Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, mới đầu đông mà tuyết đã rơi dày, duyên vân dày đặc, khí trời âm u mù mịt bao phủ cả hoàng cung.
Hoằng Nguyên đế bệnh nặng, Hoàng thái tử vội vàng xử lý sự vụ trong triều xong liền chạy ngay tới điện Bàn Long trông chừng. Thời kì Hoằng Nguyên, Đế Hậu cộng trị, tứ hải thái bình, từ mười năm trước Hoằng Nguyên đế đã buông quyền cấp cho Thái tử, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xuất hiện cái gì nhiễu loạn.
“Thế nào rồi?” Thái tử Tiêu Kỳ Thụy mặc triều phục màu vàng hơi đỏ, lo lắng hỏi thái y.
“Hoàng hậu không cho chúng thần đi vào, chúng thần cũng bó tay không có biện pháp…” Sắc mặt thái y tái nhợt, Hoàng Thượng đã muốn không được, nếu muốn bọn họ đi vào thi châm thì có thể kéo dài thêm chốc lát, nhưng Hoàng hậu vừa thấy bọn họ xuất ngân châm muốn cắm xuống tay Hoàng Thượng, lập tức trở mặt, đuổi hết bọn họ ra ngoài, đã bảy, tám canh giờ rồi không cho bọn họ đi vào.
Tan buổi chầu, tả hữu thừa tướng chân trước chân sau vội vàng chạy tới. Tả tướng kiêm thái phó của Thái tử chính là Triệu Hi, nét mặt không còn vui cười, nhìn cánh cửa nội thất đóng chặt trong điện Bàn Long đến xuất thần.
“Không thể để Hoàng hậu làm… như vậy…” Hữu tướng Thái Dịch đã một bó tuổi, vẫn là sửa không được bản tính nóng nảy, sốt ruột nói.
Lục bộ thượng thư, Tĩnh vương Tiêu Kỳ Lân, An Quốc công Lâu Cẩn, toàn bộ cánh tay đắc lực trong triều đều lục tục tới rồi. Lúc lâm triều nghe nói Hoàng Thượng tỉnh, tất cả mọi người liền vội vàng chạy tới, nhưng bầu không khí này, thấy thế nào cũng không thích hợp, nếu Hoàng Thượng tỉnh, tại sao không triệu kiến quần thần?
Tĩnh vương Tiêu Kỳ Lân, chính là huynh đệ cùng phụ cùng mẫu với Thái tử, đệ đệ cùng huyết thống của Hoằng Nguyên đế là Tiêu Thừa Cẩm đã chết bệnh từ mấy năm trước, thứ tử thừa tước, tiếp nhận tước vị Tĩnh vương. Ngoài Thái tử, hắn chính là người có địa vị cao nhất nơi này. Mọi người nóng lòng muốn biết tin tức, ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, hi vọng hắn lên tiếng hỏi thăm người ở đây, nhưng Tĩnh vương lại ra hiệu không biết.
Mọi người đành đưa mắt nhìn sang đệ đệ của Hoàng hậu, hiện giờ là An Quốc công Lâu Cẩn. Lâu Cẩn có đôi môi mỏng giống Hoàng hậu, nhưng mặt mày càng giống mẫu thân hắn, so với đôi mắt sắc xảo lạnh lùng mê hoặc lòng người của Hoàng hậu thì ôn thuận hơn không ít, bình thường luôn tươi cười, khiến người ta không khỏi sinh ra vài phần thân cận.
Lâu Cẩn cảm giác ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hắn, chậm rãi nâng mắt lên, trong đôi mắt ôn thuận kia không hề có ý cười, khiến người ta không khỏi run rẩy. Như thế nào lại quên, Lâu Hoàng hậu tự tay dạy dỗ nên gia chủ Lâu gia, căn bản là hắc hồ ly đội lốt da dê, sao có thể bắt hắn ra dò đường?
Nhìn vẻ mặt trầm như nước của Hoàng thái tử, ngoại trừ hữu thừa tướng tính tình nóng nảy ra, những người khác đều không dám lên tiếng, chỉ có thể đi theo cúi đầu mà đứng, chờ Hoàng Thượng hoặc Hoàng hậu triệu kiến.
Nhiều năm như vậy, thủ đoạn của Lâu Hoàng hậu, mọi người đều thấy rõ ràng, phàm là chuyện gây nguy hại đến Hoàng Thượng, vị này tuyệt đối sẽ biến thành một pho tượng sát thần. Hiện giờ Hoàng Thượng bệnh nặng, mấy ngày qua Lâu Cảnh giống như “khốn thú” (thú rừng bị bao vây, dồn vào chỗ nguy hiểm/ hoàn cảnh thống khổ), thời gian này mà ai dám gây chuyện, nhất định là chết không có chỗ chôn.
Trong phòng đốt huân hương nhàn nhạt mà Đế Hậu thường dùng, địa long (hệ thống sửa dưới đất) đốt cháy ngày đêm khiến căn phòng ấm áp như mùa xuân.
Lâu Cảnh mặc thường phục màu vàng sáng thêu hình phượng hoàng, đang ngồi dựa vào đầu giường, ôm Hoàng Thượng chỉ mặc nội sam trong lòng, dịu dàng nói chuyện.
“Trạc Ngọc, ta ngủ bao lâu rồi?” Sắc mặt hồng thuận, thoạt nhìn Tiêu Thừa Quân cũng không giống người đang bệnh nặng.
“Ba ngày rồi.” Thanh âm của Lâu Cảnh có chút nghèn nghẹn, không hề chớp mắt mà nhìn gương mặt của người trong lòng.
Tiêu Thừa Quân tựa vào ngực Lâu Cảnh, nhẹ nhàng cọ cọ vào lồng ngực ấm áp kia, “Có mệt lắm không?”
“Ta vẫn ngủ bên cạnh ngươi, mệt sao được?” Lâu Cảnh kéo kéo vạt áo khoác bằng gấm màu vàng sáng lên một chút, ôm chặt người trong ngực.
“Cả đời này, trẫm vì Dục triều phí hết tâm huyết, hiện giờ trời yên biển lặng, không thẹn với liệt tổ liệt tông, không thẹn với lê dân trong thiên hạ,” Tiêu Thừa Quân cười cười, ngẩng đầu nhìn hắn, “Nhưng duy độc thiếu ngươi, vĩnh viễn đều không hết.”
Lâu Cảnh nhắm hai mắt lại, lấy trong ngực ra một quyển sổ nhỏ, “Không trả hết thì kiếp sau trả tiếp là được.”
Hai mắt Tiêu Thừa Quân có chút đỏ lên, y vùi mặt vào trong ngực Lâu Cảnh, “Kiếp sau, không biết ngươi có còn nhớ rõ ta…”
“Ngươi ở trên cầu Nại Hà chờ ta,” Lâu Cảnh nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu đế vương, thanh âm phát ra càng khàn khàn, “Nếu có người cho ngươi uống Mạnh bà thang thì cứ giả vờ uống, sau đó phải nhổ ra.”
“Hảo, ta không uống…” Thanh âm của Tiêu Thừa Quân bắt đầu trở nên mơ hồ, giống như mệt mỏi đến cùng cực.
“Ta cũng không uống, bất kể ngươi đi đến đâu, ta nhất định sẽ tìm được ngươi.” Lâu Cảnh nói xong, tỉ mẩn hôn lên trán y, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống, từng giọt từng giọt làm ướt thái dương đế vương.
“Ừ, ta tin ngươi…” Tiêu Thừa Quân cảm thấy mí mắt thực nặng, mơ mơ màng màng mà đáp lời, trước mắt càng ngày càng đen, duỗi tay nắm lấy bàn tay của Hoàng hậu.
Lâu Cảnh nắm chặt bàn tay ấm áp kia, kéo đến bên môi, nhẹ nhàng gặm cắn, cảm giác được cái tay này càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng, đột nhiên trầm xuống.
Kinh hoảng đến ngây người ra một khắc, Lâu Cảnh chậm rãi cúi đầu, nhìn đế vương ngủ đến an tường trong lòng, bàn tay vô lực trượt khỏi tay hắn, rơi xuống vạt áo ngủ bằng gấm màu vàng sáng. Con thỏ bánh bao đáng yêu của hắn, không thấy nữa…
Một tay nâng tuấn nhan đã rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng, Lâu Cảnh cúi đầu xuống, cọ cọ môi Hoàng Thượng, thấp giọng thủ thỉ, dịu dàng như đang dỗ dành người yêu đi vào giấc ngủ, sợ sẽ đánh thức y, “Nguyên Lang, chờ ta.”
Trong phòng quá mức an tĩnh, làm mọi người đứng chờ ở bên ngoài sinh ra vài phần bất an.
“Keng!” Tiếng bảo kiếm rơi xuống đất đột nhiên vang lên, khiến Thái tử lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng đẩy mạnh cửa xông vào.
Bảo kiếm Xích Tiêu và Cửu Tiêu, một cái tượng trưng cho mở mang bờ cõi, một cái là bảo vệ non sông, chính là bội kiếm của Đế Hậu, mà hiện giờ, bảo kiếm Cửu Tiêu màu u lam này… dính vết máu, cô linh nằm trên mặt đất.
“Phụ hoàng! Phụ hậu ——” Tiêu Kỳ Thụy bổ nhào đến trước long sàng, thất thanh khóc rống.
Năm Hoằng Nguyên thứ năm mươi ba, mùng bảy tháng chạp, Đế băng, Hậu tuẫn, quốc tang.
(Vua chết gọi là “băng”, tuẫn: chết theo)
Năm 2018, mùa xuân.
Một đứa trẻ khoảng chừng bốn, năm tuổi nằm sấp trên chiếc giường rộng lớn, rầu rĩ không vui.
“Meo ~” Một tiếng mèo kêu uyển chuyển vang lên, con mèo vằn màu bạc nhẹ nhàng nhảy lên giường, lượn quanh đứa bé một vòng, thấy chủ nhân không thèm để ý đến nó, bèn leo lên lưng chủ, thoải mái mà cuộn tròn người lại.
“Mày kiếm được chỗ nằm tốt quá ha?” Đứa bé bĩu môi, đơn giản duỗi hai tay dùng để gối đầu ra, uể oải nằm dài trên giường, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng lộ ra vẻ phiền muộn.
Đứa trẻ này cũng không phải ai khác, chính là người đã cắt cổ tự sát – Lâu Cảnh, Lâu Hoàng hậu.
Năm năm, hắn đã đi vào thế giới này năm năm rồi, vẫn không có một chút tin tức nào của Tiêu Thừa Quân cả. Lúc mới tới nơi này, hắn hoàn toàn không hiểu ra sao, thẳng đến ngày hắn mở mắt ra và trông thấy một gương mặt xinh đẹp quen thuộc, đó là Từ thị, mẫu thân đã sớm qua đời của hắn. Hay đây là âm tào địa phủ, để hắn gặp lại mẫu thân mất sớm? Vậy, Thừa Quân đâu rồi?
“Ôi cháu ngoan của ông ——” Vừa nghe thanh âm già mà không kính kia bu lại, Lâu Cảnh giương mắt, đập vào mắt hắn là gương mặt tươi cười rạng rỡ của lão An Quốc công.
Lâu gia gia không đội mũ, tóc cắt ngắn khoảng chừng một tấc, mặc trang phục kì lạ, toét miệng cười hớn hở, dùng ngón tay chọc chọc vào má hắn.
Lâu Hoàng hậu sợ ngây người, một quyền huy qua liền tấu gia gia hắn, nói giỡn hả, mẫu thân còn đang ở cữ, sao công đa (cha chồng) lại vào đây, này còn ra thể thống gì nữa?
“Ai da, có khí lực lớn như vậy, không hổ là cháu ngoan của ông!” Lâu gia gia không chút nào để ý đến nắm tay vừa vung qua, ghé sát xuống thơm hắn.
Lâu Hoàng hậu triệt để ngu người luôn.
Sự thật chứng minh, hắn thật sự đầu thai chuyển thế, đây là thế giới ngàn năm sau, Đại Dục đã sớm sụp đổ, không biết đã trải qua mấy cái vương triều rồi, thật ra trong quyển “Truyện kể lịch sử năm ngàn năm dành cho thiếu nhi” có ghi lại hai người bọn hắn, nhưng nghìn năm qua cảnh còn người mất, sớm đã không phải là vương triều mà hắn biết rõ. Hiện giờ không có đế vương, cũng không có Quốc công, Lâu gia đã biến thành kinh thương thế gia.
(kinh thương: buôn bán; thế gia: nhiều đời)
Mất một năm để thích ứng với thế giới này, học được rất nhiều thường thức, Lâu Cảnh bắt đầu tìm kiếm phu quân hắn. Nếu gia gia, mẫu thân, thậm chí đến phụ thân Lâu Kiến Du cũng có mặt ở đây, như vậy đương nhiên Tiêu gia cũng ở.
Sự thật chứng minh, chân ngắn là chạy không được xa.
Lâu gia sống ở Tấn Dương, nằm trong khu đô thị cao cấp gồm nhà ở và biệt thự, những người sống ở nơi này đều là những nhân vật có máu mặt ở Tấn Châu. Trong khu này có một trường học quý tộc, lúc đến nhà trẻ, Lâu Cảnh còn nhìn thấy Châu trưởng Vương Kiên, huynh đệ Chu gia thò lò mũi xanh, nhưng không nhìn thấy một bóng người Tiêu gia nào cả.
Lâu Cảnh cũng thử hỏi thăm mẫu thân mình, mẫu thân không biết liền đi hỏi gia gia, Lâu gia gia nói: “Nhà họ Tiêu à, có a, cũng là hào môn đại tộc giống chúng ta, nghe nói tổ tiên bọn họ còn làm hoàng đế đấy. Ha ha, nghe bọn họ khoác lác…”
“Thế, nhà họ có bạn nào tầm tuổi con không ông?” Lâu Cảnh thấy gia gia càng nói càng lạc đề, nhanh chóng hỏi vào trọng điểm.
Tuy nói có là có, Lâu Cảnh cũng tìm kiếm thông tin về những đứa trẻ kia, nhưng không có ai như Tiêu Thừa Quân.
Đường vận mệnh gặp nhiều trắc trở, đường tìm phu thật quá gian nan.
Lâu Cảnh túm con mèo vằn màu bạc trên lưng xuống dưới, dùng sức xoa xoa, giống mèo này được nhập khẩu từ Mỹ, tính tình tốt, rất thân thiện với con người, tha hồ vuốt ve chọc phá, căn bản không giống mèo lắm, ngược lại thấy giống thỏ hơn. Căm giận há mồm cắn cắn đầu nó, Lâu Cảnh thở dài thườn thượt, hắn muốn lớn lên thật nhanh, nắm giữ thế lực Lâu gia, cho dù có phải lật tung cả thế giới này lên thì hắn cũng phải tìm bằng được Tiêu Thừa Quân, bất kể y có còn nhớ mình hay không…
”Cảnh nhi!” Mẫu thân đẩy cửa đi đến, thấy Lâu Cảnh vẫn một bộ lười biếng nằm ườn trên giường, không khỏi nhíu mày, vươn tay vỗ vỗ mông nhỏ của hắn, “Bảo con thay quần áo, sao giờ vẫn chưa thay thế này? Lát nữa phải lên đường rồi đấy.”
“Đi đâu thế ạ, còn đi sớm như vậy?” Lâu Cảnh nghe nói tối nay phải tham dự một bữa tiệc, nhưng bây giờ là buổi sáng mà, không phải buổi tối mới bắt đầu sao?
“Chúng ta cần đến thủ đô,” Từ thị vẫn dịu dàng và kiên nhẫn như trong trí nhớ, mỉm cười mặc áo sơmi và quần tây cho hắn, “Con trai trưởng gia tộc họ Tiêu vừa từ Mỹ trở về tiếp nhận sản nghiệp trong nước, còn mang theo hai bạn nhỏ cùng tuổi con đấy, đến lúc đó…”
“Mẹ!” Lâu Cảnh sửng sốt, ngay đến chuyện mẫu thân đang cởi quần hắn xuống, hắn cũng xem nhẹ, “Mẹ vừa nói nhà họ Tiêu có hai bạn bằng tuổi con, mới về nước sao?”
Quãng đường từ Tấn Dương đến thủ đô không xa, không cần ngồi máy bay, lái xe đi là được. Phụ thân Lâu Kiến Du và mẫu thân ngồi trên một xe, Lâu Cảnh bị gia gia hắn kéo lên một chiếc xe khác.
Lâu Cảnh đã nghe không lọt gia gia ghé vào lỗ tai mình cằn nhằn cái gì, đôi tay nhỏ nắm chặt, trong lòng thấp thỏm lo âu, hi vọng và thất vọng không ngừng đan xen, lên xuống đến tận cùng khiến hắn bứt rứt không yên.
Khu nhà cao cấp màu trắng được xây dựng giống như một cung điện loại nhỏ, đèn sáng rực rỡ trong đêm.
Trong đại sảnh đã có rất nhiều người, phái nam mặc tây trang phẳng phiu, phái nữ mặc lễ phục dạ hội hoa lệ, rực rỡ trong ánh đèn lấp lánh. Dàn nhạc tấu lên những giai điệu nhẹ nhàng du dương, mọi người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, bầu không khí rất vui vẻ và hòa hợp.
Lâu Cảnh mặc bộ âu phục nhỏ màu đen, cổ đeo một cái nơ tinh xảo, đi theo bên người tổ phụ.
Mới vừa vào cửa, liền có rất nhiều người đi đến chào hỏi, hàn huyên với tổ phụ hắn, Lâu gia gia cũng tươi cười đáp lễ, dắt tay giới thiệu cháu nội với mọi người.
Ở trong nước, Lâu gia có địa vị rất cao, sánh ngang với Tiêu gia, đứng trong đại sảnh được một lát thì thiếu tộc trưởng Tiêu gia liền tự mình đến đón, “Lâu lão tiên sinh.”
Lâu Cảnh nhìn thiếu tộc trưởng trước mắt, cả người như bị sét đánh, người này, rõ ràng chính là Thuần Đức đế lúc còn trẻ mà!
