẻ, lấy thuốc cho bà!”

“Làm sao không biết xấu hổ như vậy?” bà cụ có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt nói.

“Bây giờ không có người bệnh! Không có việc gì” Hàn Văn Kiệt nói xong, lập tức đỡ bà cụ đứng lên, bước ra bên ngoài phòng khám, vừa đi vừa dặn bà cụ hằng ngày phải chú ý thân thể. . . . . .

Cô bé Hi Văn che cây dù, đi vào đại sảnh bệnh viện, cô xếp dù lại, sau đó cất vào ba lô, nện bước chân nhỏ xíu đi vào bệnh viện, vừa định hỏi thăm y tá về chú bác sĩ, lại nhìn thấy một ông cụ ngồi trêи xe lăn, hai tay đang cố gắng đẩy xe lăn, ánh mắt cô sáng lên, lập tức đi tới bên ông cụ, hai tay giơ lên vịn xe lăn, vừa đẩy, vừa hỏi: “Ông ơi, ông muốn đi đâu? Cháu đẩy ông đi!”

Ông cụ ngồi trêи xe lăn quay đầu lại, nhìn thấy một đứa bé gái vài tuổi thân hình cao gầy, đứng phía sau xe lăn của mình, muốn đẩy mình đi về phía trước, ông cụ lập tức mỉm cười nói: “Không cần, cháu còn nhỏ”

“Cháu đẩy ông đi! !” Cô bé Hi Văn vẫn cố hết sức đẩy ông cụ đi đến hành lang phía bên kia, vừa đẩy vừa hỏi: “Ông ơi, phòng bệnh của ông ở đâu?”

“Ngay hành lang đầu tiên phía trước mặt! Cám ơn cháu bé!” Ông cụ mỉm cười quay đầu nói.

“Không cần khách khí!” Cô bé Hi Văn tiếp tục cố sức đẩy xe lăn đi về phía trước. . . . . .

Hàn Văn Kiệt vừa đỡ bà cụ đi về phía trước, vừa ngạc nhiên nhìn một cô bé chừng vài tuổi, bộ dáng bộ dáng rất đáng yêu phụ giúp đẩy xe lăn đi về phía trước, đôi mắt to như hai vì sao lóe sáng, làm cho người ta vừa nhìn thấy, trong lòng chấn động, không thể di dời tầm mắt. . . . . . Hắn có chút giật mình, cảm thấy bộ dáng đứa bé này rất quen mặt, bỗng nhiên nghĩ không ra đã gặp ở đâu rồi, hắn bước chậm rãi, quay đầu lại, nhìn cô bé giúp ông lão đi vào phòng bệnh, lúc này, y tá vội vàng chạy đến, cầm ống thuốc nước, đặt sang một bên, đỡ ông cụ lên giường. . . . . .

“Cô bé kia bộ dáng thật xinh đẹp! Tôi lần đầu tiên nhìn thấy bảo bối đáng yêu như vậy!” Bà cụ nhịn không được nhìn cô bé từ trong phòng bệnh đi ra, trêи lưng mang ba lô nhỏ, đi đến phía trước. . . . . .

Hàn Văn Kiệt thâm sâu nhìn kia bóng lưng cô bé, cảm thấy bước chân của cô bé như bay, giống bóng dáng nhiều năm trước, hắn nhàn nhạt cười, tiếp tục đỡ bà lão đi về phía trước.

Hàn Văn Kiệt giúp bà lão quét xong thẻ bảo hiểm, sau đó trả tiền, cầm thuốc, tự mình đưa bà cụ đến trạm xe bus, hắn chậm rãi xoay người, mỉm cười trở về bệnh viện, đi vào đại sảnh bệnh viện, phủi phủi mưa trêи người, vừa định xoay người đi đến phòng khám, lại nghe giọng nói của trẻ con, vang lên trong đại sảnh: “Cô Y tá, Xin chào! Xin hỏi nơi này có một vị bác sĩ tên Hàn Văn Kiệt không?”

Hắn sửng sốt, kinh ngạc xoay người, nhìn thấy cô bé xinh đẹp lúc nảy, lưng đeo ba lô nhỏ, đứng trước mặt một cô y tá, ngẩng đầu lên nói: “Vừa rồi, cháu tìm rất nhiều phòng khám bác sĩ, cũng không có Bác sĩ Hàn !”

Y tá mỉm cười, vừa muốn trả lời, lại nhìn thấy Bác sĩ Hàn ngay trước mặt, cố ý đùa cô bé, nói: “Bảo bối, tại sao cháu muốn tìm chú Hàn? Cháu biết hắn sao?”

“Đúng vậy!” Hi Văn lập tức gật đầu nói: “Cháu biết chú Hàn! ! Cháu muốn tìm chú ấy, cháu có chuyện thật quan trọng muốn nói với chú ấy!”

Hàn Văn Kiệt nhướng mày, bật cười nhìn cô bé này nói chuyện rất nghiêm túc!

Y tá cười, nói với cô bé, chỉ vào Hàn Văn Kiệt nói: “Cô bé con, Bác sĩ Hàn đang ở đó!”

Cô bé Hi Văn vừa nghe, lập tức kinh ngạc xoay người, nhìn thấy một chú bác sĩ rất đẹp trai, lịch sự nho nhã, đeo mắt kính đen, mặc áo bác sĩ, đang giật mình nhìn cô bé. . . . . .

Hai mắt của cô bé sáng lên, vui vẻ nhìn Hàn Văn Kiệt, không chút xa lạ vẫy vẫy tay, nhiệt tình kêu to: “Chú Hàn! !

break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc