“Thiên phát sát cơ, di tinh dịch tú. Địa phát sát cơ, long xà khởi lục.”(1) Tiêu Thừa Cẩm vươn bàn tay tái nhợt từ trong chăn ra, nắm lấy ống tay áo của Thái tử, “Bên trong triều đình là cảnh tượng “Long xà khởi lục”, huynh trưởng nhìn đến sát khí hay không?”
Tiêu Thừa Quân trầm mặc một lát, thở dài nói: “Khắp nơi đều có sát khí, phụ hoàng nghi ngờ ta rất nặng, việc cấp bách chính là giảm bớt sự nghi kỵ của phụ hoàng.”
Tiêu Thừa Quân đem tay đệ đệ bỏ vào trong chăn, im lặng không lên tiếng.
Lâu Cảnh nhìn hai huynh đệ, không hiểu sao lại có chút xót xa trong lòng, nếu thân thể của Nhị hoàng tử khoẻ mạnh, với Thái tử mà nói, chính là một trợ lực cực lớn.
Bỗng nhiên, tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh đánh vỡ sự trầm mặc trong thủy tạ, Tiêu Thừa Cẩm mở mắt ra, nhìn về phía vương phi đang ôm một hài tử tiến đến.
Tiểu nha hoàn nhận được lệnh của vương gia liền chạy đi bẩm báo với Trương thị. Trương thị đã tự mình bế hài tử lại đây.
“Hài tử vừa mới tỉnh lại và uống sữa xong.” Tĩnh vương phi dịu dàng cười, ôm đứa bé tiến đến trước mặt Tiêu Thừa Quân và Lâu Cảnh.
Đứa nhỏ đã được ba tháng tuổi, làn da sẫm màu lúc mới sinh đã nhạt đi, trắng trắng hồng hồng nhìn rất đáng yêu, chỉ là bị mẫu thân mạnh mẽ mang ra, bé có chút không vừa lòng, cái miệng nhỏ nhắn liền gào khóc không ngừng.
Lâu Cảnh tò mò bước lại gần xem thằng bé, vươn một ngón tay chạm vào khuôn mặt mịn màng nhỏ nhắn kia.
“Oa oa cô oa…. Oa… Oa…” Đứa bé bị ngón tay đụng tới, mở to hai mắt nhìn, vươn bàn tay nhỏ xíu nắm lấy đầu ngón tay của Lâu Cảnh, tiếng khóc cũng dần dần ngưng, đôi mắt đen láy ướt sũng nước nhìn hắn.
“Đây là Thụy nhi thích tẩu tẩu đấy!” Trương thị nhẹ giọng cười nói.
Lâu Cảnh cũng nhịn không được mà cười rộ lên, gỡ ngọc bội khắc hình con dơi từ bên hông xuống, “Vừa rồi tới đây vội vàng, không kịp chuẩn bị lễ vật, liền tặng cái này cho Thụy nhi đi.”
Trương thị tiếp nhận miếng ngọc màu mỡ dê có khắc mấy chữ “Phúc tòng thiên giáng”, ôm hài tử thoáng cúi người cảm ơn.
Bởi vì mẫu thân hơi cúi người xuống, bé bị mang lùi lại một chút, nhưng bàn tay vẫn gắt gao nắm chặt ngón tay của Lâu Cảnh không buông. Lâu Cảnh cảm thấy thú vị, lại sợ thương tổn đến bé, đành phải duỗi tay ra cho bé nắm.
“Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta cần phải đi.” Tiêu Thừa Quân đứng dậy, nhìn sắc mặt tái nhợt của đệ đệ, thấp giọng nói, “Ngày khác sẽ trở lại thăm ngươi.”
Tiêu Thừa Cẩm nhẹ nhàng gật gật đầu, “Nếu huynh muốn thoát khỏi hiểm cảnh, hãy làm cho hắn cảm thấy thật áy náy… Khụ khụ…” Nói còn chưa xong, Tiêu Thừa Cẩm lại bắt đầu ho, bàn tay tái nhợt đặt trước ngực, chỉ thoáng dùng sức liền có thể nhìn thấy màu xanh của gân mạch nổi lên.