“Bốp bốp bốp bốp…” Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, “Thuần Đức đế” bước nhanh lên khán đài, cười nói: “Cảm ơn các vị khách quý đã đến tham dự bữa tiệc hôm nay, gần đây Tiêu mỗ mới về nước, đúng dịp sinh nhật sáu tuổi của khuyển tử, nhân cơ hội này mời mọi người cùng đến chia vui, hy vọng mọi người sẽ có một buổi tối thật vui vẻ.”
Rồi sau đó, giữa những tiếng vỗ tay rộn rã, hai vị thiếu gia Tiêu gia mặc âu phục màu trắng, nơ màu bạc chậm rãi bước xuống cầu thang.
Đứa trẻ đi phía trước có bộ dáng bầu bĩnh đáng yêu, môi hồng da trắng, kèm theo biểu tình lạnh lùng, khiến nhóm thái thái đông đảo trong sảnh nhịn không được mà hô to “Nhìn cưng quá đi ~”.
(thái thái: chỉ những người phụ nữ đã có chồng)
Lâu Cảnh lăng lăng mà nhìn đứa bé kia. Chân đeo giày da, đi lại trầm ổn, dường như không phải đi xuống cầu thang, mà là bước xuống bệ giai, từng bước đi đều toát ra khí thế tôn quý không thể xem nhẹ. Ở góc độ mọi người không chú ý tới, hắn nhìn thấy trong đôi mắt đen như được điểm mực kia, che giấu lãnh tĩnh cùng thâm trầm, đó là ánh mắt phải trải qua vài thập niên mới tích lũy được, hắn tuyệt sẽ không nhìn lầm!
Nguyên Lang! Đó là Nguyên Lang của hắn! Là Hoằng Nguyên đế của hắn!
Hắn còn chưa kịp sải bước chạy đến, đã bị gia gia bắt lấy, “Nhóc con, không được nghịch ngợm gì đâu đấy, để ông dẫn con đến làm quen với người Tiêu gia trước, lát nữa lại đi chơi.”
Nhìn Tiêu Thừa Quân bị mọi người vây quanh, Lâu Cảnh nhịn không được lệ nóng quanh tròng, thật đúng là thân gia gia a, quá đúng lúc mà!
Lâu lão gia tử vừa lại đây, mọi người liền tự giác mà nhường vị trí.
“Chúng ta ra ngoài sân chơi nha.” Nhân lúc nhóm người lớn hàn huyên, Lâu Cảnh liền nắm lấy tay đại thiếu gia Tiêu gia.
“Hai đứa nhỏ này hợp nhau ghê!” Tiêu thái thái mặc đầm dạ hội màu xanh ngọc, vị phu nhân này rất đẹp, cũng không phải là Trần quý phi ngang ngược, mà là sinh mẫu của hai thiếu gia Tiêu gia, Lâu Cảnh thầm đoán, đây hẳn là Thục phi kiếp trước.
“Đi đi, các cháu ra ngoài chơi vui vẻ nhé.” Lâu gia gia vẫy vẫy tay ra hiệu cho bọn họ đi ra ngoài chơi.
Đại thiếu gia Tiêu gia không nói lời nào, tùy ý để Lâu Cảnh kéo tay y ra ngoài. Nhị thiếu gia mới được bốn tuổi, chớp chớp mắt mấy cái, nắm lấy góc áo ca ca, cũng nghiêng ngả lảo đảo mà bám theo.
Trong sân có một bể bơi ngoài trời rất lớn, hai người đứng cạnh bể, bốn mắt nhìn nhau.
Lâu Cảnh muốn mở miệng nói chút gì đó, nhưng lại sợ sẽ nhận được kết quả khiến hắn thất vọng, vạn nhất Tiêu Thừa Quân không nhớ rõ hắn thì biết làm sao bây giờ? Mấp máy môi, Lâu Cảnh nắm chặt bàn tay mềm mềm nhỏ bé kia, “Tên tớ là Lâu Cảnh, tên bạn là gì vậy?”
Bàn tay của Tiêu đại thiếu gia run lên một chút, y dùng tay kia lấy một gói kẹo rất đẹp trong túi áo ra, “Cho bạn này.”
Giọng nói non nớt mềm mềm, mang theo vài phần uy nghiêm kì dị, Lâu Cảnh ngẩng đầu, yên lặng nhìn y.
“Tên em là Tiêu Thừa Cẩm, tên anh ấy là Tiêu Thừa Quân.” Nhị thiếu gia vẫn nắm chặt góc áo ca ca, ngọng nghịu nói.
“Thừa Quân à, thật sự là tên rất hay, tớ còn tưởng rằng tên bạn là Nguyên Lang cơ đấy.” Lâu Cảnh nói xong, hai mắt không khỏi đong đầy nước mắt, thân thể trẻ con rất dễ rơi lệ, mà giờ phút này hắn thật sự rất muốn khóc.
Tiêu Thừa Quân chấn động cả người, ném kẹo trong tay đi, vươn cánh tay ngắn ngủn ôm cổ Lâu Cảnh, “Trạc Ngọc, thật là ngươi…”
“Ta nói rồi, nhất định sẽ tìm được ngươi.” Lâu Cảnh ôm chặt thân mình nhỏ bé mềm mại trong lòng, cọ cọ lên hai má bầu bĩnh kia.
“Ừm, ta tin ngươi.” Hoằng Nguyên đế vốn là một người cứng cỏi, giờ phút này cũng nhịn không được mà đỏ hốc mắt.
Tiêu Thừa Cẩm nhìn hai người gắt gao ôm nhau, gãi gãi cái đầu nhỏ thông minh của bé, hoàn toàn không hiểu vì sao lại thế.
Ngày xuân gió nhẹ thổi qua, mặt nước trong xanh của bể bơi lăn tăn gợn sóng, từng vòng dần dần mở rộng ra rồi đập vào thành bể. Gió chợt thổi mạnh, thổi nhăn mặt nước mùa xuân, cuộc sống tốt đẹp, mới vừa bắt đầu thôi.
―――――― ta là phân cách tuyến ngốc nghếch bởi vì dám lặp lại 4 ngàn từ ――――――
Hai người ngồi xuống chiếc ghế dài đặt cạnh bể bơi, quấn quấn quýt quýt, khít khao tựa sát vào nhau.
Đệ đệ đáng thương bị bảo ra chỗ khác chơi, tự mình ngồi nghịch nước.
Trao đổi tin tức cả hai thu thập được trong mấy năm nay, kỳ dị phát hiện, những người bọn họ quen thuộc đều có mặt ở thế giới này. Tuy nhiên tất cả mọi người đều quên hết khiếp trước, chỉ có hai người họ là nhớ rõ thôi.
“Ngươi thật sự không uống Mạnh bà thang, đúng không?” Lâu Cảnh cười nói.
“Nhắm mắt lại, rồi mở ra lần nữa thì chính là nơi này, ta cũng không biết,” Tiêu Thừa Quân nhíu nhíu mày, “Ngươi là chết như thế nào vậy? Hậu nhân Tiêu gia có đối xử tử tế với ngươi không?”
Hoằng Nguyên đế luôn lo sợ sau khi mình chết, người Tiêu gia sẽ chèn ép, gây khó dễ Lâu Hoàng hậu, vẫn luôn là Đế Hậu cộng trị, thậm chí không tiếc giống như một hôn quân, đem quân quyền cho Hoàng hậu, chính là muốn hắn không bị người khác bắt nạt.
“Ách…” Lâu Cảnh chột dạ mà cúi đầu, thời gian Hoằng Nguyên đế lâm bệnh, nhiều lần khuyên nhủ hắn phải sống thật tốt, chính là vừa đảo mắt hắn liền cắt cổ.
Tiêu Thừa Quân nhíu mày, nắm cằm hắn, bắt hắn xoay đầu lại, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Nhìn bộ dạng bầu bĩnh non nớt của tiểu phu quân, lại muốn bày ra khuôn mặt thật nghiêm túc chất vấn hắn, Lâu Cảnh nhịn không được mà phì cười ra tiếng, ghé qua hôn lên môi y một ngụm, “Lần này, cuối cùng chúng ta cũng sớm được gặp mặt.”
“Đừng có chuyển chủ đề.” Tiêu Thừa Quân không tính toán buông tha hắn, mấy năm nay lớn lên ở Mỹ, thật vất vả mới tìm được một quyển sách lịch sử nói đến Dục triều, về cái chết của Lâu Hoàng hậu, sử ghi là tuẫn táng. Y tinh tường nhớ rõ lúc mình đọc đến đoạn này đã phẫn nộ ra sao, những người kia sao dám, sao có thể đối xử với Trạc Ngọc của y như thế!
Lâu Cảnh thở dài, cười khổ nói: “Ngươi mất, ta làm sao có thể sống một mình.” Nhìn người yêu nhất tắt thở trong lòng mình, cái loại cảm giác đau đến không muốn sống này, đến giờ kí ức hãy còn mới mẻ.
Nhạn mất bạn lữ, gào thét mà chết. Tiêu Thừa Quân buông cằm hắn ra, khẽ thở dài, “Thôi, ta đã biết…”
“Hì hì…” Lâu Cảnh cười hì hì dán sát vào, rúc vào lồng ngực mềm mại của phu quân, hít một hơi thật sâu, cơ thể nhỏ nhắn, sạch sẽ và ấm áp, mang theo mùi sữa độc đáo chỉ trẻ nhỏ mới có, khiến người ta nhịn không được mà cọ cọ.
Tiêu Thừa Quân mặc cho hắn hồ nháo, vươn tay xoa xoa cái đầu xù của hắn, “Hiện tại Lâu gia thế nào?”
“Thời đại này, nhà chúng ta làm ăn đứng đắn, không đi đánh giặc, thân thể lão đầu tử tốt lắm, còn không cần ta quan tâm đâu.” Lâu Cảnh ngáp một cái, một đường đến đây khẩn trương muốn chết, giờ phút này trầm tĩnh lại, mới cảm thấy mệt mỏi, thân thể trẻ nhỏ thật sự là yếu ớt.
Tiêu Thừa Quân hơi hơi gật gật đầu, “Tộc trưởng Tiêu gia chính là Duệ Tông, thân thể trẻ tuổi hơn trước, vừa mới đưa phụ thân về nước.”
Thế giới này, có lẽ chính là xã hội Dục triều của ngàn năm sau, ngay cả sự phân chia châu, huyện cũng không khác Dục triều bao nhiêu, mỗi một châu đều có châu trưởng, đứng đầu tất cả là tổng thống, tuy nhiên cứ bốn năm lại đổi một lần, không có chế độ thừa kế.
Tiêu gia lập nghiệp trong thời đại công nghiệp, trăm năm qua tích lũy hùng hậu, bổn gia (trụ sở chính của gia tộc) đã chuyển đến nước Mỹ, có điều sản nghiệp trong nước vẫn là gốc rễ, tộc trưởng cho nhi tử về nước, đó là muốn hắn tiếp nhận các sản nghiệp chủ chốt, thuận lợi tiếp nhận vị trí tộc trưởng. Chẳng qua, hiện tại đã không còn chú trọng đến chế độ thừa kế như trước, phàm là dòng chính trong tộc, đều có quyền lên làm tộc trưởng.
“Ách… thế tình cảnh hiện tại của phụ thân ngươi…” Lâu Cảnh nhất thời có chút ngượng nghịu không quen, phụ thân của Tiêu Thừa Quân, hắn đã quen gọi là Hoàng Thượng hay tiên đế, bây giờ đột nhiên nhắc đến, liền không biết phải xưng hô như thế nào cả.
Tiêu Thừa Quân gợi lên một tia cười lạnh, “Tổ phụ còn có hai thân huynh đệ, phía dưới còn nhóm thúc bá cũng không dễ đối phó.” Lần này cả nhà y chuyển về nước, kỳ thật chính là một loại khảo nghiệm, thị trường Châu Âu và Bắc Mỹ đã giao cho hai vị thúc bá kia xử lý, chính là muốn nhìn thấy thành tích của bọn họ trong thời gian ngắn nhất, khôn thì sống, mống thì chết, mặc dù có tổ phụ chống lưng, nhưng nếu làm không ra trò thì vị trí tộc trưởng cũng khó mà tới tay.