Lâu Cảnh nghe vậy, không khỏi nhìn về phía hai huynh đệ kia, hơi hơi nheo mắt lại.
“Ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt nhé.” Tiêu Thừa Quân không muốn nói chuyện nhiều, đứng dậy nhìn hài tử trong ngực Trương thị, sau đó nhấc chân bước lên cầu đá ra ngoài.
Lâu Cảnh đành phải rút ngón tay ra, chắp tay hướng Tĩnh vương và vương phi, “Cáo từ trước.” Sau đó Lâu Cảnh liền bước nhanh đuổi theo Thái tử điện hạ, cùng y rời khỏi Trường Xuân các.
Hạ nhân đã sớm mang con nhạn kia đến tay thị vệ đứng ngoài rừng trúc, quản gia đưa hai người đến cửa lớn liền dừng chân lại, cúi đầu hành lễ, không hề đưa tiễn.
Tiêu Thừa Quân chậm rãi bước đi trong rừng trúc, đột nhiên dừng lại, bàn tay run rẩy chống lên một thân cây, nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Một đôi tay ấm áp từ phía sau đỡ lấy hai vai y, không quay đầu lại cũng biết là ai, Tiêu Thừa Quân nhìn rừng trúc xanh um phía trước, thanh âm còn trầm thấp hơn dĩ vãng rất nhiều, “Từ nhỏ Thừa Cẩm đã rất thông minh, ba tuổi biết chữ, năm tuổi có thể làm thơ rất hay, sách, tranh vẽ, người, tất cả mọi thứ chỉ cần xem qua là nhớ,…”
Lâu Cảnh nghe thấy âm thanh chứa đầy bi thương lại cố gắng áp chế của Thái tử điện hạ, đau lòng vô cùng, liền dùng sức gỡ bàn tay đang nắm thân trúc của Tiêu Thừa Quân ra, xoay người y lại, ôm vào trong ngực, “Vương gia, là bị bệnh gì vậy?”
“Hắn bị sinh non, phụ hậu đã phải nghĩ đủ mọi biện pháp để chăm sóc hắn. Thật vất vả mới nuôi hắn khỏe mạnh lớn lên, lại không ngờ năm hắn sáu tuổi thì bị trúng độc. Mặc dù người đã cứu lại đây, nhưng từ đó đến nay hắn vẫn bệnh liên miên, chịu không nổi một chút phong hàn…” Tiêu Thừa Quân tựa đầu vào vai Lâu Cảnh, có lẽ câu chuyện cũ ngày xưa đã gây cho y rất nhiều đau đớn, thế nên dù bây giờ đang là ban ngày, y cũng không hề phản ứng lại hành động thân mật này của hắn như bình thường, “Điểm tâm kia là đưa tới cho ta, ta lại để Thừa Cẩm ăn trước…”
Lâu Cảnh trố mắt một lát, chậm rãi xiết chặt vòng tay, ôm người trong lòng chặt hơn, “Thừa Quân, không phải lỗi của ngươi, kẻ hạ độc kia mới có tội.”
Trở lại hành cung, Lâu Cảnh nhờ người trong điện Cam Tuyền bắc giúp một cái bếp, nhận chim nhạn đã được làm sạch, tự mình tẩm gia vị, chú tâm nướng nhạn.
Trù tử trong hành cung đứng gọn một bên, đợi Thái tử phi nướng xong liền tiếp nhận đặt lên đĩa, trang trí thêm đẹp mắt.
Lâu Cảnh bưng chén đĩa, vẫy lui mọi người, lôi kéo Thái tử đến cây phong cổ thụ, ngồi bệt xuống đất, “Ăn món thôn quê thì phải ngồi bệt xuống đất thế này mới đúng kiểu của nó.”
Tiêu Thừa Quân nhìn Thái tử phi nhà mình đem chén đĩa đặt xuống, lại không biết sờ chỗ nào ra một vò rượu, nhịn không được mà lộ ra một chút ý cười.
“Điện hạ, mau nếm thử, lát nữa nguội mất thì ăn không ngon.” Lâu Cảnh chỉ chỉ thịt trong chén đĩa, nguyên bản chiếu theo ý tứ của hắn là trực tiếp xé nhạn ra ăn, nhưng suy xét đến việc có lẽ Thái tử sẽ không chịu được cái kiểu ăn thô tục đó, lúc này mới từ bỏ.