(mống là một biến âm của mông 矇 nghĩa là ngu dại – so với cách nói “khôn sống dại chết”. Vì gần với âm sống nên có khả năng đổi thanh điệu từ thanh ngang sang sắc hay các thanh điệu của âm trước hay sau…)
“Ta chỉ là một đứa bé, giúp thế nào đây?” Tiêu Thừa Quân liếc mắt nhìn hắn.
Lâu Cảnh sờ sờ cái mũi, quên béng mất, chuyện quan trọng nhất hiện tại là bọn họ phải thích ứng với thế giới này, đừng để lộ ra dấu vết. Huống chi đức hạnh của Thuần Đức đế thế nào, hắn nhìn quá rõ ràng, không có quyền thừa kế tuyệt đối thì vị này chính là bùn nhão không trát được tường, “Tiêu thái thái, có phải là Thục phi nương nương không?”
Nhắc đến chuyện này, trong mắt Tiêu Thừa Quân liền nổi lên một chút ý cười, hơi hơi gật gật đầu. Lấy kỹ thuật chữa bệnh hiện đại, tuy lúc mẫu thân sinh Tiêu Thừa Cẩm mất máu rất nhiều, nhưng nhanh chóng được truyền máu cứu về, cũng không đáng lo ngại.
”Vậy là tốt rồi.” Lâu Cảnh cũng cười theo, đôi mắt xinh đẹp cong cong như vầng trăng khuyết.
Tiêu Thừa Quân nhìn Hoàng hậu nhà mình nhỏ đi vài chục tuổi, cảm thấy cái tay ngứa ngáy, liền bẹo hai má hắn, mềm mại và trơn nhẵn, “Đúng rồi, mấy năm nay ngươi có thấy phụ hậu không?”
Trước giờ vẫn sống ở Mỹ, y chưa từng nhìn thấy Kỷ Chước, Mộc Dung – mẫu thân Tiêu Thừa Quân chính là nguyên phối phu nhân của phụ thân. (vợ chính thức)
“Gặp rồi.” Lâu Cảnh tùy ý phu quân bẹo má mình, khóe miệng bị kéo căng, nhấp nhếch môi nói hết, “Nhà hắn ở Mân Châu ấy.”
Dạo Tết năm ngoái, Lâu Cảnh đi theo mẫu thân đến nhà ngoại công ở Lĩnh Nam, Kỷ Chước là thứ tử Kỷ gia, vội tới đưa quà lễ tết, còn lì xì cho Lâu Cảnh một cái bao đỏ thẫm, hình như hắn cũng không nhớ rõ những chuyện kiếp trước.
Tuy nhiên, nhị cữu nhà mình vẫn là cái bộ dáng không có tiền đồ kia, cứ đứng trước mặt Kỷ Chước là ấp úng như gà mắc tóc. Nghe nói gần đây Kỷ gia và Từ gia muốn hợp tác cùng khai phá một cái hạng mục, Từ Triệt liền chủ động xin đi giết giặc muốn đi làm.
Hai người đang nói chuyện, trước cửa lớn chợt xảy ra một trận xôn xao.
“Tiểu thư, không có thiệp mời là không thể vào.” Nhân viên bảo vệ đeo phù hiệu ở tay, làm hết phận sự mà ngăn một nữ nhân mặc váy dạ hội màu đỏ lại.
“Tôi chính là Trần Hân, anh nhìn rõ chưa.” Nữ nhân tự xưng là Trần Hân hất cằm, “Giám đốc Tiêu là bạn cũ của tôi, cần gì phải có giấy mời?”
Nhân viên bảo vệ tự nhiên biết người này là ai, Trần Hân chính là nữ minh tinh nổi tiếng của giới giải trí.
“Mẹ ơi, không thể đi vào à?” Trần Hân dẫn theo một bé trai, cũng mặc tây trang, thoạt nhìn có vẻ cùng tuổi với Tiêu Thừa Cẩm.
“Vậy, mong cô chờ một chút.” Nhân viên bảo vệ vẫn không có ý muốn thả người đi vào, vệ sĩ bên người Trần Hân liền không có kiên nhẫn, chặn bảo vệ lại, cô ta liền nhân cơ hội kéo đứa bé vào trong.
Hai người ở cạnh bể bơi tự nhiên nghe được động tĩnh, bèn xuống khỏi ghế nằm. Tiêu Thừa Quân ra thành bể kéo đệ đệ đang nghịch nước lên, đứng chung một chỗ với Lâu Cảnh, trong mắt hai người đều là một mảnh lạnh như băng, bởi vì bọn họ đã nhìn rõ dung mạo của nữ nhân kia.
Đôi mắt quyến rũ, môi đỏ rực lửa, tóc nâu cuộn sóng, thân hình gợi cảm, cho dù thay đổi rất nhiều, Tiêu Thừa Quân chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, đó là Trần quý phi, người được Thuần Đức đế độc sủng hơn hai mươi năm, cuối cùng tự tay bóp chết.
Nhân viên bảo vệ đã vào trong thông báo với chủ nhân ở đây. Thuần Đức đế – phụ thân của Tiêu Thừa Quân và hiện giờ là Tiêu Chấn Bang, nghe tin liền vội vàng đi ra, đụng ngay Trần Hân ở ngoài cửa.
“Anh Chấn Bang ~!” Trần Hân lôi kéo đứa trẻ trong tay, cười ngọt ngào đi tới.
Tiêu Chấn Bang nhìn thấy đứa trẻ kia, bỗng biến sắc, giữ chặt cánh tay Trần Hân, lạnh lùng nói: “Cô đến đây làm gì, mau rời đi.”
“Sao thế, sinh nhật đại thiếu gia, em không thể dẫn con đến chúc mừng một chút sao?” Trần Hân cười đến rất là tự nhiên.
Ba người làm bộ như đang ở trong góc chơi đùa, lạnh mắt nhìn một màn khôi hài này, không cần nghĩ cũng biết, đứa bé kia chính là Tiêu Thừa Đạc, ở Dục triều thì được coi là nuôi thiếp thất, sinh thứ tử, còn với cách nói hiện giờ thì phải gọi là đi ngoại tình và có con ngoài giá thú.
“Anh ơi, đó là ai vậy?” Tuy rằng Tiêu Thừa Cẩm còn rất nhỏ, nhưng hắn vẫn là Tiêu Thừa Cẩm xem qua là nhớ, ba tuổi biết chữ, năm tuổi thành thơ, ngoan ngoãn yên lặng quan sát một chút, rồi kiễng chân ghé sát vào tai ca ca, nhỏ giọng hỏi.
“Suỵt, chúng ta vào nhà đi.” Tiêu Thừa Quân cười lạnh, vỗ vỗ đệ đệ, kéo hắn đứng dậy.
Không quản Thuần Đức đế xử lý chuyện này thế nào, ba đứa trẻ trở lại đại sảnh náo nhiệt.
“Xem ra phiền toái không ít a.” Lâu Cảnh lôi kéo bàn tay bánh bao con nhỏ mềm mềm của phu quân nhà mình, sờ sờ nắn nắn. Đây chính là Hoàng Thượng mà trước đây hắn tha thiết mơ ước nha, rốt cuộc bây giờ cũng có thể hôn hôn sờ sờ thoải mái rồi.
“Đây đều là việc nhỏ,” Tiêu Thừa Quân không để ý lắm, kéo tay Lâu Cảnh, nửa tha nửa ôm đệ đệ, đi tới một góc vắng vẻ, “Bây giờ nhà ngươi còn nuôi U Vân thập lục kỵ cho ngươi không?”
Lâu Cảnh ngẩn người, “Vẫn nuôi.” Nói đến chuyện này, Lâu Cảnh liền có chút ngại ngùng, cho đến tận thời đại thái bình này, Lâu gia vẫn không có cái gì gọi là an phận thủ thường như trước, thậm chí còn dựa theo quy củ kiếp trước, nuôi cho hắn U Vân thập lục kỵ, bất quá hiện tại đã đổi cái tên khác, kêu là Vân Ảnh, cũng không biết Lâu gia gia tìm đâu ra lắm cô nhi vậy, hắn thiệt hoài nghi gia gia nhà mình có kiêm thêm nghề buôn bán trẻ em không đây. ~(‾▿‾~)
“Hiện giờ ta đang thiếu nhân thủ, ngươi cho ta mượn trước vài người đi.” Tiêu Thừa Quân nhỏ giọng nói, bây giờ Tiêu gia không yên ổn, y muốn bảo vệ mẫu thân và đệ đệ, hơn nữa còn muốn làm chút buôn bán đồ cổ, nhưng ngại thân thể này còn nhỏ quá, làm cái gì cũng không tiện.
“Cái này, chỉ sợ không được, “ Lâu Cảnh buồn cười nói: “Bọn họ cũng mới năm, sáu tuổi thôi.”
Tiêu Thừa Quân sửng sốt, sao mình lại quên mất chuyện này chứ!
Nhìn dáng vẻ trắng trẻo bầu bĩnh của Hoàng Thượng chợt lộ ra biểu tình đần người ra hiếm có, Lâu Cảnh chỉ cảm thấy trái tim mình như bị móng vuốt cào nhẹ một chút, đúng là ngứa ngáy chết đi được, liền sán lại gần muốn hôn y.
“Các cậu đang chơi gì vậy?” Một tiểu cô nương mặc váy ren trắng đi tới, rất cao ngạo, ước chừng khoảng bảy, tám tuổi.
Tiêu Thừa Quân nhíu nhíu mày, so với Dục Triều, tuy rằng nữ tử nơi này dũng cảm hơn một ít, nhưng giáo dưỡng lại kém rất xa, theo y thấy, xuất đầu lộ diện như vậy, còn chủ động cùng nam tử nói chuyên, đúng là thất lễ. (╮( ̄▽ ̄”)╭)
Lâu Cảnh cảm thấy cô nương này nhìn thật quen mắt, lại nghĩ không ra nàng là ai, trông bộ dáng ngang ngược của nàng thật không vừa mắt, bèn cau mày nói: “Bọn tớ đang chơi trò bắt tiểu kê.”
“Bắt tiểu kê là trò gì vậy?” Cô bé kia được mẹ dặn dò, cố ý đến lôi kéo làm quen với đại thiếu gia Tiêu gia, tuy rằng nàng không có hứng thú với cái trò gọi là bắt tiểu kê gì đó, nhưng vẫn là theo hỏi.
“Chính là thế này này,” Lâu Cảnh nói xong liền thò tay đặt lên đùi Tiêu Thừa Quân, cách quần sờ sờ cục thịt nhỏ giữa hai chân y, “Cậu chơi không?” (o(≧∇≦)o há há há)
Tiêu Thừa Quân lập tức đỏ bừng mặt, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đẩy ngay cái móng vuốt phì phì kia ra.
Cô bé kia sửng sốt một chút, trẻ nhỏ còn không hiểu lắm, nhưng trực giác cảm thấy đây là chuyện không tốt, thầm nghĩ nếu chơi cùng bọn họ thì cũng bị như vậy, liền sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.
“Khốn kiếp, dám đùa vậy à!” Tiêu Thừa Quân vung tay muốn đánh hắn, lại bị Lâu Cảnh giữ chặt cổ tay.
“Nơi này của Hoàng Thượng còn nhỏ như vậy, sau này thần biết thị tẩm thế nào đây?” Lâu Cảnh giống như bất đắc dĩ mà nói xong, ôm Hoàng Thượng vào trong ngực, cọ đến cọ đi. ~(‾▿‾~ )
Hai người đang chòng ghẹo nhau, chợt thấy Trần Hân mặc váy đỏ rực đi vào và Tiêu Chấn Bang tức đến khó thở theo sau.
Vào trong đại sảnh, bao nhiêu con mắt chú mục, Tiêu Chấn Bang cũng không tiện lôi kéo, đành làm bộ như không có việc gì mà xoay người đi tiếp khách. Trong mắt Trần Hân hiện lên một tia đắc ý, kéo tay Tiêu Thừa Đạc, đi đến chỗ các thái thái đang tập trung.
“Anh, anh xem kìa.” Tiêu Thừa Cẩm kéo kéo góc áo ca ca, duỗi bàn tay nhỏ bé chỉ hướng Trần Hân.