Tiêu Thừa Quân cầm đũa bạc gắp lấy một miếng, ngoài giòn trong mềm, mùi thơm đặc trưng, gia vị nêm nếm vừa vặn, quả thật là ăn rất ngon, “Sao ngươi lại biết nấu ăn thế?” Có câu quân tử xa nhà bếp, huống chi Lâu Cảnh là thế tử gia, hẳn là mười ngón tay sẽ không dính chút nước giặt rửa nào chứ?
“Ta cũng chỉ biết làm mỗi món này thôi.” Lâu Cảnh cười cười, bỏ đất sét niêm phong trên vò rượu, rót rượu ra hai bát, “Hồi còn ở đại mạc, chỉ có thể ăn lương khô, lúc ấy thèm quá, đôi khi sẽ thuận tay làm chút thứ ăn dân dã như thế này.”
“Đám binh lính kia không giúp ngươi sao?” Tiêu Thừa Quân nhận bát rượu, cùng Thái tử phi nhà mình chạm cốc.
“Sao có thể?” Lâu Cảnh ngửa đầu uống, tựa người vào thân cây nhìn dãy núi xa xa, “Đây đều là lén lút làm đấy, nếu như bị gia gia phát hiện ra…”
“Hắn sẽ phạt ngươi sao?” Xung quanh không có ai khác, Tiêu Thừa Quân cũng thả lỏng mà tựa vào thân cây, đã thật lâu rồi y chưa từng tùy ý như vậy.
“Hắn sẽ cướp sạch thịt của ta.” Lâu Cảnh bĩu môi, dùng tay xé một miếng thịt, hung hăng mà cắn một hơi.
“Ha ha…” Tiêu Thừa Quân liền không nhịn được mà bật cười.
Lâu Cảnh quay đầu, nhìn Thái tử điện hạ ngửa đầu cười to, nhưng dù y cười tùy ý như vậy, trong nét cười vẫn mang theo vài phần cao quý cùng nghiêm trang. Hắn đưa tay rót tiếp hai bát rượu đầy, “Hôm nay không ở trong cung, chúng ta phải uống thật thống khoái mới được.”
“Được!” Trong mắt Tiêu Thừa Quân mang theo ý cười, giơ giơ bát rượu trong tay, chậm rãi uống cạn.
Một bát lại tiếp một bát, không bao lâu sau, một vò rượu ngon đã cạn mất phân nửa.
Lâu Cảnh uống rượu cũng không tao nhã như Thái tử điện hạ, đều là ngửa đầu uống hết một hơi, dòng rượu trong suốt từ bát chảy tràn ra ngoài, theo đường cong duyên dáng của cằm mà rơi vào trong cổ.
Tiêu Thừa Quân mở to đôi mắt nhuộm men say, chậm rãi vươn tay ra, giúp Lâu Cảnh phất đi giọt rượu đọng trên cằm.
Ngón tay ấm áp lướt qua địa phương mẫn cảm của cơ thể, Lâu Cảnh hơi hơi căng thẳng thân mình, ngưng mắt lẳng lặng nhìn Tiêu Thừa Quân vì lau rượu cho hắn mà nghiêng người lại gần, rồi nhịn không được, chậm rãi nhích người qua.
Chẳng biết từ lúc nào, miệng lưỡi của hai người đã giao nhau, mang theo mùi rượu thản nhiên, càng phát ra hương vị ngọt ngào.
Lâu Cảnh vừa ma sát, cắn mút đôi môi của Thái tử điện hạ, vừa vươn tay kéo y vào trong ngực.
Tiêu Thừa Quân cũng không biết chính mình đang làm cái gì, có lẽ là do nỗi đau đớn khổ sở bị y áp chế đã lâu, tối nay say rượu lại bộc phát ra càng mạnh mẽ, rồi nhìn Thái tử phi diễm lệ động lòng người dưới trăng, cái ôm thật ấm áp và bình yên của hắn, liền nhịn không được mà nghĩ muốn thân thiết hơn một chút.