Tiêu Thừa Quân ngẩng đầu, hơi hơi nhíu mày, gọi quản gia tới, “Bác Thường, bác dẫn Thừa Cẩm lên lầu trước đi.”
Quản gia Thường Bá có diện mạo giống với Thường Ân kiếp trước, Lâu Cảnh nhịn không được mà liếc nhìn phần dưới của Thường Bá, thật tò mò hắn có phải là thái giám hay không.
Thường Bá đột nhiên cảm thấy phía dưới có chút lành lạnh khó hiểu, ôm lấy Tiêu Thừa Cẩm bước nhanh lên lầu.
Tiêu Thừa Quân kéo tay Hoàng hậu nhà mình, xuyên qua đám người, đi đến sô pha mẫu thân đang ngồi.
“Thừa Quân và tiểu Cảnh chơi rất vui đi.” Mộc Dung cười cười, ý bảo hai người ngồi xuống bên người nàng, quay sang nói với mẫu thân Lâu Cảnh, “Tiểu Cảnh xinh quá!”
“Nghịch ngợm lắm, bọn nhỏ trong nhà trẻ, có ai không bị nó bắt nạt đâu, sao hôm nay thành thật thế nhỉ?” Lâu phu nhân vỗ vỗ vị trí bên người ý bảo Lâu Cảnh qua đây, nhưng hắn lại làm bộ như không nhìn thấy, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tiêu Thừa Quân chơi đến bất diệc nhạc hồ.
“Vị này chính là Tiêu phu nhân đi.” Trần Hân đi tới, ý cười doanh doanh.
Mộc Dung ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ồ, Trần tiểu thư cũng tới đây sao?” Nói khách khí, trên mặt cũng mỉm cười, nhưng không hề có ý tứ cho nàng ta ngồi xuống.
“Biết hôm nay là sinh nhật đại thiếu gia, tôi liền dẫn theo Trần Đạc đến đây chúc mừng.” Không đợi người tiếp đón, Trần Hân đã tự mình ngồi xuống ghế sa lông, chiếc váy rực rỡ bao quanh thân hình gợi cảm, cổ áo khoét sâu, lộ ra nửa bầu ngực, vài thái thái ngồi xung quanh đều cau mày.
Nhóm thái thái ngồi quanh đây đều có nhan sắc, là danh môn vọng tộc, đối với loại minh tinh này cũng không để vào mắt.
Lâu Cảnh cắn lỗ tai Tiêu Thừa Quân, “Tên ngốc kia vẫn là bộ dáng đức hạnh này, ta giúp ngươi giáo huấn hắn nhé.” Tiêu Thừa Đạc vẫn luôn ngơ ngác ngây ngốc, sau khi Trần gia bức vua thoái vị thất bại, Tiêu Thừa Quân cũng không hạ sát thủ với hắn, chỉ biếm làm thứ dân, đày tới đất Thục.
“Đừng vội.” Tiêu Thừa Quân nhéo nhéo lòng bàn tay Lâu Cảnh, ánh mắt nhìn sang mẫu thân bên người, y vốn không có nhiều kí ức về Thục phi, nhưng mấy năm nay chung sống với nhau, y cảm thấy mẫu thân mình tuyệt không phải là một nữ tử yếu đuối dễ bắt nạt, liền tính toán yên lặng theo dõi kỳ biến.
“Cảm ơn Trần tiểu thư đã tới góp vui, vừa vặn đến tiết mục cắt bánh ngọt, không bằng mời Trần tiểu thư hát một bài chúc mừng sinh nhật nhé.” Mộc Dung cũng không thèm nhìn tới đứa bé bên cạnh Trần Hân, rủ mắt chỉnh lí nơ nhỏ trên cổ áo Tiêu Thừa Quân,”Thừa Quân, con mang tiểu Cảnh đi cắt bánh ngọt đi.”
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp ngôi sao quốc tế đến hát chúc mừng sinh nhật đấy. Nhất định mọi người sẽ rất chờ mong tiếng hát của Trần tiểu thư.” Lâu phu nhân cười khẽ nói, nhìn như tán dương, nhưng thực chất là chặn đứng lời cự tuyệt của Trần Hân.
Phu phu hai người liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên, dù ở bất cứ thời đại nào, nữ nhân tranh đấu đều chưa bao giờ ngừng lại.
Hai người nắm tay nhau đi lên, cùng nhau thắp nến sinh nhật. Trần Hân còn chưa biết nói gì, đã bị thúc ép đi lên đài, vụng về mà hát chúc mừng sinh nhật.
“Ái chà, không ngờ giám đốc Tiêu còn mời được cả Trần Hân đến hát chúc mừng sinh nhật cơ đấy, đúng là bạo tay, ha ha ha.” Nam tử trung niên đang nói chuyện với Tiêu Chấn Bang nhìn thấy Trần Hân bước lên sân khấu, lập tức lớn tiếng cười nói.
Tiêu Chấn Bang cứng ngắc mà cười phụ họa, mọi người nghị luận sôi nổi, đều nói quả nhiên giám đốc Tiêu rất coi trọng vị đại thiếu gia này.
Trần Hân giận đến thiếu chút nữa cắn đứt móng tay giả, khiêu khích không thành, lại còn giúp người chướng mắt kia giành được vinh quang.
Phu phu hai người đứng trên đài cũng chẳng buồn nhìn đến nét mặt cười gượng khó coi của Trần Hân, vô cùng cao hứng mà thắp nến. Đèn điện vụt tắt, ánh nến lay động, ánh lên hai gương mặt nhỏ nhắn non nớt.
“Ước một điều gì đi.” Lâu Cảnh nhẹ giọng nói.
Tiêu Thừa Quân nắm tay hắn, từ từ nhắm mắt lại, cầu nguyện bọn họ có thể đời đời kiếp kiếp ở cùng một chỗ, cả đời không đủ, hai đời cũng không đủ, chỉ mong vĩnh viễn không rời xa.
Về sau, đêm sinh nhật hàng năm đều cầu nguyện như vậy, có lẽ khi cuộc sống trong thế giới này kết thúc, còn có thể gặp lại Người ở địa phương kế tiếp. Dù trải qua hoàn cảnh gian nan thế nào, chỉ cần có Người ở bên cạnh Ta, đó chính là thiên đường.