Thật lâu sau, chậm rãi tách ra, hai người đều hơi hơi thở dốc. Tiêu Thừa Quân chợt phát hiện ra mình đang nằm trong ngực Thái tử phi, cảm thấy rất không thích hợp, “Trạc Ngọc… Ưhm…”
Bởi vì uống rượu nên hai má của Thái tử điện hạ hơi hơi phiếm hồng, đôi mắt đen mang theo hơi nước mờ mịt nhìn hắn, còn chưa chờ Tiêu Thừa Quân nói xong, Lâu Cảnh liền nhịn không được mà lần thứ hai đem môi ấn qua, nhưng cắn mút thế nào cũng cảm thấy không đủ. Bỗng nhiên hắn nhớ đến hình ảnh trong quyển sách kia, liền thử thăm dò mà đem lưỡi dò xét đi qua.
“Um…” Tiêu Thừa Quân mở to hai mắt nhìn, Thái tử phi của y, thế nhưng…
Gió đêm lướt qua những tán lá phong, lá đỏ xào xạc lay động, bay lả tả xuống dưới. Tiêu Thừa Quân trợn tròn mắt, xuyên qua những khe hở của cành lá mà nhìn bầu trời đầy sao phía trên, vươn tay, ôm lấy lưng Lâu Cảnh, cứ cùng hắn thân cận một chút đi, coi như tùy ý phóng túng một lần này…
“Trạc Ngọc, thái y nói, Thừa Cẩm… có khả năng sẽ không chịu được qua mùa đông năm nay…”
Lâu Cảnh nhìn Thái tử điện hạ ngủ say trong ngực mình, nhẹ nhàng vỗ về gò má y, khe khẽ thở dài.
Trong hành cung chỉ có hai người bọn họ là hoàng tộc, không phải vào triều, cũng không cần đi thỉnh an hàng ngày, xác thực là vô cùng nhàn nhã.
Trên triều đình gió nổi mây phun, hai người lại thong thả ở trong hành cung du sơn ngoạn thủy, quả nhiên là trộm được phù sinh nửa ngày nhàn.
Đảo mắt đã đến Tết Trùng Cửu mùng chín tháng chín, từ sáng sớm, dưới chân núi Tĩnh Di đã vô cùng náo nhiệt. Hôm nay là ngày lên núi ngắm hoa và sáng tác văn thơ nên người đi hội làng mua đồ rất đông. Các hàng quán bán đồ ăn vặt, biểu diễn xiếc và ảo thuật đã sớm tới đây, đồ vật cũng được đặt kín trên các gian hàng.
Không giống các nam tử khác đi vãn cảnh trên núi, Tiêu Thừa Quân bị Thái tử phi nhà mình lôi đi hội làng mua đồ. Liếc nhìn xung quanh cũng thấy có không ít nam tử đang ở nơi này giúp vui, y không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Không bao lâu sau liền có rất nhiều kiệu và xe ngựa đi qua, mỗi xe đều được che kín, bên trong đều là nữ quyến của các quan viên và gia đình huân quý.
“Này là… làm gì thế?” Tiêu Thừa quân nhìn tường gạch trước mắt, nhăn mày, thật không ngờ Thái tử phi nhà y lại bảo y trèo tường vào chùa ni cô. Trời ạ, bên trong toàn là nữ quyến, nếu để người ta phát hiện ra, chẳng phải sẽ đem bọn họ thành đám đầu trộm đuôi cướp hay hái hoa tặc linh tinh gì đó hay sao? Mà đám thị vệ đã được ra lệnh đi cách xa bọn họ, nếu để hộ vệ nhà người ta nhìn thấy rồi tóm được, chẳng may bị đánh… Nếu người ta lại nhận ra y là Thái tử thì nhất định sẽ dọa một đống người chết khiếp, còn gì là thanh danh của y? Chỉ nghĩ đến đây liền… không muốn nghĩ tiếp.
“Suỵt…” Lâu Cảnh làm cái thủ thế chớ lên tiếng, khom người chỉ chỉ vào lưng ý bảo Thái tử điện hạ nằm úp sấp trên lưng hắn. Thấy y không chịu phối hợp, hắn liền vươn tay ôm người vào trong ngực, một tay bắt lấy nhánh cây bên chân tường, sau một cú mượn lực liền nhảy lên đầu tường. Nhìn thấy xa xa có vài ni cô đang dẫn một đám nữ quyến lại đây, Tiêu Thừa Quân căng thẳng, nhịn không được mà ngừng hô hấp.
Lâu Cảnh vẫn vô cùng ung dung, còn thong thả nhìn kỹ đám nữ quyến kia, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị, ôm Thái tử điện hạ phi lên nóc nhà bên cạnh.
“Rốt cục ngươi muốn làm cái gì thế?” Tiêu Thừa Quân nhíu mày, mái ngói dài dưới chân còn có cỏ rêu, khá trơn ướt, y có chút đứng không vững, mà Thái tử phi nhà y thì lại cứ nhìn chằm chằm vào đám nữ quyến dưới kia.
“Cho ngươi xem một chuyện thú vị.” Lâu Cảnh ghé vào lỗ tai Tiêu Thừa Quân nói nhỏ, sau đó lại mang y đi trên mái nhà, bám theo đám nữ quyến phía trước.
“Xin Triệu phu nhân đợi một chút, Ninh Tâm pháp sư sẽ đến bây giờ.” Một tiểu ni cô mặc áo xám sợ hãi nói với một quý phu nhân mặc trang phục đẹp đẽ.
“Làm phiền tiểu sư phụ, tặng ngươi cái này cầm ăn.” Triệu phu nhân cho nàng một túi hạt thông đường.
“Tạ phu nhân.” Tiểu ni cô ngại ngùng nở nụ cười, ngẩng đầu lên liền thấy một vị tiểu thư bên người Triệu phu nhân đang trừng mắt nhìn nàng. Tiểu ni cô lập tức có chút sợ hãi, hành lễ xong liền chạy vội đi.
Tiểu thư kia thấy tiểu ni cô đã đi rồi, không thú vị mà bĩu môi, đột nhiên bị một hòn đá nhỏ không biết từ nơi nào bay đến đập trúng lưng, vội cười hì hì nói với Triệu phu nhân: “Nhị bá mẫu, ta đi nhà vệ sinh một chuyến.”
“Kí Minh, ngươi cũng đừng quên trước khi xuất môn đã đáp ứng gì với ta.” Triệu phu nhân nhíu mày nói.
“Biết, biết, ta đi một chút thôi, tuyệt đối không gây chuyện đâu mà.” Nói xong hắn liền nhấc váy chạy vù ra cửa như một làn gió. Vài tiểu ni cô khe khẽ nói nhỏ với nhau, vị Triệu tiểu thư này thật không có giáo dưỡng.
(1) Thiên phát sát cơ, di tinh dịch tú. Địa phát sát cơ, long xà khởi lục:
– Câu này được trích trong “Âm Phù Kinh”, phần Thượng thiên. Âm Phù Kinh là một quyển sách rất nhỏ của Đạo Lão, là một bản kinh cổ đại vô giá, chỉ gần khoảng 500 chữ, tương truyền là do Hiên Viên Hoàng Đế (2697-2597) viết. Nhưng có nhiều học giả không công nhận như vậy.
Âm là Ám. Phù là Hợp. Kinh là Thường Hằng.
Con người phải sống phù hợp với Đại Đạo. Đó là chân lý hằng cửu.
Nếu ta sống phù hợp Thiên Đạo, thì Thiên Nhân sẽ hợp nhất. Nhất động nhất tĩnh đều là Thiên cơ. Và con người chính là Trời vậy.
Âm Phù Kinh có 3 thiên, và ý nghĩa ba chữ Âm Phù Kinh đều bàng bạc trong đó.
– Thiên phát sát cơ, di tinh dịch tú. Địa phát sát cơ, long xà khởi lục. Nhân phát sát cơ, thiên địa phản phúc. Thiên nhân hợp phát, vạn hóa định hĩ.
天發殺機, 移星易宿. 地發殺機, 龍蛇起陸. 人發殺機, 天地反覆. 天人合發, 萬化定矣.
– Trời nổi sát cơ, sao rời vật đổi. Đất nổi sát cơ, rồng rắn hiện ra trên mặt đất. Cách nói khác là: Trời phát ra sát cơ do tinh tú dời đổi. Đất phát sát cơ thì rồng rắn nổi lên mặt đất.
Người nổi sát cơ, đất trời điên đảo. Trời người hợp phát, vạn sự ổn định.
– Sát cơ là âm khí súc tụ, sẽ làm tổn thương mọi sự. Chúng ta đă chứng kiến các thiên tai, địa họa, các trận chiến tranh tàn khốc, và đã thấy chúng ta bị thương tổn ra sao.
– Tất cả những họa hại, là do chúng ta đi ngược đạo Trời. Nếu như Trời Người hợp phát, thì mọi sự sẽ hanh thông, khang thái.
Theo đúng đường trời, Trung Dung gọi là Trí Trung Hòa, thiên đia vị yên, vạn vật dục yên.
Đoạn này sẽ dễ hiểu hơn, nếu hiểu là phải có một cuộc sống hòa hài với thiên nhiên, một nếp sống an lạc trong một cảnh trí thiên nhiên tươi đẹp, thanh tịnh và đầy thẩm mỹ và đạo vị.
Tóm lại chúng ta không được chống thiên nhiên, không nên gây chiến tranh, không được tự do khai thác các loài động vật nghĩa là không được bắn giết thú rừng và muông chim bừa bãi, không đực phá hoại các loài thực vật như phá rừng, đốn cây tùy tiện, vì giữa muôn loài vốn đã có một thế quân bằng. Người xưa vì thế săn bắn có mùa, đốn cây có lúc.
(2) hài tử: trẻ con/ con cái/ chỉ người vị thành niên.
(3) phúc tòng thiên giáng:
phúc: Những sự tốt lành (phú, quý, thọ khảo, khang kiện, v.v.). Kinh Thi chia ra năm phúc: (1) Giàu 富 (2) Yên lành 安寧 (3) Sống lâu 壽 (4) Có đức tốt 攸好德(5) Vui hết tuổi trời 考終命.
tòng: đi theo, thuận theo
thiên: ông trời, chúa tể của muôn loài, các nhà tôn giáo còn gọi chỗ các thần linh là thiên
giáng: ban cho, chiếu cố, xuống
=> bạn hiểu nôm na thì là chúc những điều tốt lành nhất sẽ đến với người đeo ngọc.
Ngọc bội có hình con dơi: người Trung Quốc quan niệm con dơi là loài thú tốt lành. Vì thế họ còn gọi con dơi là phúc thử (tức là chuột phúc) vì hình dáng của nó giống y hệt con chuột.
Ngoài ra, chữ phúc trong “con dơi” đồng âm với chữ “phúc” trong tốt phúc, nên trong xã hội Trung Quốc, con dơi là biểu tượng của có phúc.
(4) trù tử: đầu bếp
(5) phù sinh: nói cuộc đời bềnh bồng trôi giạt, theo nhân sinh quan của người yếm thế.
”Kiếp phù sinh trông thấy mà đau” – Cung oán ngâm khúc, Nguyễn Gia Thiều.
Tư tưởng yếm thế:
– Cuộc đời con người chẳng có nghĩa lý gì hết. Chỉ là cát bụi lại trở về với cát bụi. Bon chen, buôn ba, rồi cũng đến hai bàn tay trắng, và kết liễu bằng nắm mộ.
– Quan niệm: đời người giống hệt như một giấc mộng, chỉ cần có một cái cựa mình, tỉnh giấc, là bao nhiêu lâu đài, quyền quí đều tan hoang như mây khói, chìm vào trong cõi hư không.
=> Uầy, theo ý hiểu của mình thì cuộc sống nhàn nhã của Lâu Cảnh và Thái tử ở hành cung như một giấc mộng, hai anh nên cố gắng hưởng thụ thật nhiệt tình trước khi trở về với cuộc sống mưu mô, toan tính, đề phòng, ẩn nhẫn trong triều đình.
Gió mát trăng thanh, cảnh rừng tươi đẹp, thịt ngon rượu ngọt, ờ, đúng là một buổi tối đẹp trời để đôi lứa uống rượu hẹn hò. >_
Dưới đây là một số bức ảnh rừng phong rụng lá o:^_^:o, coi như đây là nơi hai ảnh hẹn hò tuần trăng mật, ka ka ka.